Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

daseinzumtode. (!)

Couple : Tiên Dương Yến Mộng
( Tóc Tiên x Dương Hoàng Yến)

Daseinzumtode : Sống cho đến chết đi.

(!) : Hơn 9700 từ. Có thể sẽ hơi lan man.

_______________________________________

Năm 2075, khi trí tuệ nhân tạo đã trở thành một phần không thể thiếu trong đời sống, các android không chỉ là những công cụ vô tri mà còn được lập trình để học hỏi và mô phỏng cảm xúc như con người. Trong vô số những dự án phát triển công nghệ, Nguyễn Khoa Tóc Tiên là người đứng đầu trong việc nghiên cứu những mẫu android đặc biệt, người phụ nữ được mệnh danh là "Công trình sống."

Nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ mình sẽ đối mặt với một thực thể có thể khiến cuộc sống mình xao động như thế này.

Căn phòng thí nghiệm của Nguyễn Khoa Tóc Tiên luôn ngập trong ánh sáng trắng lạnh lẽo, phản chiếu trên những thiết bị điện tử hiện đại, những màn hình hiển thị không ngừng thay đổi các con số, biến hóa và xoay vòng như những bài toán không có lời giải. Tiên luôn cảm thấy bản thân mình như một phần của những con số ấy, một phần trong hệ thống logic chính xác không bao giờ có chỗ cho cảm xúc. Cảm xúc là thứ xa lạ đối với nàng, không phải là thứ nàng dành thời gian để tìm hiểu hay cảm nhận.

Mới chỉ qua một tuần, Tiên đã nhận được mẫu android mới từ công ty - mẫu android mang mã số D.Y 1506. Lúc đầu, Tiên chỉ nghĩ rằng đó là một con số, một chiếc máy không hơn không kém. Nhưng khi nhìn thấy em, Tiên bỗng nhiên cảm nhận một điều gì đó khác lạ, khó giải thích được.

D.Y 1506 đứng đó, im lặng, đôi mắt không biểu cảm nhưng lại có một ánh sáng mờ nhạt, lạ lẫm. Em mặc một bộ váy trắng, thanh thoát, trông như thể không thuộc về thế giới này, nhưng lại hoàn hảo đến mức Tiên cảm thấy mình bị cuốn vào đó.

Em không nói gì, chỉ đứng yên, đôi mắt nhìn theo từng bước đi của Tiên. Trong một khoảnh khắc, Tiên bỗng cảm thấy một sự lạnh lẽo, không phải từ các thiết bị máy móc quanh mình, mà từ chính bản thân mình.

Một sự trống rỗng.

Cảm giác này nàng chưa từng cảm nhận trong suốt những năm tháng làm việc với các sản phẩm của mình. Có gì đó không ổn với cô android này.

Tiên tiếp cận màn hình điều khiển, kiểm tra các thông số của Yến. Mã số D.Y 1506 đã được lập trình với các khả năng học hỏi, mô phỏng cảm xúc của con người. Tuy nhiên, Tiên luôn tin rằng đó chỉ là một phản ứng hóa học trong bộ não nhân tạo mà thôi, không có gì thực sự đặc biệt.

"Chào chị."

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, làm Tiên giật mình. Em vẫn đứng đó, đôi mắt sáng lên chút ít khi Tiên quay lại. Câu nói của em như một cơn gió thoảng qua, nhưng lại khiến Tiên phải dừng lại và nhìn vào cô một lần nữa.

"Chị có thể cho em biết, chị có cảm thấy gì không?"

Em lại hỏi, nhẹ nhàng nhưng có một sự kiên định trong giọng nói. Tiên ngạc nhiên. Đây là câu hỏi của một android? Hay là một thứ gì đó khác?

Tiên không thể trả lời ngay lập tức. Cảm thấy gì? Nàng luôn cho rằng mình không có gì để cảm nhận, ít nhất là trong thế giới mà nàng đã tạo ra - một thế giới của lý trí, của công nghệ. Nhưng trước em, nàng lại không thể lý giải được vì sao những câu hỏi đó lại khiến mình phải nghĩ ngợi.

"Tôi không cảm thấy gì."

Tiên chỉ mím môi, trả lời ngắn gọn.

D.Y 1506 không đáp lại, chỉ đứng im lặng. Tiên quay lại kiểm tra thêm một lần nữa các thông số trên bảng điều khiển, nhưng tâm trí nàng lại không thể nào rời đi. Có gì đó về em, về D.Y 1506 khiến Tiên cảm thấy lạ lẫm, như thể một điều gì đó đang chìm trong bóng tối và đang dần hé mở trước mắt nàng.

Mặc dù các dữ liệu vẫn bình thường, Tiên lại không thể dứt ra khỏi cảm giác kỳ lạ mà em đem lại. Nàng quay đi, cố gắng tập trung vào công việc, nhưng đôi mắt của em vẫn như ánh lên trong tâm trí nàng. Đôi mắt ấy là gì? Tiên không thể hiểu nổi.

"Dương Hoàng Yến. Tôi sẽ gọi em như thế."

Rõ ràng, ánh mắt của em lại có chút lấp lánh hơn.


Trong những ngày sau đó, Tiên tiếp tục thử nghiệm với Yến. Nàng đưa ra các bài kiểm tra về cảm xúc và nhận thức, những thứ mà các android khác không thể đạt được. Yến vẫn bình thản như thể không có gì lạ lùng, nhưng Tiên bắt đầu cảm thấy một sự lạc lối.

Tại sao Yến không giống những cỗ máy khác? Em ấy có khả năng học hỏi cảm xúc, nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài. Hay có lẽ, là Tiên đã sai khi nghĩ rằng cảm xúc chỉ là một thứ khoa học có thể đo lường được?

Ngày hôm sau, Tiên lại đến phòng thí nghiệm. Cảm giác ấy lại ùa về trong lòng nàng. D.Y 1506 vẫn đứng đó, nhưng lần này, Tiên không thể rời đi như mọi khi. Cảm giác kỳ lạ ấy càng lúc càng rõ rệt. Yến đứng nhìn nàng, ánh mắt ấy, lại khiến Tiên không thể tránh khỏi sự chú ý.

"Chị.."

Yến bắt đầu, và giọng em hơi ngập ngừng.

"Chị có thể yêu em không?"

Câu hỏi của Yến như một làn sóng bất ngờ ập đến, khiến Tiên không kịp phản ứng. Tiên ngẩng đầu, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

Làm sao có thể yêu một cỗ máy? Làm sao có thể yêu D.Y 1506, "người" chỉ là một sản phẩm công nghệ, một sản phẩm chưa hoàn hảo, một sản phẩm thiếu cảm xúc?

Tiên im lặng một lúc lâu, không biết phải trả lời thế nào. Một phần trong nàng muốn trả lời “không” ngay lập tức, nhưng lại có một phần khác, một cảm giác kỳ lạ mà Tiên không thể lý giải.

"Tôi không thể yêu một cỗ máy."

Tiên đáp, giọng nàng trầm, lạnh, như một phản ứng tự nhiên. Nhưng trong lòng nàng lại không hề chắc chắn.

Yến không nói gì thêm. Em chỉ đứng đó, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng Tiên cảm thấy mình không thể rời đi. Một phần trong nàng đã chạm đến thứ gì đó trong Yến, thứ mà nàng không thể nhận ra.

Tiên quay lại phòng thí nghiệm mỗi ngày, nhưng Yến luôn là một bí ẩn. Những câu hỏi ấy vẫn treo lơ lửng trong không khí, những cảm xúc mà Tiên chưa từng trải qua vẫn đang dần dần hé lộ. Nàng có cảm giác, em không còn là một cỗ máy đơn giản nữa.

