Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

{4} TINH HOA CỦA MUGGLE

Phu nhân Diggory không khoảnh khắc nào là ngưng lo lắng. Đứa con trai độc nhất của gia đình đang đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, ông Amos dỗ dành vợ mình mặc dù bản thân ông cũng đang đứng ngồi không yên. Sau nửa tiếng, nữ nhân viên y tế của bệnh xá cho hay Cedric Diggory có huyết khối lòng mạch sâu gây nên cơn đột quỵ, huyết khối hình thành do chấn thương ở vùng hông trong trận Quidditch hồi chiều. Nữ nhân viên thở dài:

- Chúng tôi thực sự rất tiếc, hiện tại ở giới phù thủy ở Anh Quốc chưa có ai có thể điều trị trường hợp này. Chỉ có những phù thủy bên Hoa Kỳ với tay nghề cao thì may ra nhưng để vận chuyển nạn nhân tới được đó thì tôi e rằng...

Bà Diggory bật khóc, ông Amos cũng không nén được đau thương, Harry cũng vậy. Dù chỉ mới gặp anh vài lần nhưng việc nhìn thấy giọt nước mắt bất lực của cha mẹ anh, Harry cũng không kìm được cảm xúc. Nhưng Cedric trong tương lai vẫn sống mà, Harry lúc này mới nhận ra, cậu cố suy nghĩ xem có cách nào cứu anh ấy không.

Kí ức thời ở với nhà Dursley khiến Harry chú ý, hồi Harry 9 tuổi có một lần dượng bị té cầu thang cũng bị chấn thương vùng hông, lúc đầu dượng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt cậu nhưng tầm hai tiếng sau dượng cũng lên cơn đột quỵ. Harry đã rất hoảng sợ chạy vào báo cho dì Petunia, dì đã cầm lấy lọ aspirin mà khi Dursley sốt hay cho cậu ta uống để dùng cho dượng. Lúc nhỏ, cậu chỉ nghĩ là dượng ngất vì quá đau nên uống thuốc giảm đau là ổn nhưng sau khi đi khám, cậu cũng nghe thoang thoáng được những từ gì đó rất giống với cô nhân viên y tế kia nói. "Có lẽ thuốc đó có thể giúp được", Harry bật dậy và chạy lên phòng của mình kiếm lọ thuốc đó.

- Đây rồi.

Cầm trên tay lọ aspirin, Harry lại nhớ đến dì Petunia. Dù dì luôn tỏ ra thái độ chán ghét trước mặt cậu nhưng dì ấy luôn quan tâm chăm sóc cho cậu. Nói là ghét cậu nhưng chưa bao giờ để cậu đói, nói là không muốn cậu vào trường vì bên dì cậu sẽ an toàn hơn rất nhiều do bùa chú mà mẹ cậu để lại trong máu cần có máu của người thân ruột thịt. Có lần cậu thấy dì cầm chiếc khăn quấn người cậu khi nhỏ mà ngồi khóc, vì ngày hôm mà cậu mất đi cha mẹ thì dì cũng mất đi người em gái duy nhất của dì. Lọ aspirin này cũng vậy, là của dì Petunia để vào vali cho cậu để có đau có sốt thì lấy ra dùng. Không ngờ có một ngày nó đã trở thành vị cứu tinh lúc nguy cấp.

Cầm lọ thuốc trên tay, ngậm nỗi đau trên chân đang dày vò, Harry chạy đưa lọ thuốc cho nhân viên y tế kia.

- Cô giúp em cho anh ấy uống thuốc này đi ạ, ở thế giới Muggle người ta có dùng thuốc này cho những trường hợp như anh ấy.

Nữ nhân viên cũng có chút e ngại, gia đình Diggory cũng bán tín bán nghi nhưng đây là cách duy nhất, họ buộc phải làm theo. Cô nhân viên mau chóng pha thuốc rồi tiêm cho Cedric dưới sự mong đợi một phép màu của mọi người. Một tiếng trôi qua rồi hai tiếng, ngón tay của Cedric bắt đầu động đậy, anh dần mở mắt, cha mẹ anh mừng rỡ, họ cảm ơn Harry rối rít đối với họ bây giờ Harry là ân nhân, là đấng cứu thế đã cứu con trai họ. Cedric tỉnh dậy liền được xét nghiệm lần nữa, quả thật cục huyết khối đã nhỏ lại và không còn gây nguy hiểm nữa. Gia đình Diggory ôm chầm lấy con trai mình mà nói những lời ấm áp, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Harry có chút buồn, cậu cũng muốn được như vậy dù chỉ một lần. Cậu lén ra khỏi bệnh xá, đến ngồi bên hành lang sân trường, từng giọt lệ bắt đầu rơi xuống. Cậu khóc vì cậu cũng muốn có gia đình bên cạnh cậu, hỏi thăm vết thương ở chân cậu có đau không và đút cháo cho cậu ăn như cách mà mọi đứa trẻ khi bị bệnh. Nhưng thật buồn là đó chỉ là những ao ước không thể thành sự thật.

