Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62

Lạc Tử Ninh vui vẻ đút ngân phiếu vào người rồi quay về, vừa về đến nơi liền tìm Trần Nhị: "Lát nữa ngươi đến tửu trang thông báo mở họp."

Khóe miệng Trần Nhị giật giật: "Vương phi lại phải họp nữa ạ?"

Lạc Tử Ninh đã có tiền trong tay liền bắt đầu kế hoạch xây nhà của mình: "Ừm, ta đã suy nghĩ rồi, vấn đề chia nhà vẫn chưa đủ hoàn thiện. Trước đây ta nghĩ là một cái sân nhỏ, hai gian nhà là đủ nhưng mà kiểu nhà này chỉ đủ cho những gia đình ít người, trong xưởng có nhiều người không còn cha mẹ nhưng cũng có những người đầy đủ cha mẹ. Sau khi thú thê lại sinh thêm bốn năm đứa con, cái nhà nhỏ như thế sao mà ở được, phải xây dựng một số căn nhà cỡ lớn. Nói với họ, ai sinh ba con trở lên lại còn nuôi cha mẹ, thì có thể đổi sang nhà lớn hơn."

"Cái này, cái này chẳng phải họ sẽ cố gắng sinh con sao? Dù sao sinh nhiều con thì có nhà lớn, làm việc ba mươi năm ngôi nhà đó là của họ rồi. Họ chết đi truyền lại cho đời sau hoặc bán đi vậy kiếm được nhiều tiền hơn nhà nhỏ nhiều." Trần Nhị không nhịn được lẩm bẩm.

"Ai nói có thể truyền lại cho đời sau hoặc bán đi? Ta nói ai làm việc ba mươi năm ngôi nhà này sẽ cho người đó tức là chỉ cho anh ta thôi. Anh ta chết rồi, ngôi nhà đó sẽ quay về tay ta rồi truyền lại cho công nhân khác chưa có nhà." Lạc Tử Ninh nhìn Trần Nhị: "Tại sao ngươi lại nghĩ có thể bán đi?"

Trần Nhị: "A? Nhưng mọi người đều nghĩ như vậy."

"Quyền giải thích cuối cùng là ở ta." Lạc Tử Ninh nói: "Hơn nữa, họ được chia nhà mà không có khế ước nhà đất, không có khế ước sao bán được? Ta tưởng mọi người đều biết, ngày mai ta sẽ giải thích rõ ràng một chút."

Trần Nhị thầm nghĩ chuyện này khác với lời nói trước, liệu mọi người có cảm thấy mất cân bằng tâm lý không rồi hắn ta lại nghe Lạc Tử Ninh nói: "Còn phải nói với họ, sau khi làm việc ba mươi năm và nghỉ hưu, hàng tháng không cần làm việc vẫn được phát tiền lương hưu nhưng không còn là một trăm năm mươi văn một tháng nữa, nhiều nhất cũng chỉ một trăm văn thôi."

Trần Nhị: "..." Ánh hào quang trên người Vương phi thật chói mắt, hắn ta lại mắt nhìn mười vạn lạng ngân phiếu trong tay Vương phi. Vương phi chỉ đi nói mấy câu đã có được mười vạn lạng ngân phiếu, số tiền kiếm được dễ dàng như vậy, chắc chắn Vương phi không quý trọng. Giống như trước đây khi họ còn ở Kinh thành, Vương gia mua một thanh kiếm cũng tốn mười mấy hai mươi vạn lạng, thứ đó không ăn được, không uống được, mua về chỉ để cho vui, bây giờ Vương phi chia nhà phát tiền cho mọi người có lẽ cũng là để cho vui thôi.

Chủ tử vui là được, hắn ta là nô bộc thì có tư cách gì mà lắm lời với chủ tử chứ.

"Ta lập tức đi thông báo ngày mai họp đây." Trần Nhị vừa nói vừa quay lưng định đi lại bị Lạc Tử Ninh gọi lại.

