Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63

Hoắc Lệnh Chi tính toán được địa điểm liền xoay xe lăn đi đến đó.

Trước đây, trong Vương phủ có rất nhiều ngưỡng cửa và đường đi cũng có nhiều đường đá dăm, mấy đường đó không thích hợp cho xe lăn di chuyển cần có người giúp đỡ, nếu không hắn chỉ có thể ở trong phòng.

Sau này khi sửa chữa Vương phủ, Lạc Tử Ninh đã cân nhắc đến yếu tố chân Hoắc Lệnh Chi đi lại bất tiện, anh liền cho người dỡ bỏ đường đá dăm thay bằng đường lát đá phiến bằng phẳng, mỗi ngày đều có người quét dọn không để chướng ngại vật hay đá nhỏ, một viên đá nhỏ thôi cũng có thể làm xe lăn của Hoắc Lệnh Chi lật úp.

Những chỗ có ngưỡng cửa đều được làm một cái dốc nhỏ, cái dốc này với người tàn tật bình thường chắc chắn rất khó để tự mình xoay xe lăn lên xuống, nhưng Hoắc Lệnh Chi có cánh tay khỏe kinh người nên không cần người khác giúp, hắn cũng có thể tùy ý di chuyển trong phủ.

Khi Hoắc Lệnh Chi xoay xe lăn đi về phía vườn hoa, hắn không kìm được suy nghĩ trong lòng có phải Lạc Tử Ninh đi nhận thư của tình lang không? Hay là tình lang của anh đã tìm đến, đang lén lút trốn trong Vương phủ? Lạc Tử Ninh bận rộn cả ngày có phải vì anh chia một phần thời gian cho tình lang không?

Nhưng việc sử dụng xe lăn không hề bị cản trở trên suốt quãng đường lại khiến hắn nghĩ đến sự quan tâm mà Lạc Tử Ninh dành cho mình.

Lạc Tử Ninh yêu hắn như vậy thì sao có thể phản bội hắn được? Chẳng lẽ anh có thể yêu hai người cùng một lúc?

Lòng Hoắc Lệnh Chi lạnh đi một nửa, Lạc Tử Ninh cũng là nam nhân mà nam nhân thì đa tình như phụ hoàng và các huynh đệ của hắn, rất nhiều nam nhân hắn từng tiếp xúc cưới chính thất rồi, trong nhà vẫn phải có rất nhiều phi tử tiểu thiếp.

Và những nam nhân này có thể có nhiều nữ tử nhưng lại yêu cầu nữ tử trong nhà phải chung thủy tuyệt đối với mình. Điều này cũng như Lạc Tử Ninh vậy, một mặt bắt hắn thề sau này không được có người khác, một mặt lại tự nuôi tình lang trong phủ?

Hoắc Lệnh Chi càng nghĩ càng quá đáng, trong đầu đã hiện ra cảnh Lạc Tử Ninh lén lút ngoại tình với tình lang sau lưng hắn.

Nếu lát nữa hắn thực sự thấy cảnh tượng đó, nhất định hắn phải vặn gãy cổ tên kia. Cho dù tiểu Vương phi của hắn có đau lòng đến mấy, hắn không thể chia sẻ Tiểu Vương phi của hắn cho người đàn ông khác.

Hắn xoay xe lăn đến hậu hoa viên, hậu hoa viên giờ đã thành vườn rau, hoa cỏ cây cối bên trong đều đã được dời đi. Hiện tại, Lạc Tử Ninh đang đứng trước một hàng cây ngô ngước đầu lên như đang nhìn gì đó.

Hoắc Lệnh Chi sợ làm kinh động Lạc Tử Ninh nên đứng nhìn từ xa.

Thấy Lạc Tử Ninh chỉ đứng một mình, trong lòng hắn dễ chịu hơn rất nhiều.

Xem ra tình lang kia không đuổi theo, lại càng không bị nuôi trong phủ.

Nhưng sao tiểu Vương phi của hắn lại cứ nhìn lên trời mãi? Hắn lại nhớ đến suy đoán trước đây của mình, Lạc Tử Ninh là tiên nhân giáng trần.

Chẳng lẽ ngày này mỗi tháng, Lạc Tử Ninh đều phải liên lạc với các tiên nhân khác trên trời?