Lúc này Cedric đã cảm thấy khoẻ hơn, ông Amos cùng bà Diggory kêu anh nên đi cảm ơn Harry một tiếng. Cedric cũng rất ngạc nhiên khi biết được người cứu cái mạng của anh là Harry. Anh càng ngày càng muốn thân thiết hơn với Harry, bước chầm chậm ra sân, anh định lên tiếng kêu cậu nhưng phát hiện ra ân nhân của mình đang khóc, khóc nhưng nén phát ra tiếng nấc. Anh chẳng biết lí do cậu khóc là gì, đến khi đi lướt sau lưng anh là hai học sinh nhà Gryffindor, họ vừa đi vừa bàn tán về trận Quidditch chiều nay:

- Rốt cuộc Harry Potter cũng có giúp được gì cho đội Gryffindor đâu.

- Đúng rồi đấy chỉ vì thiếu người mà anh Oliver chọn cậu ta thôi chứ năng lực thì chẳng thể nào đánh giá cao được.

Hai học sinh đó vô tình khiến cho Cedric nghĩ rằng Harry đang khóc vì nghe những chỉ trích về trận đấu lúc chiều. Nhớ lại trước đó, Harry cũng xin anh nhẹ tay với cậu, Cedric nhận ra rằng có lẽ Harry đã quá áp lực nên mới làm như vậy mà anh lại vô tâm không giúp đỡ cậu ấy. Anh tự trách bản thân đi ngược lại với nhà Hufflepuff, thật là đáng xấu hổ. Nhìn Harry khóc, anh thật sự chẳng muốn cậu đau lòng thêm chút nào nữa, thật sự chẳng muốn xuất hiện một lần nào nữa trên cái sân Quidditch kia. Anh cũng tự hỏi tại sao bản thân anh khi này lại quan tâm về Harry quá nhiều như vậy, vì cậu ấy đã cứu mạng anh sao. Không. Anh đã mong được thân thiết với cậu trước khi cơn đột quỵ xảy ra, chỉ cần nhìn thấy cậu cười là anh cũng thấy vui theo. Thật kỳ lạ.

- Con đã cảm ơn cậu ấy chưa. - ông Amos hỏi khi thấy cậu quý tử nhà mình bước vô phòng.

- Dạ chưa, Harry đang bận việc riêng nên không tiện nói chuyện. - Cedric trả lời.

- Đúng thật là duyên số, nếu không có Harry thì hôm nay thằng Cedric khó sống rồi, chúng ta có nên tặng gì đó cho cậu ta không? - Mẹ của Cedric ý kiến.

- Tôi thấy cũng được á, nhưng cậu ấy cần gì nhỉ? Nhà Potter vốn dĩ giàu có, hay là Cedric con cũng thân với Harry mà, có cơ hội thì hỏi bố mẹ nha.

Cedric gật đầu, anh cũng muốn làm gì đó cho Harry nữa nhưng nói thân thiết chứ mới nói chuyện có 3 lần. Anh thậm chí còn không biết Harry thích ăn gì nữa mà.

- Nếu con cảm thấy ổn rồi thì bố mẹ về nha. Nhớ giữ sức khoẻ đó. Thằng quỷ con lâu lâu làm một chuyến hú hồn. - Ông Amos vừa nói vừa xoa đầu quý tử nhà Diggory.

Cedric đưa tiễn cha mẹ rồi vào lại bệnh xá. Lúc này Harry đã quay về phòng, ngồi trên giường với đôi mắt đỏ hoe. Cedric ban đầu cũng ngượng ngùng nhưng một lúc sau đó cũng ráng lấy dũng khí bước lại giường của Harry. Ngồi kế bên cậu anh nói:

- Cảm ơn em rất nhiều Harry, không có em không biết giờ anh ra sao rồi.