Lạc Tử Ninh nghĩ một chút: "Trước đây ngươi nói Tiểu Cúc muốn làm việc ở xưởng, ta vẫn chưa nghĩ ra chức vụ gì, chi bằng cứ để nàng ta làm Chủ tịch hội phụ nữ đi."

Trần Nhị: "Gì ạ?" Chưa từng nghe thấy từ này.

Lạc Tử Ninh giải thích: "Tức là đi giám sát xem công nhân trong xưởng có ai bạo hành nương tử không rồi giám sát xem có ai sinh con gái xong giết hoặc vứt bỏ hay ngược đãi không. Trước đây không phải nói sinh con gái sẽ được bốn văn bạc, hàng tháng đều có trợ cấp à? Bảo nàng ta đi giám sát xem có ai dùng số tiền này cho con trai trong nhà không, ngoài ra một số công nhân sinh con không có thời gian chăm sóc thì quản lý vấn đề nhà trẻ trong xưởng. Tạm thời chỉ nghĩ ra bấy nhiêu, cứ để mặc sức nàng ta làm, gặp vấn đề rồi sửa đổi dần dần sau."

Lạc Tử Ninh chỉ là một người bình thường, không thể nghĩ chu toàn mọi mặt, vẫn cần phải cải thiện dần dần qua quá trình thử và sai.

...

Sau khi tiễn Trần Nhị đi, anh quay về thì thấy Hoắc Lệnh Chi đang đưa cho Triệu Tiểu Ngư một thanh trường kiếm.

Anh bước đến xem, thanh kiếm đó thon dài hơn một chút còn kiếm của Hoắc Lệnh Chi thì rất rộng. Anh không biết về binh khí, chỉ thấy thanh kiếm của Triệu Tiểu Ngư trông có vẻ tinh xảo và thanh tú phù hợp với phụ nữ hơn.

Triệu Tiểu Ngư thấy Vương phi đến, nói với Lạc Tử Ninh: "Vương gia nghe ta nói hôm qua suýt bị tên nam nhân kia ức hiếp nên tìm một thanh kiếm tặng cho ta, bảo ta cầm để phòng thân."

Bản mà Lạc Tử Ninh nghe là hôm qua Triệu Tiểu Ngư tát người ta một cái còn đánh người ta chảy máu đầu rồi lôi ra ngoài, lúc đó anh chỉ thấy Triệu Tiểu Ngư quá ngầu, không nghĩ thêm gì khác.

Vẫn là Hoắc Lệnh Chi cẩn thận, anh nghe thấy tên kia bị đánh chảy máu đầu thì chỉ thấy thỏa mãn nhưng lại không nghĩ đến nguy cơ tiềm ẩn. Nếu Triệu Tiểu Ngư mang theo một thanh kiếm bên hông, sau này ra ngoài người khác thấy được cũng có thể răn đe một chút khiến kẻ xấu phải cân nhắc xem đầu mình có đủ cho Triệu Tiểu Ngư chặt không.

Hoắc Lệnh Chi lấy một thanh khác đưa cho Lạc Tử Ninh: "Cho đệ một thanh. Trước đây vội vàng rời khỏi Kinh thành, hành lý đều do Trần bá sắp xếp, Bản vương cũng không biết đã mang theo những gì. Hôm đó tình cờ hỏi Trần bá một câu, ông ta nói trong kho còn hai thanh kiếm này nên cho hai người dùng."

"Có phần của ta ư?" Lạc Tử Ninh cầm thanh kiếm lên, nhìn có vẻ thon thả tương tự thanh của Triệu Tiểu Ngư nhưng lại khá nặng, anh đeo lên hông: "Cái này nặng quá, thanh kiếm này chắc nặng hai ba chục cân ấy chứ nhỉ?"

Anh đặt kiếm lên bàn rồi nhìn hoa văn trên vỏ kiếm, lại thấy rất giống thanh của Hoắc Lệnh Chi: "Thanh kiếm này với thanh của huynh giống kiểu cho cặp tình nhân vậy? Thanh của ta là kiếm dùng cho nữ giới?"

