Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

38

Nguyên Vũ chở tôi về đến tận nhà, cẩn thận chào hỏi mẹ Hiên rồi mới ra về. Trước khi về, Nguyên Vũ dúi cho tôi một nắm kẹo me loại tôi thích ăn nhất rồi xoa đầu tôi rối tung rối mù:

- Bé Quế lên nhà trước đi.

Tôi cảm giác sau khi "tạm thời" dừng lại, mối quan hệ của chúng tôi còn rối rắm hơn cả ban đầu.

Tôi chạy vù lên phòng, bóc một viên kẹo me cho vào miệng, những viên còn lại tôi bỏ vào lọ thuỷ tinh trong ngăn kéo đầu giường. Tôi và Phạm Nguyên Vũ quen nhau mười năm, số kẹo mà nó cho tôi đủ để bỏ vào năm chiếc hộp thuỷ tinh trong ngăn kéo.

Sắp tới là sinh nhật Phạm Nguyên Vũ, tôi check lại xem quà tôi đặt cho nó đã về chưa. Tôi biết Vũ thích lego, ở nhà Phạm Nguyên Vũ có nguyên một phòng chỉ để trưng bày những phiên bản giới hạn mà tôi không cách nào mua được.

Sau khi check xong, tôi lên mạng đặt mua đồ làm panacotta rồi nhờ anh Quang mai ở nhà lấy hộ đồ, vì mai tôi có lịch lên công ty học hỏi. Anh họ tôi tên Phong, anh mới học Tiến sĩ ngành Quản trị kinh doanh bên Úc về, bố tôi muốn tôi đi theo anh để học hỏi.

Lần đầu gặp anh sau ba năm anh ở nước Úc xa xôi, nói thật thì trông anh chẳng khác gì nhưng thứ vẻ ngoài "bụi bặm" khiến tôi có cảm giác hơi lạ lẫm. Tôi là con một nên từ bé đã xem anh như anh trai, lớn lên một chút thì anh dạy cho tôi rất nhiều thứ. Anh vừa là anh, vừa là thầy.

Sau khi hoàn thành thủ tục apply vào hai trường đại học top đầu trong nước, anh Phong gợi ý cho tôi trở thành intern một chi nhánh nhỏ của công ty bố tôi. Chi nhánh này nằm ở ngoại thành, cách nhà tôi gần ba mươi cây.

Sau ngày hôm ấy, tôi bận đến mức không thể gặp được ai. Chỉ mới ở vị trí thực tập sinh mà khối lượng công việc cấp trên giao đã nhiều đến mức khiến tôi không cách nào tưởng tượng được. Sáu rưỡi chiều, sau khi đã hết giờ làm và xử lí hết lượng thông tin khách hàng khổng lồ, tôi vô thức bấm máy gọi điện cho Nguyên Vũ.

Nó lập tức nhấc máy, tôi thấy mắt Nguyên Vũ hơi đỏ. Tôi thôi không áp mặt lên bàn nữa mà sốt sắng hỏi thăm Nguyên Vũ:

- Mày bị làm sao ấy?

Nó cười cười, đôi mắt hơi nheo lại như biết nói:

- Không có gì.

- Đừng có mà giấu tao.

Tôi xị mặt, Nguyên Vũ vẫn dùng ánh mắt như biết nói kia để nhìn tôi. Đoạn nó cười hiền, bảo tôi:

- Tí bé Quế về, tao đón em sang nhà tao nhé!

Tôi lập tức cầm túi xách, bắt taxi về nhà. Tôi vừa bước xuống từ chiếc taxi màu xanh dương đã thấy Vũ đang đợi mình ở cổng, đầu nó tựa vào cổng sắt màu trắng, mái tóc loà xoà che đi đôi mắt đẹp hút ánh nhìn. Nó lập tức cười tươi, kéo tay tôi vào chiếc Lexus 570 của nhà nó. Tôi miễn cưỡng ngồi trên ghế sau, nheo mày bảo:

- Mày chưa đủ tuổi lái xe đâu đấy.

- Tao có lái xe đâu.