Chốc nữa hắn có nhìn thấy một luồng sáng bất ngờ đánh xuống từ trên trời, rồi một tiên nhân bay xuống trần gian để trao đổi với Lạc Tử Ninh không.

Đang nghĩ ngợi, hắn liền thấy một con chim bồ câu đậu xuống vai Lạc Tử Ninh.

Hoắc Lệnh Chi: "..."

Tiên nhân sẽ không dùng cách liên lạc lạc hậu như chim bồ câu chứ?

Lòng hắn lại lạnh đi một nửa, nội dung lá thư đó hắn không cần xem cũng biết là gì, hắn không làm gì cả mà xoay xe lăn quay về.

Hắn đã từng nghĩ lời Lạc Tử Ninh nói không liên lạc với tình lang nữa là thật, không ngờ toàn là lừa hắn.

Tuy nhiên, may mắn là tiểu Vương phi vẫn ở bên cạnh hắn, tình lang chỉ có thể thông tin qua lại mà thôi, tính ra hắn vẫn là người thắng.

Hắn về trước, vừa nằm xuống giường thì Lạc Tử Ninh quay về.

Lạc Tử Ninh rón rén bò lên giường để Hoắc Lệnh Chi tiện thức dậy xuống giường vào ban đêm, Hoắc Lệnh Chi ngủ ở phía ngoài, anh ngủ ở phía trong.

Anh cũng biết Hoắc Lệnh Chi là người học võ nên rất cảnh giác, mỗi lần anh leo lên đều nhẹ nhàng sợ làm Hoắc Lệnh Chi tỉnh giấc.

Lần này anh cũng cẩn thận trèo lên từ góc giường, chậm rãi nằm xuống bên cạnh Hoắc Lệnh Chi.

Anh vừa nằm xuống đã bị Hoắc Lệnh Chi ôm chặt lấy, anh sợ đến nổi hết cả gai ốc, căng thẳng nhìn Hoắc Lệnh Chi thấy Hoắc Lệnh Chi nhắm mắt, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả vừa thả lỏng cảnh giác, đã nghe thấy Hoắc Lệnh Chi hỏi: "Em có nóng không? Cởi ra ngủ đi, ta nóng đến mức tỉnh giấc rồi."

Cơ thể Lạc Tử Ninh cứng đờ thấy Hoắc Lệnh Chi ngồi dậy cởi quần áo, Hoắc Lệnh Chi rất ít khi cởi hết quần áo trước mặt anh.

Anh nhớ lần cuối cùng nhìn thấy cơ thể Hoắc Lệnh Chi là lúc anh giúp Hoắc Lệnh Chi thay bộ đồ thu đông, thoáng cái đã là mùa hè rồi.

Trước đây anh dùng tâm lý đối xử với bạn cùng phòng mà đối đãi Hoắc Lệnh Chi nên không chú ý đến vóc dáng của Hoắc Lệnh Chi, nhưng bây giờ bầu không khí giữa anh và Hoắc Lệnh Chi luôn mang chút đồng tính nên anh không kiểm soát được mà đi quan sát cơ thể Hoắc Lệnh Chi.

Tuy Hoắc Lệnh Chi bị tàn phế nhưng vóc dáng lại được duy trì rất tốt, cơ thể này như một tác phẩm điêu khắc sống vậy, cơ ngực căng đầy còn có cả sáu múi bụng chuẩn mực, đường nét cánh tay cũng trông rất mạnh mẽ. Cơ bắp trên người hắn là loại cơ bắp toát lên vẻ gợi cảm mà không hề khoa trương gây phản cảm.

Anh không nhịn được nuốt nước miếng, nếu anh chụp dáng Hoắc Lệnh Chi rồi đăng lên bất kỳ nền tảng video ngắn nào, chắc chắn sẽ thu hút vô số bình luận kiểu chồng yêu ơi , thậm chí có người còn bình luận muốn cắn cơ ngực nữa.

Nghe nói khi cơ bắp ở trạng thái thư giãn thì mềm, nếu cắn một miếng cảm giác có mềm không nhỉ?

"Em đói bụng à? Sao cứ nuốt nước miếng mãi thế?" Hoắc Lệnh Chi kề sát bên tai anh cười hỏi.

"Không, không có, ta..." Lạc Tử Ninh mặt đỏ bừng phản bác nhưng lời anh còn chưa nói hết, áo trên đã bị Hoắc Lệnh Chi kéo ra rồi.