Anh nói một tràng dài nhưng cuối cùng lọt vào tai Hoắc Lệnh Chi chỉ có hai chữ— Tình nhân!

Đệ ấy nói chúng ta là tình nhân kìa! Nói từ này trước mặt người ngoài mà không hề xấu hổ, chẳng lẽ vừa về thấy mình tặng kiếm cho Triệu Tiểu Ngư nên ghen, cố ý nói từ tình nhân trước mặt Triệu Tiểu Ngư để nhắc nhở hai người họ phải chú ý một chút?

Tiểu Vương phi của hắn quá yêu hắn, quá để tâm đến hắn nếu không đã không ghen tuông vô cớ như vậy.

Hắn ho nhẹ hai tiếng, nói với Lạc Tử Ninh: "Bản vương đã hiểu tấm lòng của em, chúng ta vào nhà rồi nói."

Lạc Tử Ninh mặt đầy khó hiểu, nói gì thế nhỉ? Sao lại phải vào nhà nói chuyện?

Chẳng lẽ Hoắc Lệnh Chi muốn nói với anh bí mật gì đó?

Mấy hôm nay anh bận quá, cũng chưa kịp nói chuyện với Hoắc Lệnh Chi, chẳng lẽ chân của Hoắc Lệnh Chi đã khỏi? Có thể đứng dậy được rồi?

"Được, chúng ta vào nhà." Lạc Tử Ninh vừa nói vừa đẩy Hoắc Lệnh Chi vào phòng.

Chuyện chữa trị chân chỉ có anh, Hoắc Lệnh Chi và Chân đại phu biết, những người còn lại đều không hay, ngay cả Trần bá cũng không rõ. Trần bá còn tưởng hàng ngày Chân đại phu đến bắt mạch khám sức khỏe cho Vương gia, ngày nào Vương gia cũng phải uống thuốc và ngâm các loại thảo dược. Chân đại phu còn nói với ông là gần đây Vương gia thích dưỡng sinh, thế mà Trần bá cũng tin.

Trần bá còn tự suy diễn lý do vì sao Vương gia phải dưỡng sinh. Có phải vì Vương phi đòi hỏi quá nhiều khiến cơ thể Vương gia không đủ cung cấp không? Dù sao thì người ta hay nói tốt mái hại trống, Vương phi ngày ngày hồng hào khỏe mạnh còn Vương gia lại phải uống thuốc, ông còn âm thầm thương xót Vương gia một thời gian.

Sau này không biết ai đồn mà cả Vương phủ đều biết Vương phi đòi hỏi quá nhiều, Vương gia đành phải uống thuốc bổ mới có thể thỏa mãn Vương phi. Chuyện này lọt đến tai Triệu Tiểu Ngư, nàng còn đánh mấy tên nô bộc lắm mồm.

Bây giờ Triệu Tiểu Ngư thấy Vương phi đẩy Vương gia đi vào, lại vô cớ nhớ đến những tin đồn thất thiệt kia rồi rơi vào trầm tư. Nhưng có suy nghĩ cũng chẳng ra được điều gì, những chuyện đó nàng chưa từng tiếp xúc nên không hiểu lắm.

Lạc Tử Ninh đẩy Hoắc Lệnh Chi vào trong, còn chưa kịp hỏi về chân của hắn đã bị hắn ôm lấy kéo ngồi lên đùi.

Lạc Tử Ninh giật mình: "Huynh làm gì vậy? Đã đến năm ngày đâu?"

"Bảy ngày rồi. Thấy em quá bận rộn, bản vương không nỡ quấy rầy em." Hoắc Lệnh Chi kề sát tai anh thủ thỉ, giọng điệu mang theo chút oán trách: "Trong lòng bản vương có em nên mới luôn muốn gần gũi với đệ nhưng em lại luôn trốn tránh bản vương. Trong lòng em thật sự có chỗ cho ta không? Hay là em dành thời gian để nghĩ về tình lang của em?"