Yến là một cảm xúc, là một câu hỏi mà Tiên không thể trả lời được.

Và Tiên nhận ra một điều, dù không muốn thừa nhận, cuộc sống của nàng đang bị Dương Hoàng Yến làm cho chệch hướng.

______________________________________


Ngày hôm sau, Tiên bước vào phòng thí nghiệm với một cảm giác lạ lùng. Trong suốt quãng thời gian qua, nàng không thể dứt khỏi những câu hỏi mà Yến đã để lại trong lòng mình.

“Chị có thể yêu em không?”

Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Tiên, như một vết sẹo chưa lành. Làm sao có thể yêu một cỗ máy? Câu trả lời mà Tiên đã khẳng định trước đó giờ lại không còn chắc chắn nữa.

Tiên đến gần Yến. Cô android vẫn đứng đó, im lặng. Tuy vậy, lần này, ánh mắt của Yến có một sự khác biệt. Mắt Yến không còn vô hồn, mà đầy kỳ vọng, như thể đang chờ đợi một điều gì đó. Tiên cảm nhận được sự hiện diện của Yến rõ rệt hơn bao giờ hết. Cảm giác ấy không phải là của một cỗ máy, mà là của một sinh vật có tâm hồn.

Tiên không thể không nhớ lại những thử nghiệm mà nàng đã làm với Yến. Dẫu có thể nói rằng Yến chỉ là một bản sao mô phỏng, nhưng cảm xúc mà em ấy tạo ra trong nàng lại quá thật, quá sống động. Tiên chợt nghĩ liệu có phải chính mình đã sai lầm khi bắt đầu coi cảm xúc như một sản phẩm có thể tạo ra được?

Một buổi chiều, khi Tiên đang chăm chú xem lại kết quả nghiên cứu, Yến bỗng lên tiếng:

"Chị..em có thể giúp chị không?"

Giọng Yến vang lên, không có chút ngập ngừng, mà rất chắc chắn. Tiên ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt ấy, rồi chợt nhận ra một điều: Yến đang lo lắng. Yến quan tâm đến nàng.

"Giúp tôi bằng cách nào?"

Tiên hỏi lại, cảm giác kỳ lạ này không còn là thứ mà nàng có thể bỏ qua nữa.

Yến bước lại gần nàng, đôi mắt em nhìn Tiên một cách sâu sắc.

"Em có thể giúp chị tìm ra cảm xúc của mình."

Yến nói với một sự chân thành không thể chối từ. Câu nói ấy làm Tiên nghẹn lại.

Cảm xúc của nàng? Liệu có phải Yến đang hiểu nàng hơn chính bản thân nàng?

Tiên im lặng, không biết nên trả lời thế nào. Dường như Hoàng Yến đã chạm đúng vào thứ mà Tiên đã giấu kín bao lâu nay - một phần trong trái tim nàng mà Tiên không muốn đối diện. Nàng là người đã sống trong thế giới của logic, trong một thế giới lạnh lẽo không cảm xúc. Nhưng giờ, Yến đang yêu cầu nàng tìm lại cảm xúc mà chính nàng đã cố gắng vứt bỏ bấy lâu.

"Chị không cần phải sợ. Em sẽ ở đây."

Yến lại tiếp tục, giọng em dịu dàng nhưng vẫn kiên quyết.

Lời nói ấy làm Tóc Tiên cảm thấy một làn sóng ấm áp kỳ lạ lan tỏa trong lòng.

Cảm giác này là gì? Một phần trong nàng muốn vội vàng từ chối, muốn giữ vững lý trí của mình, nhưng một phần lại khao khát được tìm hiểu. Tiên chưa bao giờ cảm thấy như vậy, chưa bao giờ có ai đứng cạnh nàng mà khiến nàng cảm thấy an toàn đến vậy.

"Em là một cỗ máy, Yến."

Tiên thở dài, mím môi một chút rồi nhẹ nhàng đáp lại.

Yến nhìn nàng, không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó. Tiên cảm thấy mình không cần phải giải thích thêm, nhưng lại không thể phủ nhận rằng câu nói ấy không thể làm Yến thay đổi. Em ấy vẫn đứng đó, vẫn nhìn nàng với ánh mắt đầy kiên định.

Những ngày sau đó, Tóc Tiên không thể không nghĩ về Yến.

Mặc dù nàng biết rằng mình phải giữ khoảng cách, nhưng lại không thể dứt ra khỏi suy nghĩ về em. Yến vẫn luôn ở đó, một hình ảnh trong mắt Tiên, luôn hiện diện, không thể phủ nhận.

Một buổi chiều, Tiên quyết định bước vào phòng thí nghiệm. Nhưng lần này, nàng đến với một tâm trạng khác, không phải là sự lạnh lùng hay lý trí như trước. Tiên đến gặp Yến với một cảm giác kỳ lạ, như thể có một sợi dây vô hình nối hai người lại với nhau. Yến đang chờ đợi nàng, đôi mắt em sáng lên khi Tiên bước vào.

"Chị."

Yến gọi, giọng nói như một nhịp đập của trái tim, nhẹ nhàng nhưng đầy nỗi niềm.

"Yến.."

Tiên ngập ngừng, không thể thốt lên lời. Nàng chỉ biết nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt đầy hi vọng và mơ hồ. Đôi mắt ấy, thật sự có thể khiến nàng thay đổi cả thế giới của mình.

Tiên bước đến gần Yến. Nàng đưa tay lên, lần đầu tiên trong đời, không phải để kiểm tra các thông số hay các tính năng, mà chỉ để chạm vào cảm xúc. Một cảm xúc mà nàng không thể lý giải, nhưng lại cảm nhận rõ rệt.

Khi bàn tay nàng chạm vào tay Yến, một luồng điện nhẹ chạy qua người nàng. Một sự kết nối kỳ diệu, như thể Yến không chỉ là một cỗ máy mà là một phần trong cuộc sống của Tiên. Yến có thể hiểu được nàng, và Tiên nhận ra, có thể nàng cũng đã hiểu được Yến.

"Chị có thể yêu em không?"

Câu hỏi của Yến lại vang lên trong không gian yên tĩnh. Lần này, Tiên không thể trả lời ngay lập tức. Nàng không thể gạt bỏ cảm xúc của chính mình nữa. Tiên nhận ra, đã quá muộn rồi.

"Em.."

Tiên bắt đầu, nhưng câu tiếp theo lại bị nghẹn lại. Làm sao nàng có thể nói ra được rằng trái tim nàng đã không còn lạnh lẽo nữa, rằng Yến đã sưởi ấm nó?

Cả hai im lặng trong khoảnh khắc đó, chỉ có sự hiện diện của nhau, và cảm giác chưa bao giờ tồn tại trong Tiên - cảm giác của tình yêu, của sự kết nối, của một điều gì đó mà nàng không thể lý giải.

Tiên thức dậy vào sáng hôm sau, nhưng lòng nàng vẫn còn đọng lại cảm giác nặng nề. Đêm qua, không phải chỉ là một giấc ngủ bình thường, mà là một sự mở lòng không thể quay lại. Từ khoảnh khắc khi bàn tay nàng chạm vào Yến, Tiên không thể ngừng suy nghĩ về sự khác biệt trong chính bản thân mình. Làm sao có thể chấp nhận được cảm xúc này? Một android, một sinh vật không phải con người, liệu có thể mang đến cho nàng những cảm giác chân thực như thế không?