Tôi bất ngờ, ngơ ngàng và bật ngửa khi thấy người ngồi trên ghế lái.

Anh Phong?

- Hai người quen nhau à?

- Vũ từng giúp đỡ anh vào năm ngoái nên vô tình quen nhau.

Tôi cười, lườm Nguyên Vũ. Nó giơ đôi tay lên, hướng lòng bàn tay về phía tôi, vội vàng giải thích:

- Xe anh Phong phải đi bảo dưỡng nên tao bảo bố cho anh ấy mượn xe, tao chỉ nhờ anh ấy chở hộ một đoạn thôi.

- Tao có nói gì đâu.

Tôi nói, đoạn quay ngoắt mặt đi chẳng thèm nhìn Nguyên Vũ. Nó chở tôi về "nhà", không phải ngôi nhà của Vũ và bố mẹ nó mà là một ngôi nhà ở ngoại thành Hà Nội, gần nhà ông bà tôi ngày xưa. Nhà ông bà tôi ngày xưa ở Long Biên, sau này khi có tuổi rồi thì ông bà tôi muốn về quê để sống gần xóm giềng nên đã bán nhà ở đó đi và mua một mảnh đất ở Thanh Hoá để an dưỡng tuổi già.

Tạm biệt anh Phong, chúng tôi đi vào trong một căn nhà có thiết kế khá cổ kính với chiếc cầu thang hình xoắn ốc và khu vườn rộng trồng siêu nhiều rau và cây ăn quả. Tôi từng được nghe Nguyên Vũ kể về ngôi nhà này, đây là món quà bố Vũ tặng nó nhân sinh nhật mười bảy tuổi.

- Nhưng sao lại trùng hợp thế?

- Trùng hợp gì?

- Sao nhà của mày gần nhà ông bà tao thế?

- Tao cố tình.

Tôi cười khúc khích, chân lảo đảo suýt ngã. Phạm Nguyên Vũ là người được tôi kể nhiều về thời thơ ấu nhất. Tôi là đứa có trí nhớ tốt, hoặc do nơi tuổi thơ ấy là những ngày đẹp nhất của cuộc đời. Từ lúc tôi lên cấp hai, bố tôi đã bắt tôi phải học đàn, học vẽ, học kinh doanh, ông ép tôi trở thành một đứa con gái hoàn hảo trong mắt mọi người, ông ép tôi vào một khuôn khổ nhất định nhưng vẫn giữ cho tôi một khoảng trời tự do cần có.

Phạm Nguyên Vũ đỡ lấy tôi, nó bế gọn tôi trong vòng tay rộng rồi đỡ tôi lên sopha. Căn nhà bé này của Vũ cũng được nó sắp xếp người giúp việc để giữ đúng cái vibe cổ kính và chăm sóc khu vườn rộng sau nhà. Nói là người giúp việc nhưng cô ấy là bạn thời thơ ấu của cô Thanh, người Nguyên Vũ xem như mẹ ruột. Cô đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp mặn mà thời trẻ, với đôi mắt hiền như biết nói.

- Hai con có cần giúp gì không?

- Hai ngày tiếp theo cô về chăm Míp cũng được ạ, khi nào con về sẽ nhắn cô.

- Thế cô về nhé Quế Anh?

Cô nhìn ra phía tôi, tôi cũng lễ phép chào lại:

- Dạ con chào cô, cô về cẩn thận ạ.

Ngoài trời mưa tầm tã, trong căn nhà không rộng lắm, tôi nằm gọn ghẽ trong vòng tay Nguyên Vũ. Tôi không bé, nhưng mỗi khi ở cạnh Nguyên Vũ tôi lại như đứa con nít chưa lớn.

Vũ ngồi check lại số liệu của mấy cửa hàng nó đang thay bố quản lí, tôi thì cũng check, mà là check tin nhắn trong group: Hết tồi thì đổi tên.

Nguyễn Thanh An chụp ảnh màn hình bài viết mà nó mới share, nội dung bài viết là: Nhớ người yêu cũ thật sự đấy!