"Tình lang nào?" Lạc Tử Ninh đã quên béng chuyện này. Nếu không phải Hoắc Lệnh Chi nhắc đến anh còn chẳng nhớ là có sự tồn tại của cái gọi là tình lang nữa.

Anh vội vàng ôm mặt Hoắc Lệnh Chi rồi hôn một cái lên má hắn, không còn ngượng ngùng như những lần trước.

Tuy nhiên, trong thâm tâm anh vẫn chưa thể thẳng thắn đối diện với mối quan hệ của mình và Hoắc Lệnh Chi. Nói đúng ra, căn bản anh chưa từng nghĩ đến vấn đề của anh và Hoắc Lệnh Chi, một là không dám nghĩ nên luôn trốn tránh, hai là gần đây anh quá bận, đầu óc toàn là công việc.

Trước khi xuyên không, anh không quen với cuộc sống công sở, không thích văn hóa bàn nhậu, không biết nịnh bợ cấp trên, thấy người khác nịnh bợ cũng không thích nghi được nên đành trốn đi mở một siêu thị. Nhưng sau khi xuyên không trở thành Vương phi, Vương gia lại không quản chuyện gì, quyền lực đều rơi vào tay anh, anh mới phát hiện có quyền lực sướng đến mức nào, vì vậy dù phải ngày ngày làm việc anh cũng cam tâm tình nguyện.

Bây giờ bị Hoắc Lệnh Chi nghi ngờ lòng chân thành, anh hôn Hoắc Lệnh Chi một cái theo phản xạ rồi bản thân cũng ngây người ra.

Thấy Hoắc Lệnh Chi cúi đầu định hôn mình, anh vội vàng đẩy mặt Hoắc Lệnh Chi ra: "Cái vừa rồi đã tính là hôn rồi, đợi thêm năm ngày nữa đi."

"Em đúng là đồ quỷ nhỏ." Hoắc Lệnh Chi không ép buộc anh, chỉ nhéo má anh một cái rồi đặt anh xuống.

Khoảng thời gian này Hoắc Lệnh Chi cũng đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ thái độ của mỗi người đối với người mình yêu là khác nhau. Chắc là tiểu Vương phi của hắn là người không nghĩ nhiều, nội tâm vô cùng thích thú nhưng hành động thực tế lại không thích hai người quấn quýt nhau.

"Ta có việc phải ra ngoài một chút." Lạc Tử Ninh sửa lại quần áo, cúi đầu vỗ vỗ chân Hoắc Lệnh Chi: "Gần đây chân huynh có tiến triển gì không?"

"Cũng tạm, có chút cảm giác rồi, chữa bệnh không thể vội vàng được." Hoắc Lệnh Chi hỏi anh: "Sắp đến giờ ăn tối rồi, em còn muốn đi đâu?"

"Không ra khỏi phủ đâu, ta đi qua chỗ lão thợ thủ công một chuyến. Trước đây bận quá quên mất ta muốn họ làm cho ta một cái giá nướng đồ, chúng ta ra ngoài sân ăn đồ nướng, không ăn nữa là hết mùa hè mất." Lần trước Lạc Tử Ninh muốn làm giá nướng là lúc hè mới bắt đầu, giờ đã qua nửa hè rồi, không ăn nữa là sang thu mất.

Mùa thu ở đây nghe nói rất ngắn, thoáng cái là hết rồi vào đông luôn, mùa đông cũng chẳng làm được gì, không thể xây nhà, hiệu suất sẽ giảm mạnh. Anh còn phải nghĩ xem công nhân lò gạch làm gì vào mùa đông, đông người như vậy không thể để họ ngồi chơi được.

Có thể bảo họ đều qua tửu trang giúp, nói là tửu trang thiếu người để họ qua đó làm công nhân thời vụ, làm hết một mùa đông rồi đầu xuân năm sau quay lại.