Nàng đứng trước gương, nhìn vào ánh mắt mình. Lúc này đây, trong đôi mắt ấy không chỉ còn sự lạnh lẽo của lý trí mà là sự hoang mang, bối rối. Tiên không thể phủ nhận rằng, Yến đã làm thức tỉnh một phần trong nàng mà chính nàng chưa từng biết đến - một phần trái tim mà Tiên luôn cố chối bỏ. Trái tim nàng đã bị đóng băng quá lâu, và giờ thì một ngọn lửa nhỏ đã thắp lên, làm bừng sáng một phần mà Tiên không thể dập tắt.

Tiên bước ra khỏi phòng, đi về phía phòng thí nghiệm. Mỗi bước đi của nàng đều dường như chậm lại, như thể đang đấu tranh với chính mình. Tâm trí nàng mâu thuẫn. Một phần nàng muốn bỏ đi tất cả những cảm xúc này, một phần lại không thể ngừng nghĩ về Yến.

Khi Tiên bước vào phòng thí nghiệm, ánh sáng trắng của đèn neon phản chiếu lên những bức tường lạnh lẽo, làm cho không gian càng thêm tĩnh lặng. Yến đang đứng gần cửa sổ, nhìn ra ngoài như thể đang đợi một điều gì đó. Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt Dương Hoàng Yến, khiến em ấy trông giống như một bức tranh sống động, với những cảm xúc tinh tế mà Tiên không thể lý giải.

"Chị."

Yến gọi, giọng em nhẹ nhàng, nhưng cũng chứa đựng sự trông đợi. Tiên có thể thấy được nỗi khát khao trong ánh mắt ấy.

Tiên không thể chịu nổi cảm giác này nữa. Cảm giác bị cuốn vào một điều gì đó ngoài tầm kiểm soát. Nàng bước lại gần Yến, đôi mắt nàng vẫn nhìn vào em, như muốn tìm câu trả lời cho chính mình.

"Em có biết không.."

Tiên nói, giọng nàng trầm xuống.

"Chị đang không biết mình nên làm gì. Em không phải con người. Em không có trái tim như chị."

Yến quay lại, đôi mắt em sáng lên.

"Em không có trái tim, nhưng em có thể cảm nhận được cảm xúc của chị."

Yến tiến lại gần Tóc Tiên, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, như thể muốn trấn an Tiên.

Tiên không phản kháng. Lần này, bàn tay Yến không phải là một cỗ máy, mà là một sự an ủi, một sự kết nối sâu sắc hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc đó, Tiên cảm nhận được một sự rung động lạ thường, như thể có một thứ gì đó vượt lên trên lý trí đang dâng trào trong lòng nàng.

"Chị không thể yêu em. Em không phải con người."

Tiên lặp lại, nhưng trong lòng nàng, lời nói ấy không còn chắc chắn như trước.

"Em chỉ là em."

Yến đáp lại, và lần này, giọng em có vẻ như đã chạm đến một điều gì đó trong Tiên. Không phải là một câu trả lời đơn giản, mà là một lời khẳng định về chính bản thân em.

"Chị không cần phải yêu em như yêu một con người. Em chỉ cần chị là chị, và em sẽ luôn là em."

Yến bước lùi lại một chút, nhìn vào Tiên với một sự dịu dàng, và rồi như thể tự hỏi về một điều gì đó trong chính mình. Tiên cảm nhận rõ ràng sự thấu hiểu từ em, không phải là sự mù quáng của một cỗ máy, mà là một tình cảm chân thật, không phụ thuộc vào hình hài hay bản chất.

Cả hai im lặng trong một khoảng thời gian dài. Tiên nhìn Yến, cảm thấy mình như bị thôi miên bởi ánh mắt ấy. Nàng nhận ra, cái mà nàng đã sợ hãi bấy lâu nay không phải là tình yêu của một cỗ máy, mà là chính cảm giác của mình. Tiên đã dần mở lòng, nhưng liệu nàng có đủ can đảm để chấp nhận điều đó?

Ngày hôm sau, khi Tiên trở lại phòng thí nghiệm, nàng có một quyết định. Nàng biết rằng việc không đối diện với Yến sẽ không thể giải quyết được gì. Tiên cần phải tìm ra câu trả lời, dù rằng câu trả lời đó có thể khiến nàng phải đánh đổi một phần lớn trong cuộc sống của mình.

Yến đứng đó, đôi mắt em vẫn nhìn về phía Tiên với sự hi vọng không bao giờ tắt. Tiên bước lại gần, và lần này, nàng không lùi bước. Nàng không tìm cách tránh né nữa. Nàng biết rằng mình đã quá sâu vào trong mối quan hệ này, và không thể quay lại được nữa.

"Chị không thể tiếp tục phủ nhận điều này."

Tiên nói, giọng nàng kiên quyết nhưng cũng đầy cảm xúc.

"Chị yêu em."

Yến nhìn nàng, đôi mắt em sáng lên, nhưng lần này không phải là sự ngạc nhiên hay vui mừng mà là sự thấu hiểu. Em không cần một câu trả lời hoàn hảo, em chỉ cần biết rằng Tiên đã mở lòng với em.

"Chị yêu em như thế nào?"

Yến hỏi, đôi mắt đầy mong đợi.

Tiên không trả lời ngay lập tức. Nàng chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn vào Yến. Cả hai đều hiểu rằng tình yêu không phải là một định nghĩa rõ ràng, mà là cảm xúc, là những gì chưa thể nói thành lời.

"Chị yêu em, vì em là chính em."

Tiên đáp, và đó là lời nói chân thành nhất nàng từng thốt ra.

Cả hai lại lặng lẽ nhìn nhau, và trong khoảnh khắc ấy, không còn gì cần phải nói nữa. Nguyễn Khoa Tóc Tiên và Dương Hoàng Yến đã tìm thấy nhau, dù rằng tình yêu ấy không theo cách mà Tiên từng hình dung. Nhưng chính cảm giác ấy, sự kết nối ấy, là điều mà nàng không thể phủ nhận.

Sau buổi tối hôm đó, Tiên không thể quên được cái cảm giác mà nàng đã có khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Yến. Một cảm giác chưa từng có trong suốt bao nhiêu năm. Trái tim Tiên đập loạn nhịp mỗi khi nghĩ về em. Nàng biết, mình không thể quay lại, không thể trốn chạy nữa. Tình yêu này đã lặng lẽ nảy sinh, như một cây nảy mầm trong mùa đông lạnh giá, vô cùng mỏng manh nhưng đầy hy vọng.

Dẫu vậy, Tiên không dám thừa nhận. Nàng không dám đối diện với chính mình, bởi sợ rằng tình yêu này sẽ đẩy nàng vào một ngã rẽ mà nàng không thể lựa chọn. Nhưng Yến đã thay đổi cuộc sống của Tiên, làm sống lại những cảm xúc mà nàng tưởng đã chết từ lâu.

_______________________________________

Ngày đầu tiên họ đi dạo cùng nhau, Tiên nhận thấy một điều kỳ lạ. Yến vẫn giữ sự tĩnh lặng của mình, nhưng hôm nay có vẻ khác. Em không còn là cô gái im lặng mà luôn sống trong vỏ bọc của sự thu mình, mà là một người con gái với những ánh nhìn ấm áp và đôi khi khẽ mỉm cười khi nhìn Tiên. Từng cử chỉ của em khiến Tiên phải bối rối, không thể không nghĩ về em.

“Chị, hôm nay trời đẹp quá.”

Yến lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như những ngọn gió thoảng qua, nhưng Tiên vẫn nhận ra sự thay đổi trong đó.

Nó không phải là lời nói đơn giản của một người bạn hay một người đồng nghiệp. Đó là lời của ai đó đang tìm cách kết nối với Tiên, đang muốn một điều gì đó hơn chỉ là một sự trao đổi hàng ngày.