Chuyện cũng chẳng có gì lạ cho đến khi Phạm Nguyên Vũ react bài viết và bình luận: "Tao cũng nhớ."

Ngay sau đó, "Đình Khánh, Nguyen Nhat Huy, Hung Anh Tran và 20 người khác đã bày tỏ cảm xúc về bình luận của Phạm Nguyên Vũ."

Nguyễn Quỳnh Mai: "Mày sắp phải lò vi sóng rồi."

Tôi nằm trên đùi Nguyên Vũ, cười khúc khích đến mức rung cả ghế.

Tôi cười cười, cầm điện thoại nhắn lại: "Tao không."

Tiếp theo, Nguyễn Trần Thuỳ Miên phán câu xanh rờn: "Nói được mà không làm được là tiểu nhân đấy."

Ờm, tôi có bao giờ quân tử đâu?

Thấy tôi cười nhiều quá, Phạm Nguyên Vũ tò mò hỏi:

- Em cười gì thế?

Tôi đưa máy cho Nguyên Vũ, nó đọc xong thì hai tai đỏ lựng, gấp lap ngồi xoa trán tôi.

- Không quay lại thật à?

- Muốn quay lại à?

- Chưa bao giờ muốn chia tay hết.

Phạm Nguyên Vũ cười hiền, nó đỡ gáy tôi ngồi dậy. Vũ bảo không muốn chia tay, nhưng chưa từng đề cập đến việc quay lại. Vũ dắt tôi xuống bếp, nó mở cửa tủ lấy bát và đũa xếp ngay ngắn lên bàn. Tiếng mưa tí tách bên ô cửa sổ, con mèo Anh lông vàng nằm cuộn tròn, đôi mắt lim dim nằm ở chân cầu thang và khói nghi ngút bốc ra từ nồi cơm điện gợi cho tôi về những ngày nơi tuổi thơ ấu.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi bỗng nhận ra tại sao tôi lại phải lòng Nguyên Vũ. Tôi là đứa con gái lớn lên trong sự đầy đủ, bất kể là vật chất hay sự hào nhoáng đều chẳng khiến tôi lung lay, nhưng sự ấm cúng khó kiếm lại khiến tim tôi như đang được sưởi ấm.

Sau hai ngày ở cạnh nhau, Nguyên Vũ và tôi trở lại nội thành Hà Nội. Chúng tôi về trước ngày sinh nhật Vũ một ngày, nguyên liệu làm panacotta được anh Quang xếp ngay ngắn trong tủ lạnh. Tôi từng có kinh nghiệm làm panacotta tặng quà đối tác của bố, nên việc đó đối với tôi là không quá khó khăn. Xong xuôi, tôi xếp bánh vào tủ lạnh, lên nhà mở Ipad lên lướt mạng xã hội. Tôi đang cười vì lướt trúng video con chó đang ngủ thì bị chị chủ nhỏ chanh vào miệng khiến nó la lên oai oái thì nhận được cuộc gọi của Thuỳ Miên.

- Alo, tao nghe nè!

- Thằng Huy với thằng Vũ đánh nhau mày ơi, tao đang dưới nhà rồi, xuống đi.

Ngay sau đó, tôi nhận được tin nhắn hẹn đi cà phê của Hà Anh. Tôi có ấn tượng khá tốt về Hà Anh, đơn giản vì em nhỏ nhắn xinh xắn và khá lễ phép.

Tôi vừa bước xuống nhà đã bị Miên kéo vào chiếc taxi Xanh SM đang đậu gần đó, nó đưa cho tôi đoạn video Nguyên Vũ đang hôn hít Hà Anh. Thằng Vũ tệ thật, nhưng nó không thể là người thứ ba, càng không thể là người chen chân vào mối tình của bạn thân mình.

- Tao không tin, chắc có hiểu lầm gì đấy thôi.

Thuỳ Miên gật gù, nó đưa cho tôi một viên kẹo me rồi móc túi lấy một viên kẹo chanh cho vào miệng.

- Ừ, tao cũng nghĩ thế nên muốn hẹn bọn mày ra giúp bọn nó làm hoà.