Dù sao hai xưởng cũng rất gần nhau, với lại từ sau đợt xem mắt lần trước, tửu trang có khá nhiều công nhân đến, bên đó còn thành đôi được hơn chục cặp, mọi người đều là người quen.

Cũng có thể cử một số người đến xưởng dệt giúp phân loại len các thứ.

Anh vừa đi vừa nghĩ, chốc lát đã đến chỗ lão thợ thủ công, Tiểu Cúc cũng ở đó, nàng đang bận rộn trong nhà. Trần Nhị nói nàng có thể về nhà bất cứ lúc nào, khoảng thời gian này nàng chưa bắt đầu đi làm, sân nhà nàng và Trần Nhị chỉ có hai người họ, không có nhiều việc để làm nên nàng thường xuyên về nhà, Trần Nhị cũng thường theo về ăn ké nhà lão thợ thủ công.

Cả gia đình ấm cúng hòa thuận trông khá hạnh phúc, họ thấy Vương phi đến đều rất nhiệt tình, còn muốn giữ Vương phi lại ăn cơm.

Lạc Tử Ninh xua tay từ chối: "Thôi, Vương gia đang đợi ta về ăn cơm đó. Nếu ta không về huynh ấy sẽ nổi giận mất."

"Vương gia Vương phi quả là ân ái." Họ ngưỡng mộ nhìn Vương phi, thầm nghĩ tuy chân Vương gia không đi được nhưng tàn tật cũng có cái tốt của tàn tật, ít nhất tàn tật sẽ không chạy ra ngoài làm bậy, ngày nào cũng ở nhà muốn gặp lúc nào là gặp lúc đó. Hơn nữa còn giao quyền quản lý cho Lạc Tử Ninh, lại còn để Lạc Tử Ninh ra ngoài làm ăn buôn bán, tìm đâu ra được trượng phu như vậy chứ.

Lạc Tử Ninh không biết mình đang bị người khác ngưỡng mộ, lấy bản vẽ ra nói với lão thợ thủ công về việc làm giá nướng BBQ: "Làm gấp cái này trước, ta cần dùng."

Lão thợ thủ công xem xét: "Cái này dễ làm, trước đây chúng ta từng làm rồi."

Lạc Tử Ninh biết, người thời cổ đại cũng ăn BBQ chỉ là không có nhiều gia vị thôi: "Vậy thì tốt, các vị cứ làm việc đi, ta về đây."

Trên đường về, anh thấy cà chua đã ra quả nhưng vẫn còn xanh, chưa ăn được. Dưa chuột cũng đã kết quả, anh tiện tay hái hai quả, dùng tay chà sạch gai bên ngoài cắn một miếng giòn tan.

Loại rau củ tự nhiên, không ô nhiễm này ngon hơn thứ anh bán trong siêu thị nhiều, toàn là phân bón hóa học và thuốc trừ sâu.

Anh vừa đi vừa ăn, vào nhà xong tiện tay đưa cho Hoắc Lệnh Chi một quả: "Ngon lắm, huynh ăn thử xem."

Hoắc Lệnh Chi thấy anh ăn uống tùy tiện như vậy không khỏi nhíu mày: "Thứ này có ăn được hay không, em chưa bảo người thử mà đã tự mình ăn rồi à?"

"Tại sao phải bảo người khác thử? Nếu có độc chẳng phải sẽ đầu độc chết người ta sao? Ta không làm được chuyện ác như vậy đâu." Lạc Tử Ninh nói vậy vì anh biết dưa chuột không có độc, anh không dám tùy tiện ăn đồ lạ, càng không để người khác giúp mình thử độc.

Tuy nhiên, Hoắc Lệnh Chi lại khác anh, Hoắc Lệnh Chi là thành viên hoàng tộc, từ nhỏ đã sống trong cung thức ăn đều có người thử độc trước.

Tức là bây giờ đã đến Vương phủ, không có nhiều quy củ nên sống tùy tiện hơn một chút nhưng hắn không thể thay đổi những thói quen đã khắc sâu vào xương cốt được.