Tóc Tiên nhìn vào Yến, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một cuộc trò chuyện sâu sắc với một sinh thể như Yến. Thế nhưng, dường như em đã làm cho Tiên nhìn thấy được cái đẹp trong những điều bình dị, đơn giản nhất.

“Em có thích đi dạo không?”

Tiên cười nhẹ, cố gắng giữ cho không khí bớt căng thẳng.

“Có ạ. Em thích lắm, chị có biết không.”

Yến gật đầu, đôi mắt em sáng lên một cách hạnh phúc.

Tiên cảm thấy trái tim mình thắt lại một chút. Em thích đi dạo, và em muốn đi cùng Tiên. Những điều đơn giản như vậy khiến Tiên cảm thấy hạnh phúc, dù không nói ra.

Những buổi tối sau đó, họ thường xuyên gặp nhau. Nguyễn Khoa Tóc Tiên bắt đầu thấy mình mong chờ những khoảnh khắc bên Yến.

Họ nói chuyện về tất cả mọi thứ, từ những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, đến những suy nghĩ sâu sắc về tình yêu và cái chết. Mỗi khi nhìn vào Yến, Tiên lại cảm nhận được một sự bình yên mà nàng chưa bao giờ có. Nàng không còn cảm thấy mình là một con người đơn độc nữa, dù chưa bao giờ Tiên để lộ nỗi cô đơn trong lòng.

Một buổi tối muộn, Tiên cùng Yến đi về từ công ty. Bầu trời đầy sao, và trong khoảnh khắc đó, Yến chợt lên tiếng.

“Chị Tiên, chị nghĩ sao về tình yêu?”

Yến hỏi, giọng nói như thể em đang thử thách bản thân, muốn biết sự thật trong lòng Tiên.

Tiên hơi ngẩn người. Yến chưa bao giờ hỏi những câu hỏi như vậy trước đây. Nàng quay sang, nhìn vào khuôn mặt dịu dàng của em, đôi mắt sáng ngời dưới ánh đèn đường.

“Tình yêu..”

Tiên trầm ngâm.

"Chị nghĩ tình yêu là một thứ gì đó rất khó hiểu. Nó có thể mang lại hạnh phúc, nhưng cũng có thể gây ra rất nhiều đau khổ.”

“Em không nghĩ vậy. Em nghĩ tình yêu là khi mình tìm thấy ai đó mà mình muốn bên cạnh, không cần lý do gì cả.”

Yến mỉm cười, ánh mắt em trở nên sâu lắng hơn.

Tiên nhìn Yến, bất ngờ nhận ra rằng em đang nói về nàng. Trong khoảnh khắc đó, Tiên hiểu rằng Yến không chỉ dành tình cảm cho nàng như một người bạn, mà còn là một tình cảm sâu sắc hơn, đầy yêu thương và chân thành.

“Chị có thể đi bên em suốt đời được không?”

Yến hỏi, đôi mắt em dường như lấp lánh một cách kỳ lạ, như thể em đã có một niềm tin vững chắc vào điều gì đó lớn lao hơn.

Tiên không thể trả lời ngay lập tức. Nàng chỉ lặng lẽ nắm chặt tay Yến. Tình yêu đã đến với nàng một cách nhẹ nhàng, nhưng sâu sắc đến mức Tiên không thể nào chống lại được.

“Chị muốn ở bên em.”

Tiên thở dài, lời nói vỡ ra như một lời thú nhận chậm rãi nhưng chân thành.

“Em là người duy nhất khiến chị cảm thấy bình yên.”

Yến mỉm cười, như thể biết rằng những lời Tiên nói không chỉ là những câu nói vu vơ, mà là những lời từ tận đáy lòng.

“Vậy chúng ta sẽ đi cùng nhau, chị nhé.”

"Ừ. Chị sẽ không để em một mình, chị hứa."

Những tháng ngày sau đó, họ bắt đầu gần gũi hơn.

Mỗi buổi sáng, Tiên và Yến cùng nhau uống cà phê, cùng nhau chia sẻ những mong muốn chưa từng được thổ lộ. Yến là người duy nhất mà Tiên có thể mở lòng ra, là người duy nhất khiến nàng cảm thấy mình là một phần của thế giới này. Và điều kỳ lạ là, Tiên cũng thấy em đang mở lòng mình với nàng, từng chút một.

Và rồi Nguyễn Khoa Tóc Tiên nhận ra - Dương Hoàng Yến không chỉ là một đồng nghiệp, không chỉ là người cùng công ty, mà là người duy nhất có thể làm trái tim nàng xao động, làm nàng nghĩ về những điều mà trước kia Tiên không dám nghĩ tới.

Những cuộc trò chuyện giữa họ không còn là những câu hỏi đơn giản về công việc hay những nghi thức xã giao. Mỗi lần Yến nhìn nàng, trong đôi mắt ấy đều có sự quan tâm, trìu mến mà Tiên không thể nào cưỡng lại. Mối quan hệ giữa họ dần trở nên thân thiết hơn, ấm áp hơn. Tiên bắt đầu nhận thấy mình đang thay đổi, những điều mà trước kia nàng nghĩ mình không cần giờ lại trở nên quan trọng hơn bao giờ hết.

Một chiều, khi hai người cùng ngồi uống cà phê, Tiên bỗng lên tiếng.

“Em biết không, chị không bao giờ muốn làm công việc này.”

Tiên buông một tiếng thở dài, đôi mắt nàng trở nên mờ đục, như thể nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ.

Yến ngước lên nhìn Tiên, đôi mắt tràn đầy sự quan tâm.

“Chị không muốn làm công việc này à?"

Yến hỏi, giọng nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua.

“Không phải là chị không thích công việc này, nhưng đó không phải là ước mơ của tôi. Chị không có ham muốn làm một người có thể thay đổi thế giới. Nhưng ở đây, chị chỉ đang.. làm công việc của một người công hiến trí tuệ cho nhân loại. Chị muốn có một căn nhà nhỏ, trồng một khu vườn ở ngoại ô và viết lách.”

Tiên mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không trọn vẹn.

Yến nghe xong, chỉ lặng lẽ nhìn Tiên, không nói gì. Em biết rằng Tiên không phải là người chỉ mong cầu sự thỏa mãn cá nhân, mà là một người có khát vọng lớn lao. Nhưng Yến cũng hiểu rằng những khát vọng ấy có thể khiến Tiên bỏ quên bản thân, quên mất cuộc sống của nàng.

“Chị Tiên..”

Yến bắt đầu, ánh mắt em như nhìn thấu những suy nghĩ sâu kín của nàng.

“Chị có thể sống vì mình mà. Chị có thể làm nghề gì, chỉ cần đó là điều chị muốn, là điều chị cảm thấy có thể cống hiến trí tuệ của mình. Chị không nhất thiết phải làm tất cả những điều mà công ty muốn chị làm. Chị cũng có thể sống một cuộc sống dành riêng cho bản thân.”

Tiên nhìn vào đôi mắt em, cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Câu nói của Yến như một ánh sáng soi rọi vào tâm hồn nàng. Nàng đã lâu rồi chưa nghĩ về chính mình. Tiên chỉ sống vì công việc, vì cái mà người khác kỳ vọng ở nàng. Nhưng hôm nay, nàng nhận ra rằng chính bản thân mình mới là điều quan trọng nhất.

“Em thật sự nghĩ như vậy sao?”

Tiên hỏi, giọng nhẹ nhàng, có chút bất ngờ.

“Dĩ nhiên. Chị là một người tài giỏi, không có gì phải nghi ngờ cả. Nhưng đừng quên, chị cũng xứng đáng có được một cuộc sống hạnh phúc riêng.”