- Nhưng Hà Anh gọi tao ra cà phê nói chuyện.

- Vãi l?

Miên không hay chửi tục và tôi biết lần này nó bất ngờ nên mới buột miệng. Nó đập một cái "bốp" vào vai tôi rồi phán:

- Tao thấy bé Hà Anh này không ổn.

Tôi trầm ngâm, không đáp. Một vài sự việc không nên và cũng không thể là tiêu chí để đánh giá một con người.

- Hay mày về với hội Thanh An Quỳnh Mai trước đi, tao nói chuyện với Hà Anh xong rồi về sau.

- Cũng được, mày nhớ kiềm chế cảm xúc.

Tôi gặp Hà Anh ở một góc nhỏ trong quán cà phê, chúng tôi ngồi cạnh cửa sổ, hướng nhìn thẳng xuống con đường đông người qua lại.

- Em chào chị Quế Anh.

- Vào việc chính đi.

Hà Anh cười khẩy, xoay ly nước trên bàn. Khác với lần đầu gặp em, lần này tôi thấy ánh mắt Hà Anh khác hẳn. Một ánh mắt hoàn toàn khác, không thanh thuần, cũng chẳng vô lo vô nghĩ.

- Chị xem được video đó rồi đúng không?

- Video em hôn Vũ ấy à? Chị xem rồi.

Em lặng im không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt thách thức. Tôi biết, vệ tinh xung quanh Phạm Nguyên Vũ không ít, những người dè chừng tôi nên không tiến tới cũng có, những người muốn chen chân vào mối quan hệ của chúng tôi cũng có. Nhưng hiện tại tôi và Nguyên Vũ chẳng là gì, nên việc có ai đó chen vào cũng không sao.

- Chị quen Vũ mười sáu năm rồi, nó không phải người như thế.

- Sao chị lại chắc chắn anh ấy tốt thế?

Tôi không nhịn được mà cười thành tiếng:

- Chị biết tại sao em lại hỏi chị, nhưng Nguyên Vũ tuyệt đối không phải người vì con gái mà bán đứng anh em đâu, Hà Anh ạ. Em không hiểu nó rồi.

Tôi chống cằm, nhìn thẳng vào mắt Hà Anh rồi bình tĩnh nói tiếp:

- Chị không biết mục đích em gọi chị đến nói chuyện là gì, chị cũng không biết còn điều gì khúc mắc ở trong video đó. Chị chỉ muốn nói cả Huy và Vũ đều là bạn chị, chị rất trân trọng tình bạn này và nếu ai dùng thủ đoạn để chia rẽ bọn chị thì chị thề sẽ không tha cho người đó. Em cũng biết mà, chị là người không dễ bắt nạt, và người xung quanh chị cũng thế.

Tôi phì cười, thôi không chống cằm nữa mà thẳng lưng hơn, nói tiếp:

- Dù cho em có là người Nhật Huy yêu đến chết đi sống lại, nếu em làm bạn chị tổn thương, chị thề dù cho có thế nào đi chăng nữa, chị cũng sẽ có cách để em trả lại tất cả những gì em đã làm với bạn chị.

Tôi không nán lại lâu mà lập tức bắt xe đến nhà Quỳnh Mai. Đến nơi, tôi thấy chúng nó đang bổ cóc bổ xoài, hình như xoài hôm nay hơi chua, con Miên cắn rộp rộp còn Nguyễn Thanh An nhìn Miên với ánh mắt rất đánh giá rồi bảo:

- Mày nghén à Miên? Tao sắp được làm mẹ nuôi à?

Con Miên cầm miếng cóc nhét vào miệng An, cáu:

- Mày chỉ có nước làm mẹ của Hấu nhà Quế Anh thôi.

- Ơ Quế xong rồi à?

Quỳnh Mai bỏ con dao đang gọt dở, nó mở tủ lấy dép đi trong nhà cho tôi . Quỳnh Mai là đứa thích chăm sóc người khác, nó thích làm mọi thứ cho người khác nhưng cuối cùng lại là đứa lận đận nhất hội.