"Cái này ăn được, huynh xem ta có sao đâu? Đây là một loại rau củ, lúc mua hạt giống ta đã hỏi rồi." Lạc Tử Ninh đã ăn hết hơn nửa quả dưa chuột, vẫn cảm thấy chưa đã thèm: "Nếu huynh không yên tâm sợ có độc thì đợi ngày mai hãy ăn, quả của hôm nay ta ăn nốt cho. Trong sân nhiều quả lắm, ngày mai ta hái cho huynh."

Hoắc Lệnh Chi nghe anh nói vậy, nhận lấy quả dưa chuột trên tay anh, thầm nghĩ nếu thực sự có độc chi bằng hai người cùng chết luôn.

Hắn thử cắn một miếng, quả thật giòn tan sảng khoái, là một hương vị hắn chưa từng ăn: "Cái này gọi là gì?"

"Cái này gọi là dưa chuột." Lạc Tử Ninh tựa sát vào hỏi hắn như khoe báu vật: "Có phải rất ngon không? Thứ này không chỉ ăn sống được mà nấu chín cũng ngon, nhưng ta thích trộn gỏi nhất."

Hoắc Lệnh Chi nghe lời anh, thầm nghĩ trước đây chưa từng thấy Lạc Tử Ninh ăn dưa chuột, hôm nay là lần đầu tiên ăn sao anh lại nói ra câu thích trộn gỏi nhất?

Có thể nói ra câu này chắc chắn là đã từng ăn rồi.

Hoắc Lệnh Chi luôn nghi ngờ thân phận của Lạc Tử Ninh, trước đây mỗi lần phát hiện ra sơ hở trong lời nói của Lạc Tử Ninh hắn đều truy hỏi. Nhưng lần này lại không vì hắn nghi ngờ tiểu Vương phi của hắn là tiên nhân giáng trần, những hạt giống này là do anh mang từ Tiên giới xuống. Trước đây, anh đã từng ăn loại rau củ này ở Tiên giới.

"Ta cũng không biết tại sao, có lẽ vì sau khi nó già đi sẽ chuyển sang màu vàng, nếu không sao lại có câu nói cưa sừng làm nghé* nhỉ." Lạc Tử Ninh ăn miếng cuối cùng, tặc lưỡi thỏa mãn: "Mùa hè ăn dưa chuột là sảng khoái nhất, sao hạt dưa hấu ở đây lại to thế nhỉ? Dưa hấu ở quê nhà ta hạt đều nhỏ xíu, ngon lắm."

(*gốc: 老黄瓜刷绿漆 là một câu tiếng lóng dân gian của Trung Quốc, dùng để chỉ hành động "cố tỏ ra trẻ con", tức là một người giả bộ trẻ trung hơn tuổi thật của mình, thường thông qua việc ăn mặc, trang điểm hoặc hành xử không phù hợp với lứa tuổi. Thành ngữ này bắt nguồn từ việc quả dưa chuột già chuyển sang màu vàng nhưng lại sơn màu xanh lên đó để ngụy trang cho tươi mới, tương tự như việc người lớn tuổi cố gắng che giấu dấu vết của sự lão hóa.)

Hoắc Lệnh Chi: "..." Em có thể chuyên nghiệp hơn một chút được không? May mà là ta không bóc trần em, nếu em nói với người khác đã bại lộ tám trăm lần rồi.

Lạc Tử Ninh nói xong đột nhiên phản ứng lại, có phải anh đã lỡ lời rồi không?

Nguyên chủ và Hoắc Lệnh Chi đều là người Kinh thành, dưa hấu ở quê nhà anh chẳng phải chính là dưa hấu ở quê nhà Hoắc Lệnh Chi sao? Tiêu rồi, mặt nạ của mình sắp bị rơi rồi sao?