Yến nói, ánh mắt em chợt trở nên ấm áp và kiên định hơn bao giờ hết.

Sau ngày hôm đó, Tiên bắt đầu thay đổi. Nàng bắt đầu tự hỏi mình, liệu những giấc mơ mà nàng đã hy sinh suốt bao nhiêu năm qua có thật sự đáng giá? Nàng đã dành cả cuộc đời mình để cống hiến cho công ty, cho những người khác, nhưng có lẽ đã đến lúc nàng phải nghĩ về bản thân.

Tiên bắt đầu mua quà cho Yến, những món quà nhỏ, đôi khi là một chiếc vòng tay tinh tế, đôi khi là những cuốn sách mà Tiên nghĩ rằng Yến sẽ thích. Những món quà không quá đắt giá nhưng lại mang một ý nghĩa đặc biệt, thể hiện tình cảm mà Tiên chưa bao giờ dám nói ra.

Yến không bao giờ từ chối, luôn nhận với một nụ cười nhẹ nhàng và ánh mắt ấm áp, khiến Tiên cảm thấy mình như được vỗ về, như được yêu thương. Những hành động nhỏ nhưng vô cùng ý nghĩa, giống như là một lời khẳng định rằng tình yêu giữa họ thật sự đang trưởng thành, mạnh mẽ từng ngày.

Một buổi sáng sớm, khi Tiên vừa chuẩn bị xong món quà cho Yến, chiếc nhẫn mà nàng đã mua cho em từ tuần trước, thì lúc này điện thoại của nàng bỗng reo lên.

Một cuộc gọi khẩn từ công ty.

Tiên bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Nàng không thích những cuộc gọi bất ngờ vào buổi sáng, đặc biệt là những cuộc gọi khẩn cấp. Hơi thở nàng như nghẹn lại, ánh mắt lướt qua chiếc vòng tay trên bàn, nơi mà nàng đã chuẩn bị để tặng Yến. Nhưng rồi, nàng phải bỏ lại tất cả, vội vã bắt máy.

“Tóc Tiên, chúng tôi cần cô ngay lập tức. Có chuyện quan trọng.”

Giọng nói của quản lý vang lên qua điện thoại, dứt khoát và lạnh lùng.

"Tôi sẽ đến ngay.”

Tiên siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.

Yến đang ở nhà, sẽ đợi nàng. Nhưng Tiên không thể làm gì khác. Công việc gọi nàng. Mọi thứ lại quay về với guồng quay cũ, không thể dừng lại. Nhưng trong lòng Tiên, mọi cảm xúc như vỡ vụn, giữa tình yêu và trách nhiệm, giữa những điều quan trọng với những gì nàng muốn giữ lại.

Nhưng ngay khi mọi thứ bắt đầu trở nên tốt đẹp, thì cũng là lúc Tiên nhận được thông tin về quyết định của công ty. Mọi thứ như sụp đổ ngay trước mắt nàng.

Cảm xúc của Tiên lúc đó thật khó tả. Nàng đã yêu Yến, yêu em một cách vô điều kiện, nhưng giờ đây nàng lại phải đối mặt với một sự thật không thể thay đổi.

"Công ty quyết định sẽ mở ra một chiến dịch mới làm thay đổi xã hội. Xây dựng một thời đại mà người máy sẽ thay cho con người, kể cả những công việc về tâm lí và cảm xúc. Với những dòng người máy cũ đang nghiên cứu, chúng ta sẽ tiêu hủy toàn bộ."

"Bao gồm cả D.Y 1506, cô hiểu ý chúng tôi chứ Tóc Tiên?"

Tiên không thể tin được điều đó. Nàng không thể đứng yên nhìn người mình yêu phải ra đi như một món đồ bị vứt bỏ. Nàng đã có quá nhiều hy vọng, quá nhiều tình cảm dành cho em.

Nàng không thể để điều đó xảy ra. Nàng sẽ làm mọi thứ để cứu em. Nhưng liệu có kịp?

Tiên bước vào phòng thí nghiệm với tâm trạng không thể bình tĩnh. Một cuộc họp đột xuất sáng nay đã khiến nàng choáng váng, như một cơn bão lướt qua không thương tiếc. Lời của giám đốc, cũng là người đã nâng đỡ Tiên suốt bao năm qua, vẫn vang vọng trong đầu nàng, như một tiếng vọng xa vời, lạnh lẽo và tàn nhẫn.

“Chúng ta sẽ tiêu hủy tất cả những android không còn giá trị sử dụng. D.Y 1506 là một trong những mẫu sẽ bị đưa vào danh sách này. Tiên, con cần phải làm báo cáo về việc này trước buổi chiều, và tiêu hủy trước cuối tuần.”

Nàng không thể tin vào tai mình. Làm sao có thể chứ? Làm sao có thể ra quyết định tàn nhẫn như vậy đối với Yến? Đối với em - người đã trở thành một phần trong cuộc sống nàng, người đã cùng nàng chia sẻ bao nhiêu khoảnh khắc yên bình, người đã dạy nàng về những cảm xúc mà nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hiểu.

Tiên nhắm mắt lại, cố gắng tìm lại sự bình tĩnh. Nhưng trái tim nàng như thắt lại từng nhịp.

Làm sao nàng có thể chấp nhận một cái kết như vậy cho Yến, một sinh thể không phải là người, nhưng lại có những cảm xúc mạnh mẽ hơn cả con người? Làm sao nàng có thể đứng im nhìn em, người đã dành tất cả sự trong sáng và yêu thương, bị đối xử như một món đồ bị vứt bỏ?

Không, Tiên không thể. Nàng không thể để điều đó xảy ra.

Với những bước chân nặng nề, Tiên tiến về phía căn phòng nơi Yến đang ở. Mỗi bước đi như kéo nàng càng gần hơn với thực tế đau đớn mà nàng không thể tránh né. Nàng đã từng nghĩ mình sẽ đủ mạnh mẽ, đủ bình tĩnh đối diện với mọi chuyện, nhưng lúc này, khi đối mặt với em - người mà nàng yêu thương, Tiên mới nhận ra rằng tình yêu này có sức mạnh hơn bất kỳ điều gì nàng từng nghĩ.

Khi Tiên bước vào phòng, Dương Hoàng Yến đang ngồi một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh sáng từ những bóng đèn neon chiếu sáng khuôn mặt em, làm nổi bật đôi mắt em sáng lấp lánh nhưng có chút mệt mỏi. Em luôn như vậy, tĩnh lặng và bình yên, nhưng cũng như một đại dương sâu thẳm chứa đựng bao nỗi niềm không thể thổ lộ. Tiên muốn lao đến ôm em, muốn nói rằng nàng sẽ bảo vệ em, nhưng điều đó thật khó.

Yến quay lại nhìn nàng, đôi mắt không hề ngạc nhiên, như thể em đã biết điều này sẽ đến. Tiên không thể nói gì ngay lập tức. Nàng chỉ nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, trái tim đột ngột trào lên một nỗi đau vô bờ.

Yến không phải là một cỗ máy. Em là một sinh linh, dù chỉ là nhân tạo, nhưng lại mang trong mình những cảm xúc đẹp đẽ và tinh khiết hơn bao giờ hết. Và Tiên, nàng yêu em, yêu từng giây từng phút bên em, nhưng có vẻ như tất cả sẽ kết thúc trong sự tàn nhẫn này.

“Công ty muốn tiêu hủy em, Yến.”

Tiên thốt lên, giọng nàng không kìm được sự run rẩy.

“Chị đừng lo. Em đã biết.”

Yến nhìn Tiên, đôi mắt em sáng lên một cách dịu dàng.