Mùa hè anh khi ở nhà thích ngủ trần nhưng từ khi có Hoắc Lệnh Chi ngủ bên cạnh, anh không dám ngủ cởi trần nữa.

Bây giờ bị Hoắc Lệnh Chi giật áo ra, phản ứng đầu tiên của anh là mát mẻ quá, giữa mùa hè nên ngủ cởi trần mới phải nhưng anh cúi đầu nhìn cái thân hình nhỏ bé gầy gò của mình, rồi nhìn lại vóc dáng đầy sức hấp dẫn của Hoắc Lệnh Chi, thấy mình thật nghèo nàn.

Anh khó chịu kéo chăn quấn lấy nửa thân trên ngại ngùng như một cô vợ nhỏ e thẹn: "Sao huynh cứ nhìn ta chằm chằm? Có phải huynh đang chê bai ta không?"

"Tại sao lại chê bai?" Hoắc Lệnh Chi cũng là lần đầu tiên giật áo của tiểu Vương phi, lần đầu tiên thấy cơ thể trắng nõn của Lạc Tử Ninh và cả...

Cảnh tượng này khiến hắn khát khô cả cổ, đầu óc đã bị nửa thân dưới khống chế, hoàn toàn không suy nghĩ Lạc Tử Ninh đang nói gì.

"Chê bai gì chứ? Trước đây chẳng phải huynh luôn chê bai những hộ vệ trong nhà có thân hình yếu ớt như gà sao? Thân hình ta trong mắt huynh cũng là gà bệnh, chắc chắn huynh sẽ chê rồi." Lạc Tử Ninh nghĩ đến đám trẻ con lớn rất nhanh, chỉ trong nửa năm đã cao lớn vạm vỡ. Anh không thể nào so sánh với những hộ vệ đó, vóc dáng anh nhiều lắm cũng chỉ là một thư sinh yếu đuối.

"Hộ vệ trong nhà sao có thể so sánh với em." Hoắc Lệnh Chi không biết tại sao tiểu Vương phi của mình lại tự ti như vậy, vóc dáng của anh mới là loại quyến rũ bậc nhất khiến người ta không thể rời mắt.

Hắn ôm tiểu Vương phi vào lòng, kiềm chế những cảm xúc hỗn loạn trong tim, chỉ muốn ôm để ngủ. Dù sao tiểu Vương phi của hắn nhát gan, hôn vài cái đã sợ đến mức khóc thét, những chuyện khác tốt nhất đừng nên làm trước, tránh làm người ta sợ chạy mất rồi quay về tìm tên tình lang ngay cả việc hôn cũng kiềm chế thì sao?

Nhưng tiểu Vương phi của hắn lại giãy giụa, khoảng thời gian này hai người thường xuyên ôm nhau ngủ nhưng ôm nhau ngủ trần thì chưa từng có.

Lạc Tử Ninh rất sợ bị Hoắc Lệnh Chi làm thịt: "Huynh, không phải huynh nói nóng sao? Ôm nhau còn nóng hơn! Nóng hơn cả mặc quần áo."

"Mặc quần áo cũng phải ôm, cởi quần áo cũng phải ôm. Cởi quần áo ôm sẽ mát mẻ hơn mặc quần áo ôm, không phải sao?" Hoắc Lệnh Chi như đang dỗ dành một đứa trẻ đang làm nũng: "Đừng quậy nữa, không phải mai em còn phải ra ngoài làm việc à? Bây giờ không ngủ thì ngày mai dậy không nổi đâu."

Lạc Tử Ninh bị hắn ôm chặt cứng, trước mắt anh là thân hình cường tráng của Hoắc Lệnh Chi cùng với rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ trên cơ thể, quả là một người đàn ông dũng mãnh phiên bản bị tổn hại.

Anh không biết nếu mình cố chấp phản kháng liệu có bị người đàn ông dũng mãnh này đấm chết không.

Anh cũng không giãy giụa nữa, Hoắc Lệnh Chi muốn ôm thì ôm đi: "Phải ngủ sớm đấy, không được làm hành động thừa thãi, nếu không ngày mai ta sẽ ngủ riêng."

"Bản vương nói lời giữ lời." Hoắc Lệnh Chi cảm thấy người trong lòng ngoan ngoãn không làm ồn nữa, trong lòng cũng mềm nhũn ra.