Anh sợ hãi nhìn phản ứng của Hoắc Lệnh Chi, thấy Hoắc Lệnh Chi bình thản không hỏi gì anh, chắc là không để ý rồi, nếu để ý anh lại phải khóc lóc ầm ĩ một trận nữa.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Tử Ninh liền hái một giỏ dưa chuột, giao cho Triệu Tiểu Ngư bảo nàng trưa nay làm món gỏi trộn và dưa chuột xào lát.

Đây đều là những món ăn bình thường, trước đây ở nhà mẹ anh thường làm món trứng gà xào dưa chuột lát, lúc đó anh thấy món này tầm thường không có gì đặc sắc, anh vẫn thích ăn thịt hơn.

Nhưng bây giờ xuyên không rồi, đã lâu không được ăn món mẹ làm, anh lại nhớ hương vị của mẹ nên bảo Triệu Tiểu Ngư làm một món.

Anh còn dặn Triệu Tiểu Ngư: "Tổng cộng hái mười hai quả, ta với Vương gia ăn hai quả, ngươi giữ hai quả gửi hai quả qua cho Chân đại phu, rồi gửi hai quả cho nhà lão thợ thủ công, hai quả cho Trần Nhị và hai quả cho Trần bá và Trần Đại."

Lạc Tử Ninh không ngờ có ngày dưa chuột trở thành thứ hiếm có, phải chia từng tí một như vậy.

Chia dưa chuột xong, anh liền đi họp ở lò gạch.

Anh nói rõ chuyện làm đủ ba mươi năm thì nhà sẽ thuộc về họ nhưng không được bán. Sau khi cả hai phu thê đều qua đời, ngôi nhà sẽ bị thu hồi và phát lại cho người mới, đồng thời anh cũng nói con cái của họ chỉ cần làm việc trong xưởng thì cũng sẽ được chia nhà, nên không cần lo lắng nhà bị thu hồi thì con cháu không có chỗ ở.

Người trong xưởng nghe nói nhà sẽ thuộc về họ thì vẫn thấy không chân thật nhưng bây giờ nghe nói chết rồi sẽ thu hồi lại cảm thấy hợp lý hơn.

Không ai có ý kiến gì, dù sao nhà này vốn là do Vương phi cho mà chế độ đãi ngộ ở xưởng này lại tốt đến vậy. Con trai, cháu trai của họ chắc chắn cũng sẽ được gửi vào xưởng làm việc, công việc tốt như vậy, phúc lợi tốt lại thoải mái, môi trường không khí cũng tốt, dù có cho họ làm quan thì họ vẫn không muốn đổi.

Lạc Tử Ninh lại nói xây thêm một đợt nhà lớn dành cho những người đông nhân khẩu ở.

Cuối cùng, anh nói đến chuyện tiền lương hưu, họ lại lần nữa cảm giác như bị một chiếc bánh trên trời rơi xuống trúng đầu, hoàn toàn ngây dại. Sao không làm việc mà vẫn được phát tiền?

Lạc Tử Ninh không đợi họ phản ứng liền giải tán cuộc họp.

Sau khi tan họp, anh tìm đến Nhị Ngưu và một vài người linh hoạt trong số hai mươi người lần trước.

"Ta biết các ngươi còn hai tháng nữa là thành thân nhưng nhiệm vụ lần này rất khó khăn, các ngươi lại là những người ta tin tưởng nhất, ta đành phải giao cho các ngươi." Lạc Tử Ninh nói đợi sau khi ký túc xá xưởng dệt xây xong sẽ tổ chức đám cưới tập thể cho họ. Ký túc xá xưởng dệt còn khoảng hai tháng nữa, mấy người này tuy đã được chia nhà nhưng nói muốn thành thân cùng mọi người cho vui hơn, nên cũng hoãn lại hai tháng sau.

Lạc Tử Ninh bảo họ dẫn một nhóm ra ngoài tuyển công nhân về, những người này đều là người địa phương, nơi xa nhất từng đi qua cũng chỉ là Lâm Thành, còn những nơi Lạc Tử Ninh nói thì xa xôi vô cùng, trong lòng họ chắc chắn thấy sợ.