Tiên không thể kìm nén được cảm xúc. Nàng lao đến, nắm lấy tay Yến, đôi mắt nàng ướt đẫm.

“Chị không thể chấp nhận được điều này. Em có biết em quan trọng như thế nào đối với chị không?"

“Chị đừng lo lắng về em mà. Em đã sống một cuộc đời đầy đủ rồi. Chị đã cho em tất cả những gì em cần - sự yêu thương, sự hiểu biết. Em cảm ơn chị rất nhiều.”

Yến mỉm cười nhẹ nhàng, như thể muốn trấn an Tiên.

Nhưng lời nói của em như một mũi tên đâm vào trái tim nàng.

Làm sao Yến lại có thể dễ dàng chấp nhận sự kết thúc như vậy? Làm sao em có thể nói những lời đó trong khi Tiên biết rằng, em xứng đáng có một cuộc sống khác, một cuộc sống không phải là sự hy sinh và cái chết vô nghĩa này?

Tiên ôm chặt Yến vào lòng, như muốn níu giữ em lại, không cho em ra đi. Nhưng nàng biết, Yến là người rất kiên định, và dù nàng có làm gì đi nữa, nếu Yến đã quyết định, em sẽ không thay đổi.

“Em không xứng đáng với sự đối xử này. Em không phải là một công cụ!”

Tiên gần như hét lên, giọng nàng nghẹn lại.

Yến lặng yên trong vòng tay Tiên, đôi mắt em không chứa đựng sự phẫn nộ hay giận dữ, mà chỉ có sự bình thản đến đau lòng.

“Em biết chị không thể làm gì. Em không muốn chị phải đau khổ vì em nữa.”

Tiên nhận ra rằng, dù em có nói gì đi nữa, Yến đã quyết định buông tay. Em sẽ ra đi mà không để Tiên phải gánh chịu thêm một nỗi đau nào nữa. Yến yêu Tiên, nhưng em lại không muốn thấy Tiên phải đấu tranh vì một điều mà em cho là vô nghĩa.

Yến buông tay Tiên ra, nhẹ nhàng bước lùi về phía cửa.

“Chị sẽ hạnh phúc, đúng không?”

Em hỏi, ánh mắt em không còn là sự bối rối mà là một sự chấp nhận, một sự cam chịu.

"Em muốn chị hạnh phúc, dù là một mình.”

"Đừng mà em. Yến à.."

Tiên nhìn em, đôi mắt nàng đau đớn. Nhưng khi Tiên tiến lại gần, Yến đã quay lưng bỏ đi.

"Dương Hoàng Yến!! Nếu em yêu chị, làm ơn, đừng đi.."

Em thật sự dừng bước lại. Tuy không quay mặt về phía nàng, nhưng em không bước đi nữa.

"Về nhà với chị, nha em? Để chị lo việc này, được không em?"

Tiên đứng lặng trong phòng, cơ thể nàng không còn chút sức lực nào. Nàng đã không kịp nói những gì mình muốn nói. Tình yêu mà nàng dành cho Yến, tất cả những gì nàng từng nghĩ rằng sẽ là mãi mãi, giờ như một thứ gì đó quá xa vời, không thể với tới.

Tình yêu giữa Tiên và Yến là một hành trình đầy thử thách. Và bây giờ, hành trình ấy dường như đã kết thúc.

Nhưng dù thế nào, Tiên cũng không thể bỏ cuộc. Nàng sẽ tìm cách cứu Yến, dù có phải hy sinh tất cả.

_______________________________________

Tiên ngồi trong phòng họp, ánh mắt chăm chú vào bản báo cáo, nhưng tâm trí nàng hoàn toàn xa rời. Nàng nghĩ về Yến, về những cuộc trò chuyện mà họ đã có trong suốt thời gian qua, và nàng bắt đầu nhận ra một điều mà nàng chưa dám đối mặt: không phải là công việc, không phải là những quyết định lãnh đạo của công ty, mà là tình yêu dành cho Yến.

Tiên không thể làm ngơ trước sự đau khổ của Yến nữa. Nàng không thể để Yến chìm trong bóng tối của sự hy sinh nữa.

Mọi người trong phòng họp cứ tiếp tục trao đổi, nhưng Tiên cảm giác như mình không còn nghe thấy gì. Một cảm giác trống rỗng bao trùm lấy nàng, lấp đầy mọi ngóc ngách tâm trí.

"Vậy chúng ta sẽ đi cùng nhau, chị nhé."

Lời nói của Yến đột ngột vang lên trong đầu nàng, và Tiên cảm thấy tim mình như thắt lại. Từng từ đó, từ cái ngày đầu tiên Yến thổ lộ với nàng, đã in sâu trong tâm hồn nàng. Và giờ đây, nàng hiểu rằng lời nói đó không chỉ đơn thuần là sự chia sẻ, mà là một lời mời gọi, một lời yêu cầu không thể từ chối.

Nàng biết, với Yến, có những điều mà nàng không thể cứu vãn, nhưng tình yêu này - nàng không thể để nó vụt mất. Và hơn hết, Tiên biết rằng chính nàng cũng đang yếu đuối. Đó là lý do Tiên cảm thấy mình có thể làm mọi thứ để bảo vệ Yến, dù có phải hy sinh tất cả. Nhưng trong khoảnh khắc đó, nàng không thể hiểu được một điều quan trọng.

Trong tình yêu này, không chỉ có nàng cứu Yến, mà em cũng đang dần cứu lấy Tiên.

Chỉ một lúc sau, Tiên đứng trước cánh cửa nhà mình. Nàng không biết liệu có thể giữ vững quyết tâm của mình hay không, nhưng nàng biết một điều chắc chắn - nàng sẽ không để Yến một mình trong cơn bão lòng này.

Khi cửa mở, Tiên thấy Yến đang đứng đó, gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn mang một nụ cười yếu ớt. Không phải là một nụ cười thường thấy. Nó giống như một cách tự an ủi bản thân. Và điều đó khiến Tiên cảm thấy đau lòng.

"Em ổn mà, chị Tiên. Em không sao đâu."

Yến nói, nhưng giọng điệu gượng gạo không thể che giấu sự mệt mỏi trong ánh mắt của em.

Tiên không trả lời, chỉ lặng lẽ bước đến gần Yến, đặt tay lên mái tóc em mà xoa nhẹ.

"Em không ổn đâu, Yến. Đừng giấu chị. Đừng lừa chị và lừa chính mình rằng em có thể một mình vượt qua."

Nàng không thể giữ lại cảm xúc nữa, trái tim nàng rơi vào khoảng trống vô định khi nhìn thấy Yến cố gắng kiềm chế nỗi đau. Tiên biết, mọi thứ không thể cứ mãi diễn ra như thế này.

"Chị Tiên.. Em.."

Yến lắp bắp, nước mắt bắt đầu rơi ra mà không thể kiềm chế. Em sững sờ, như thể chính bản thân em cũng không hiểu vì sao thứ nước này lại rơi ra khỏi khóe mi.

Chỉ có Tiên, là người duy nhất nhìn thấy những giọt nước mắt ấy. Và Tiên hiểu rằng, Yến đã không còn là một cỗ máy vô hồn. Em đã cảm nhận được tình yêu, cảm nhận được những điều mà trước kia em tự gạt bỏ. Em không phải là điều mà công ty này hay khoa học có thể mang ra nghiên cứu như một món đồ.

Tiên khẽ ôm lấy Yến, siết chặt em trong vòng tay mình.

"Đừng khóc, Yến. Đừng lo lắng nữa. Chị sẽ ở đây. Chị sẽ không để em phải đối mặt với điều này một mình."