- Không có gì đâu anh, em chỉ làm việc nên làm thôi. - Harry nói với vẻ mặt ngây thơ.

- Em mới khóc sao, mắt đỏ lên hết rồi nè.

- Đúng rồi, em khóc vì có người không chịu nhường em đó. - Harry nói giỡn.

Câu nói tưởng chừng như giỡn nhưng là một nhát dao chí mạng với Cedric.

- Anh xin lỗi.

Harry cười hì hì:

- Xin lỗi không là chưa đủ nha, anh nợ em một phần socola ếch đó nha.

- Em thích loại socola đó à.

- Không, Ron thích cái đó, chứ em chỉ ăn cho vui miệng thôi.

- Ngày mai là hết năm rồi á, em có dự định gì cho kì nghỉ chưa?

- Chắc em sẽ quay về thế giới Muggle một chuyến, có lẽ em còn nợ nơi đó một lời cảm ơn.

- Vậy à? - Cedric trầm ngâm, nếu mà Harry nói không là anh đã dắt cậu về nhà chơi rồi.

- Vậy năm sau học tập em có khó khăn gì cứ tìm anh nha, anh tuy hơi vụng về nhưng về khoản học tập anh khá tự tin á. - Cedric niềm nở.

"Vụng về". Nghe xong từ đó Harry xém cười thành tiếng, hoàng tử trong lòng bao nhiêu cô gái mà vụng về. Nghe việc thầy Snape yêu học sinh chắc còn dễ tin hơn chuyện này.

- Coi chừng lúc đó anh né em như né tà luôn đó. Chứ môn Độc Dược của thầy Snape làm em ngán ngẩm quá. Năm sau chương trình học còn nặng về môn đó nữa chứ. - Harry ngao ngán.

- Không sao, cứ để anh giúp em cho.

Cả hai nói chuyện vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra thì Harry bỗng nhiên bị choáng.

- Máu... ta cần nhiều máu hơn.

Đầu Harry bị choáng nhẹ, vết sẹo bắt đầu nhói lên.

- Em sao thế Harry? - Cedric lo lắng.

- Em không sao, chỉ là hơi chóng mặt một xíu. Mà anh có nghe thấy giọng nói gì không?

- Không, anh không nghe gì cả. Nó như thế nào.

Giọng nói đó lại cất lên.

- Máu... ta khát máu...

- Đó anh có nghe thấy không?

Cedric bàng hoàng vì anh chẳng nghe thấy gì cả. Anh trấn an Harry:

- Có lẽ em mệt rồi đấy! Em nên đi ngủ đi, cũng đã 12 giờ rồi.

- Nhưng mà... - Harry ấp úng.

- Nếu mà em sợ thì để anh qua ngủ với em nha được không?

Harry đỏ cả mặt nhưng thật sự cậu cũng đang sợ hãi tiếng nói đó.

- Anh chắc không vậy nửa đêm em đạp anh xuống giường thì đừng có kêu nha.

- Cái chân què của em đạp nổi anh mới sợ.

Vừa nói dứt câu, nguyên cái gối tương tác vật lý vào khuôn mặt điển trai kia.

- Úi chết, em xin lỗi.

- Lời xin lỗi đã quá muộn màng rồi, em chết với anh nè Harry.

Hai anh em giỡn đến khi mệt lử. Trên một giường, nằm bên cạnh Cedric, tim của Harry như đập nhanh hơn, cứ quay qua nhìn thấy mặt hoàng tử nhà Hufflepuff đang ngủ say ở sát bên, mặt của Harry lại đỏ khiến cậu chẳng ngủ được. Cậu quay sang phía ngược lại thì có cánh tay dang ra ôm lấy cậu. Harry lúc này như trái pháo, cậu như muốn nổ tung vì những hành động quá thân mật này dù anh ta chẳng chủ ý. Cậu chẳng dám động đậy vì sợ đánh thức anh nên cứ nằm im mặc cho ông anh đang ngủ ôm chặt vào lòng. Nhưng một điều mà Harry không biết rằng, Cedric vẫn chưa ngủ và những hành động đó của anh hoàn toàn có ý thức. Có lẽ Cedric đã thực sự có tình cảm với Harry vào lúc này. Trải qua một ngày dài mệt mỏi, ở bên người mình thích luôn là liều thuốc hiệu quả nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com