Nhưng đây là nhiệm vụ Lạc Tử Ninh giao, dù có sợ hãi họ cũng phải đi.

Lạc Tử Ninh dặn họ dẫn theo một đội nhỏ ba mươi người, đông người có sự hỗ trợ dù có gặp kẻ xấu cũng có thể tự bảo vệ được.

Những người trong đội nhỏ này, ngoài tiền công mỗi tháng còn có khoản trợ cấp khác, hàng ngày mỗi người được trợ cấp ba mươi văn tiền ăn, còn được thưởng thêm hai lạng bạc. Lạc Tử Ninh bảo họ tự chọn thành viên cho đội, bắt buộc phải an toàn trở về.

Họ nghe thấy tiền thì rất phấn khích, một năm họ chỉ tiêu hết một lạng bạc, hai lạng đủ tiêu trong hai năm.

Hơn nữa, về đến nơi là họ sắp thành thân, có tiền thì cuộc sống sau thành thân sẽ tốt hơn một chút.

Họ đi tìm người, có rất nhiều người đăng ký tham gia.

Nếu bảo họ một mình ra ngoài, chắc chắn bọn họ sẽ sợ nhưng một đội có đến ba mươi mốt người, đông người như vậy ra ngoài thì sợ cái quái gì nữa.

Vương phi còn nói sẽ chia xe lừa cho họ, họ có thể đánh xe ra ngoài đỡ tốn sức đi bộ, lại còn có ba mươi văn tiền ăn và hai lạng bạc. Bọn họ không kén ăn, ăn qua loa một ngày chỉ cần mười văn là đủ cho nên có thể tiết kiệm được hai mươi văn tiền.

Mười đội nhanh chóng được thành lập, họ hùng hổ cùng các thương nhân ngoại tỉnh lên đường.

Những chàng trai trẻ này bình thường hay vác gạch, khẩu phần ăn lại tốt, từ những người gầy trơ xương đã biến thành những tráng sĩ cơ bắp như bây giờ. Đám thương nhân ngoại tỉnh đó không dám bắt nạt họ, nói chuyện với họ đều rất khách khí.

Khoảng thời gian này, Lạc Tử Ninh bận rộn với vườn rau của mình.

Dưa chuột đã chín rất nhiều, cà chua cũng có một số quả bắt đầu ửng đỏ, dâu tây đã kết quả, mấy loại ớt anh trồng đã ra trái.

Hàng ngày anh bận rộn với việc hái rau, rất là vui vẻ.

Tối hôm đó, Hoắc Lệnh Chi nghe thấy động tĩnh trong đêm biết Lạc Tử Ninh thức dậy đi vệ sinh rồi ra ngoài. Hắn giả vờ không biết nhưng đợi sau khi Lạc Tử Ninh ra ngoài, hắn cũng đứng dậy.

Thực ra Hoắc Lệnh Chi đã phát hiện ra mấy lần rồi, cứ đến ngày này mỗi tháng tiểu Vương phi của hắn sẽ dậy giữa đêm, lén lút ra ngoài một lát rồi một lúc sau lại quay về.

Chỉ là bây giờ quả thật hắn không tiện, ngồi xe lăn khi lăn trên đất sẽ gây ra tiếng động. Hắn sợ Lạc Tử Ninh nghe thấy nên chỉ có thể đợi sau khi Lạc Tử Ninh ra khỏi sân, hắn mới đi theo.

Hắn không biết Lạc Tử Ninh đi đâu, chẳng lẽ lại đi nhận thư của tình lang?

Hắn vỗ vào chân mình, chỉ hận mình là một phế vật, ngay cả tiểu Vương phi đi đâu hắn cũng không biết.

Hắn nhắm mắt lại hồi tưởng, dựa vào thời gian tiểu Vương phi đi và về để suy đoán xem nơi nào trong phủ hợp với khoảng thời gian đó nhất, cuối cùng kết quả hắn suy đoán là vị trí hậu hoa viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com