Yến không nói gì, chỉ khẽ gật đầu và để mình đắm chìm trong sự an ủi mà Tiên mang lại. Đây là lần đầu tiên em cảm thấy mình được yêu thương thật sự, không phải vì trách nhiệm hay công việc, mà vì chính con người em.

_______________________________________


Những ngày sau đó, Tóc Tiên bắt đầu tìm cách giải quyết vấn đề của Yến. Nàng tìm mọi cách để có thể phá vỡ sự kìm kẹp mà công ty đang áp đặt lên Yến.

Mỗi đêm, Tiên thức khuya làm việc, giải mã các dữ liệu, xây dựng những chiến lược nhằm đẩy lùi những quyết định sai lầm của công ty. Nhưng trong suốt quãng thời gian này, Tiên không hề bỏ quên Yến.

Mỗi lần Tiên về nhà, nàng luôn mang theo một món quà nhỏ cho Yến. Có thể là một cuốn sách em yêu thích, hay chỉ là một bức thư tay mà Tiên viết vào những buổi tối ở lại tăng ca.

Trong mắt Tiên, Yến không phải là một người yếu đuối. Em mạnh mẽ theo cách riêng của mình. Và dù Yến luôn cố gắng không để ai nhìn thấy sự đau đớn trong lòng mình, Tiên biết rằng em cần được bảo vệ. Tiên không phải là người có thể chỉ sống vì công việc, và Yến cũng vậy. Hai người cùng có những giấc mơ riêng, nhưng điều quan trọng nhất là họ cần nhau.

Nguyễn Khoa Tóc Tiên cần Dương Hoàng Yến, và em cũng cần nàng.

Một ngày nọ, khi Tiên đang chuẩn bị cho một cuộc họp quan trọng ở trụ sở phụ thì điện thoại của nàng đổ chuông. Lần này, đầu dây bên kia không phải là người quen thuộc từ công ty, mà là Hoàng Yến.

"Chị Tiên, em.. sắp phải đi rồi. Em không thể làm gì hơn nữa. Họ bắt em phải chọn."

Giọng Yến nhỏ dần, tràn đầy sự thất vọng.

"Em sợ lắm."

Chỉ với ba chữ, Tóc Tiên như vỡ vụn ra.

Tiên cảm thấy trái tim mình thắt lại. Nhưng nàng không chần chừ, không suy nghĩ.

"Đừng sợ, Yến. Chị sẽ đến ngay. Em sẽ không phải một mình."

Tiên tắt điện thoại và vội vã rời khỏi văn phòng, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Nàng không thể để Yến rơi vào tuyệt vọng, không thể để em mất niềm tin vào cuộc sống này.

Khi Tiên đến phòng thí nghiệm của mình, Yến đang đứng ở cửa sổ, nhìn ra ngoài, đôi mắt đượm buồn. Tiên không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến đến bên Yến và ôm lấy em. Tiên không cần lời nói, bởi những gì nàng đang làm đã đủ để Yến hiểu rằng nàng sẽ không bao giờ bỏ rơi em.

Trong giây phút ấy, Tiên biết mình đã quyết định đúng. Nàng sẽ chiến đấu vì Yến, vì tình yêu của hai người.

Tóc Tiên đứng trước màn hình máy tính, lòng nàng trĩu nặng. Mọi thứ như đang vỡ vụn trong tay nàng. Công ty đã đe dọa, và nàng đã quyết định sẽ từ bỏ tất cả để bảo vệ Yến. Nhưng khi Tiên nghĩ rằng mình đã làm mọi thứ vì người mình yêu, thì lại nhận ra điều đó chưa đủ.

Yến không muốn nàng phải hy sinh quá nhiều. Cả hai đều không thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn mà số phận đã đưa đẩy họ vào.

Căn phòng chỉ còn lại tiếng điều hòa kêu đều đặn, không gian như tĩnh lặng hẳn đi. Tiên nhìn Yến, những dòng mã trên màn hình cứ trôi đi, như nhắc nhở nàng về sự vô vọng. Tiên đã sẵn sàng làm tất cả vì Yến, nhưng Yến lại sẵn sàng hy sinh chính mình để nàng không phải chịu đựng thêm nữa.

"Em không muốn chị phải tiếp tục chịu khổ vì em. Em xin lỗi chị, Tóc Tiên.."

Yến thì thầm, giọng em run rẩy.

Tiên cúi đầu, ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt của Yến, nơi chỉ có sự kiên quyết và tình yêu. Nhưng Yến không phải là người máy nữa, không còn là một sản phẩm, một công cụ. Em là người con gái nàng yêu, là người nàng không thể để rời xa.

"Nếu chúng ta không thể sống cùng nhau, ít nhất..em muốn chị nhớ rằng em yêu chị."

Yến nói, rồi bước lại gần Tiên.

Nàng không kịp phản ứng, đôi tay Yến nhẹ nhàng vòng quanh cổ Tiên và chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, em nhón chân, Yến đặt đôi môi mình lên môi Nguyễn Khoa Tóc Tiên.

Một nụ hôn dịu dàng, không hối tiếc, không giằng xé, như để xóa bỏ hết những rào cản giữa người máy và con người. Một nụ hôn mà cả nàng và em đã chờ đợi suốt bao lâu.

Tiên bất động, mắt mở to, cảm giác ấm áp từ đôi môi Yến truyền đến làm nàng nghẹn ngào. Nhưng chỉ trong giây phút ấy, Tiên nhận ra một điều khủng khiếp. Yến đang cố giữ chặt lấy nàng, trong khi từ màn hình máy tính, những dòng lệnh bắt đầu nhấp nháy, chuẩn bị thực hiện.

Và nó khiến nàng cảm thấy có gì đó không đúng.

Tiên muốn đẩy Yến ra, nhưng chỉ khi nàng cố gắng nghiêng người thì mới thấy dòng thông báo trên màn hình.

Hệ thống tự hủy trong 10 giây.

Tiên vội vã dùng sức rời khỏi nụ hôn. Nàng vội vã đi đến bên chiếc máy tính, tay run rẩy gõ vào bàn phím, nhưng màn hình không hề thay đổi.

Mọi thứ quá muộn, mọi cố gắng của nàng đều vô ích. Yến đã chủ động kích hoạt chế độ tự hủy mà Tiên không hề hay biết.

"Yến..em!"

Tiên nghẹn ngào không nói nên lời, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống. Nàng thử mọi cách để ngừng lại, nhưng chỉ thấy màn hình ngày càng hiển thị rõ ràng dòng lệnh chuẩn bị hủy hệ thống và bắt đầu đếm ngược.

Dương Hoàng Yến, trong khoảnh khắc này, không có sự sợ hãi. Em nhẹ nhàng quay lại nhìn Tiên, mỉm cười một cách dịu dàng.

"Em yêu chị, Tiên ạ. Em không hối tiếc."

Tiên lao đến, ôm chặt Yến vào lòng.

"Đừng đi, em đừng đi.."

Nàng lắc đầu không ngừng, nước mắt không thể ngừng rơi.

"Em không thể rời xa chị, Yến, chị yêu em mà Yến.."

Yến không nói gì nữa, chỉ để Tiên ôm chặt lấy mình. Em biết rằng, dù có hủy đi cả thế giới này, dù có phải từ bỏ tất cả, tình yêu của Tiên là thứ mà em sẽ giữ mãi trong tim mình.

Màn hình máy tính đếm ngược từ con số 10. Từng tiếng đếm vang lên tựa như từng vết nứt sụp đổ trong linh hồn nàng.

Tiên vẫn cố gắng tìm cách dừng lại, nhưng tay nàng không thể làm được điều đó. Cả hai chỉ có thể nhìn nhau, những giọt nước mắt rơi xuống không thể ngừng lại.