Nhưng cảm giác này không dễ chịu chút nào, ôm người mình yêu trong lòng mà không thể làm gì, vô cùng thử thách ý chí của con người.

Hơn nữa, hắn còn đang đau đầu vì Lạc Tử Ninh liên lạc với tình lang, căn bản không tài nào ngủ được.

Có phải hắn không đủ tốt với Lạc Tử Ninh không? Hắn đã giao toàn bộ quyền quản lý đất phong và Vương phủ vào tay Lạc Tử Ninh, sao Lạc Tử Ninh vẫn không thỏa mãn mà lại đối xử với hắn như vậy?

Chẳng lẽ hắn yêu chiều Lạc Tử Ninh vẫn chưa đủ, hắn rất muốn biết tình lang của Lạc Tử Ninh đã làm những gì mà có thể khiến Lạc Tử Ninh nhung nhớ không quên đến thế.

Lạc Tử Ninh cũng không ngủ được, trong đầu anh chỉ nghĩ cơ bắp khi ở trạng thái thư giãn có thực sự mềm không? Trước và sau khi xuyên không anh đều không có cơ bắp, cũng chưa từng sờ cơ bắp của người khác. Theo lý mà nói thì phải cứng chứ nhưng tại sao có người lại nói là mềm?

Anh rất muốn chọc thử Hoắc Lệnh Chi một cái xem sao nhưng anh sợ nếu anh thực sự chọc, Hoắc Lệnh Chi lại tưởng anh đang phát ra tín hiệu gì đó, rồi làm thịt anh thì sao?

Trong đầu nghĩ những chuyện hỗn tạp như vậy, anh cũng không ngủ được. Đúng lúc anh nghe thấy tiếng thở đều đặn của Hoắc Lệnh Chi, Hoắc Lệnh Chi ngủ rồi ư? Có phải anh có thể lén lút chọc thử một cái không?

Anh không dám chắc nên nhẹ nhàng ghé sát tai Hoắc Lệnh Chi hỏi: "Phu quân? Huynh ngủ rồi à?"

Đối phương không trả lời, anh lại thử gọi hai tiếng: "Tướng công? Tình yêu?"

Tim Hoắc Lệnh Chi đập nhanh hơn mấy nhịp, anh gọi mình là tình yêu, anh yêu mình nhiều lắm.

Hắn đang định mở mắt muốn xem Lạc Tử Ninh gọi hắn làm gì? Là khát nước, đói bụng? Hay có chuyện gì khác muốn hắn giúp đỡ, mặc dù hắn là một phế nhân nhưng vì một tiếng tình yêu của tiểu Vương phi, hắn sẵn lòng làm mọi thứ.

Kết quả, ngay trước khi mở mắt, hắn cảm thấy Tiểu Vương phi của mình chọc vào hắn một cái và còn thốt lên một tiếng kinh ngạc khe khẽ.

"Đàn hồi quá, cảm giác tay này, thảo nào mọi người đều thích đàn ông có thân hình đẹp, cái cảm giác sờ này quả nhiên khác biệt." Lạc Tử Ninh thỏa mãn và ngưỡng mộ thử sờ bắp cơ tay của Hoắc Lệnh Chi. Thật là đầy sức mạnh, thân hình như thế này bẩm sinh đã có ưu thế trong việc tìm kiếm bạn tình rồi!

Hoắc Lệnh Chi cảm nhận được đối phương đang đụng chạm, không kiểm soát được mà nín thở.

Hắn rất yêu Lạc Tử Ninh nên luôn không kiểm soát được mà muốn chạm vào cơ thể đối phương, hắn vốn nghĩ tiểu Vương phi của hắn lạnh lùng trong chuyện tình cảm nên mới ghét sự đụng chạm của hắn.

Hóa ra Lạc Tử Ninh không phải lạnh lùng mà chỉ là quá ngại ngùng, chỉ dám giải phóng khao khát trong lòng khi hắn ngủ say.

Trong lòng hắn đang phấn khích lại nghĩ đến chuyện Lạc Tử Ninh liên lạc với tình lang hàng tháng, trái tim hắn lập tức nguội lạnh. Sao anh có thể vừa tơ tưởng tình lang trong lòng lại vừa khao khát cơ thể hắn đến vậy? Tiểu Vương phi của hắn đúng là một tên nam nhân lăng nhăng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com