- Ừ tao xong rồi.

Tôi xắn tay áo, cầm dao lên bổ dở đống hoa quả mà Mai đang bổ sẵn.

- Tao cảm giác Hà Anh sao sao ấy, tao đoán là Hà Anh làm, tao có nói thẳng mặt nhưng em ấy cũng không phản bác.

- Nhưng động cơ của Hà Anh là gì?

- Tao không biết, nhưng tao không hiểu tại sao em ấy phải làm tổn thương Huy như thế.

Thanh An thân với Huy nhất nên nó phụ trách nói chuyện với Huy, còn tôi thì có trách nhiệm nói chuyện với Phạm Nguyên Vũ, nhưng điều làm tôi bất ngờ là rõ ràng hai đứa đang giận nhau mà Nhật Huy vẫn đến sinh nhật Nguyên Vũ, lại còn đến rất sớm?

Bọn con gái chúng tôi xông vào phòng riêng của Nguyên Vũ, nghiêm túc chất vấn hai đứa. Hai thằng này chỉ cười ha ha, đập vai nhau bôm bốp. Huy cười xong mới nheo mày hỏi lại tôi:

- Trong mắt bọn mày, tao tệ đến mức vì con gái mà đánh bạn hả?

Tôi thản nhiên đáp:

- Ở góc độ nào đấy thì nếu mày thấy được đoạn video kia, mày có xích mích với Vũ cũng là điều dễ hiểu.

- Giờ tao hiểu vì sao thằng Vũ và mày lại yêu nhau rồi.

Nhật Huy thở dài, bật một lon kombucha rồi đưa tôi:

- Uống không?

Tôi phì cười, lắc đầu bảo:

- Không, uống xong lớp bóng của son không đẹp nữa.

- Con gái bọn mày rắc rối thật.

Nó đưa lon kombucha lên uống một ngụm lớn rồi bảo:

- Từ lúc bắt đầu theo đuổi, tao đã biết Hà Anh không thật lòng thích tao. Nhưng sau khi yêu nhau tao mới biết mục đích thật sự của Hà Anh.

- Mục đích thật sự? - Tôi tựa đầu vào vai Vũ, nheo mày hỏi.

- Ừ, là thằng Vũ.

- Vũ?

Tự dưng tôi nhớ về thái độ và ánh mắt kì lạ của Hà Anh trong hai lần ít ỏi tôi gặp em, cũng hiểu ra được điều gì đó.

- Ừ, sau đó tao kể cho bọn thằng Khánh, thằng Vũ, thằng Hùng Anh, thuận gió đẩy thuyền cho Hà Anh một buổi ra mắt với chúng nó.

Tôi biết, đây cũng là cơ hội mà Nhật Huy cho chính bản thân nó một câu trả lời.

- Sau đấy thì Hà Anh thuê người đặt máy quay, chọn góc để quay video gửi cho tao.

Vũ chêm vào:

- Tao cũng ấy cho góc hoàn hảo tí, góc mặt đẹp trai mà không được phô ra thì ấy quá.

- Ấy là cái gì ? - Tôi chất vấn

Nguyên Vũ vênh mặt, đáp mà không chớp mắt lấy một cái:

- Đẹp trai.

Tôi thích sự tự tin này, người đàn ông của tôi mà, phải thế chứ.

Bọn nó tặng quà cho Nguyên Vũ xong xuôi rồi cút ra tiệc đi tia trai xinh gái đẹp, có vẻ Vũ mãi chưa thấy quà của tôi đâu, nó nũng nịu bảo:

- Bé Quế không có gì muốn đưa cho tao à?

Tôi phì cười, hai tay chống cằm, chớp chớp mắt ra vẻ đáng yêu rồi bảo:

- Tao là món quà giá trị nhất rồi còn gì?

P/s: Không hiểu sao càng viết càng không thấy giống truyện học đường, ncl chỗ nào thiếu sót thì mng hoan hỉ và có thể nhắn tin về cho mình nhé.

À, nhớ vote và cmt nha mọi người ơi, mình thích đọc cmt của mng lắm 🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com