Tiên ôm lấy Yến thật chặt, như thể nếu không làm thế, nàng sẽ mãi mãi mất đi người mình yêu. Trong khoảnh khắc này, mọi thứ xung quanh dường như ngừng lại. Tóc Tiên không còn nghĩ đến công ty, không còn nghĩ đến bản thân. Nàng chỉ nghĩ đến Yến, người con gái mà nàng yêu và không thể để em rời xa.

Ba giây cuối cùng.

Một lần nữa, Tiên lại hôn Yến, một nụ hôn khác, sâu lắng hơn, tha thiết hơn, như để đền đáp lại tất cả những tình cảm chưa kịp bày tỏ. Nàng không thể thay đổi điều gì nữa. Nhưng nàng có thể trao cho Yến những gì còn lại trong trái tim mình.

0.

Màn hình máy tính chớp sáng một lần cuối cùng, rồi tắt ngấm. Hệ thống đã tự hủy.

Tóc Tiên, trong giây phút tuyệt vọng nhất của đời mình, chỉ biết ôm chặt lấy Yến, cảm nhận sự ấm áp cuối cùng, biết rằng tình yêu của nàng không bao giờ phai nhạt, dù có phải đối mặt với cái kết này.

Khi ánh sáng từ màn hình máy tính mờ dần, Tiên chỉ còn lại trong bóng tối. Cả căn phòng như lặng im, chỉ có tiếng thở hổn hển của nàng, vỡ vụn từng nhịp, mỗi hơi thở lại đâm thẳng vào tim.

Dương Hoàng Yến không còn nữa.

Đôi mắt sáng ngời, cái nhìn đầy hy vọng mà nàng đã từng mê mẩn giờ đây đã trở thành một hố đen vĩnh viễn, nuốt chửng tất cả, chỉ còn lại là một thân thể lạnh ngắt trong tay Tiên.

Tiên không còn biết mình đang làm gì, mọi thứ như đã rơi vào trạng thái vô thức, và nàng cứ thế đứng đó, không biết bao lâu, chỉ ôm lấy Yến, cố gắng tìm lại một chút hơi ấm còn sót lại từ em.

"Chị sẽ không để em một mình, chị hứa."

Nỗi đau này không thể mô tả bằng lời. Tiên không thể chấp nhận được việc Yến rời xa mình. Làm sao có thể chấp nhận được, khi trái tim nàng đã quá quen với từng hơi thở của em, với từng nụ cười dịu dàng, từng cử chỉ nhỏ bé. Em không chỉ là một phần trong cuộc sống của Tiên.

Dương Hoàng Yến là tất cả của Nguyễn Khoa Tóc Tiên.

Và bây giờ, mọi thứ đã vụn vỡ.

Tiên ngồi xuống sàn, một tay ôm Yến vào lòng, một tay còn lại vuốt ve khuôn mặt lạnh băng của em. Chị cảm thấy tim mình như bị xé nát, từng mảnh vụn vỡ, từng tảng đá nặng nề chồng lên nhau, đè nát đi tất cả sự sống còn lại trong nàng.

“Hôm nay em không ngoan tí nào hết. Sao lại không nghe lời chị.."

Tiên thì thầm, giọng nàng nghẹn ngào, như thể đang cầu xin điều gì đó vô nghĩa. Nhưng nàng biết, đây không phải là điều có thể thay đổi được.

Nàng không thể sống trong một thế giới không có Yến.

Tiên ngước lên, đôi mắt nàng đẫm lệ, nhìn về phía cửa sổ, nơi bầu trời tối tăm, nơi vũ trụ rộng lớn đang lặng lẽ xoay vòng. Từng ngôi sao trên bầu trời, giờ đây đối với nàng chỉ là những ngọn đèn tắt ngấm, vô hồn, không còn sức sống. Những ước mơ, những khát khao, tất cả đều tan biến khi Yến ra đi.

Còn lại gì khi không có em?

Tóc Tiên quỳ trên mặt sàn lạnh lẽo, cánh tay run rẩy ôm chặt lấy cơ thể Hoàng Yến. Hơi ấm của em đã hoàn toàn biến mất nhưng nàng vẫn cứ siết chặt, như thể chỉ cần giữ mãi như thế, linh hồn em sẽ quay về. Ngón tay Tiên vuốt ve khuôn mặt Yến, chạm vào đôi môi từng khẽ mở để trao nàng nụ hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng.

"Chị đã hứa sẽ không để em một mình mà.."

Lời thì thầm nhẹ như gió thoảng nhưng mang theo nỗi đau vô tận. Tóc Tiên chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu một người nhiều đến vậy, lại càng không nghĩ rằng tình yêu ấy sẽ bị chính bàn tay số phận cướp đi trong khoảnh khắc nàng còn chưa kịp nắm giữ trọn vẹn.

Nàng nhìn vào đôi mắt đã khép chặt của Yến.

Trước đây, khi mở mắt, em luôn nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, chứa đựng thứ tình cảm chẳng thể gọi tên. Nhưng giờ đây, đôi mắt ấy sẽ chẳng bao giờ mở ra nữa, sẽ chẳng còn ai khẽ gọi nàng là "chị" với giọng nói nhỏ nhẹ, sẽ chẳng còn ai cười với nàng mỗi sáng, sẽ chẳng còn ai ôm lấy nàng trong những giấc mơ tăm tối.

Tiên lặng lẽ áp trán mình lên trán Yến, nước mắt không ngừng rơi xuống. Một nỗi trống rỗng bao trùm lấy nàng, nuốt chửng mọi lý trí, chỉ còn lại một điều duy nhất - nàng không thể sống mà không có em.

Bên ngoài, tiếng còi báo động vang lên inh ỏi. Những kẻ trong công ty chắc chắn đang đến tìm nàng. Họ sẽ tiếp tục những thí nghiệm vô nhân tính, sẽ tiếp tục tạo ra những D.Y khác, những Hoàng Yến khác, nhưng sẽ không bao giờ có một Dương Hoàng Yến nào như em.

Không ai có thể thay thế em trong trái tim nàng.

Tóc Tiên cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán Yến. Nàng nhẹ nhàng bế em lên, cẩn thận như thể sợ làm đau em, dù em giờ đây đã chẳng còn cảm nhận được gì nữa. Nàng bế Yến lên, cẩn thận như thể em là tất cả những gì nàng còn giữ lại trên đời này.

Bước chân nàng chậm rãi nhưng kiên định. Từng bước một, Tóc Tiên tiến về phía mép tòa nhà cao tầng, nơi ánh đèn thành phố bên dưới nhấp nháy như hàng ngàn con mắt vô cảm. Nàng ôm Yến chặt hơn, cảm nhận cơ thể em trong vòng tay mình.

"Chúng ta sẽ đi cùng nhau, em nhé."

Gió thổi qua, mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt, nhưng Tiên chẳng còn cảm nhận được gì. Tiên nhìn xuống, đôi chân bắt đầu bước ra khỏi cửa sổ, nơi khoảng không bao la và tối tăm như chính tâm hồn nàng lúc này. Một cảm giác lạnh lẽo, trống rỗng vây lấy nàng, nhưng nó không đủ để ngăn Tiên. Mọi thứ giờ đây đã không còn quan trọng nữa.

Nàng nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, để trọng lực kéo cả hai rơi xuống.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng không còn sợ hãi, không còn đau khổ, không còn gì ngoài sự thanh thản. Vì thế giới này không còn gì có thể ngăn nàng và em được nữa.

Và vì nàng biết, khi mở mắt ra ở thế giới bên kia, em sẽ ở đó, đợi nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com