Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65

Những người đó phát hiện ra ánh mắt lạnh băng của Vương gia, vội vàng quay người muốn giả vờ như không thấy gì nhưng Hoắc Lệnh Chi lại bảo họ mời Chân đại phu đến.

Hoắc Lệnh Chi vẫn cảm thấy hắn bế Lạc Tử Ninh đi quá chậm, hơn nữa khi hắn bế Lạc Tử Ninh đi đường xóc nảy sẽ làm độc tố lây lan nhanh hơn, chi bằng về sân đợi đại phu đến.

Để tiện cho việc khám bệnh của Hoắc Lệnh Chi, sân mà Chân đại phu được phân lúc đó rất gần với chủ viện của Hoắc Lệnh Chi.

Chân đại phu nhanh chóng đến, ông ta vội vàng bắt mạch cho Lạc Tử Ninh: "Gần đây Vương phi lao lực quá độ, uống chút trà an thần, nghỉ ngơi nhiều một chút là được."

Chân đại phu thấy Hoắc Lệnh Chi vô cùng căng thẳng, liên tục truy vấn ông ta khiến ông ta nghĩ đến một số lời đồn gần đây ông ta nghe được trong phủ.

Vương gia gần như phát điên muốn nam Vương phi của mình mang thai, mà vị nam Vương phi này cũng gần như phát điên mà cầu thần bái Phật hy vọng có được một đứa con.

Ban đầu ông ta còn nghĩ chỉ là người hầu truyền bậy nhưng bây giờ thấy bộ dạng này của Vương gia, lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng ngại ngùng của Vương phi, suýt chút nữa rớt cằm, chẳng lẽ lời đồn là thật?

Mặt Chân đại phu đầy rối rắm lại ý tứ nói với Hoắc Lệnh Chi: "Vương gia, chuyện có con nối dõi đều do trời định, không thể cưỡng cầu, huống hồ là nam giới, lại càng không thể thụ thai. Ngài gọi ta đến bắt mạch mấy lần cũng chỉ là uổng công thôi."

Lạc Tử Ninh: "?"

Hoắc Lệnh Chi: "..."

Bầu không khí giữa ba người trở nên kỳ quái và ngượng nghịu. Tuy nhiên, lúc này, Hoắc Lệnh Chi đã biết hóa ra Lạc Tử Ninh thực sự đang trêu chọc hắn, đó thật sự không phải thuốc độc.

Hắn quay đầu nhìn Lạc Tử Ninh, Lạc Tử Ninh vốn định dạy cho Hoắc Lệnh Chi một bài học để hắn sau này đừng có nghi ngờ anh như vậy nữa, ai ngờ lại xảy ra sự cố.

Anh vội vàng đứng dậy tiễn Chân đại phu: "Ông về trước đi, huynh ấy luôn thích nghĩ lung tung, đừng để ý, đừng để ý."

Sau khi tiễn người đi, anh quay đầu lại thấy Hoắc Lệnh Chi đang nhìn mình chằm chằm, chuyện này làm Lạc Tử Ninh không thoải mái mà rùng mình một cái.

"Bản vương thích nghĩ lung tung? Bản vương muốn em sinh con?" Hoắc Lệnh Chi gọi anh lại: "Nhưng chưa thử thì làm sao biết em không thể mang thai?"

"Huynh làm gì mà cứ dùng giọng điệu đó dọa ta?" Lạc Tử Ninh đi tới ngồi xuống bên cạnh giá nướng BBQ: "Huynh còn muốn sống với ta nữa không? Không muốn thì ta đi tìm tình lang của ta đây."

"Không phải không có tình lang à?" Lúc này tâm trạng Hoắc Lệnh Chi vô cùng thoải mái.

"Trước đây thì không có nhưng sau này có thể tìm một người. Ngoài kia có biết bao nhiêu thiếu niên mười bảy mười tám tuổi cường tráng đó, ta tìm đại một người giải tỏa chẳng lẽ không có?" Lạc Tử Ninh cố ý chọc tức hắn , trong lòng anh đang căng thẳng vốn dĩ là anh chiếm thế thượng phong, anh không thể để Hoắc Lệnh Chi đè đầu mình thêm lần nữa.

"Chỉ tìm trai trẻ thôi à? Em thích nam nhân đến vậy?" Hoắc Lệnh Chi hỏi anh.

Câu hỏi này làm Lạc Tử Ninh ngây người. Đúng rồi, tại sao mình chỉ nghĩ đến việc tìm trai trẻ? Tại sao không phải là tìm con gái? Tại sao trong các lựa chọn của mình lại không có lựa chọn con gái?

Chẳng lẽ mình thực sự là gay?

Không thể nào chứ? Trước đây sao mình chưa từng rung động với người đàn ông nào? Nhưng nghĩ kỹ lại, mình cũng chưa từng rung động với cô gái nào cả.

Vậy hơn hai mươi năm trước mình đã làm gì? Chưa từng hẹn hò, cũng chưa từng thầm mến ai?

Anh cố gắng hồi tưởng lại cuộc đời trước khi xuyên không, chức năng sinh lý của anh hoàn toàn bình thường nhưng mỗi lần tự giải quyết, anh tưởng tượng đến ai?

Hình như chưa từng có người cụ thể nhưng nghĩ kỹ lại thì anh thường thích tự giải quyết trước gương. Anh không thích người khác mà lại thích chính mình? Anh tự luyến đến mức đó á hả?

Lạc Tử Ninh lập tức cảm thấy mình như biến thái...

Ngoài những điều đó, khi những người cùng lứa tuổi đang bận rộn yêu đương hoặc thầm mến ai đó, anh lại bận chơi game, đọc tiểu thuyết, nghiên cứu ăn uống vui chơi, tụ tập với một đám bạn bè chơi bời ngốc nghếch, hoàn toàn không có chút thời gian nào dành cho chuyện yêu đương...

Bây giờ Hoắc Lệnh Chi hỏi anh chỉ nghĩ đến trai trẻ, không nghĩ đến con gái, anh sững sờ, anh bắt đầu tự vấn biết đâu anh thực sự là đồng tính thì sao.

Anh lại nhìn Hoắc Lệnh Chi, chỉ là anh có thích Hoắc Lệnh Chi không? Cũng không hẳn là thích lắm... Ít nhất là chưa từng nghĩ đến việc hẹn hò với Hoắc Lệnh Chi hay làm những chuyện rất thân mật, tuy nhiên lúc Hoắc Lệnh Chi hôn anh thì anh cảm thấy rất sướng.

Trai thẳng bị người đàn ông khác hôn có cảm thấy sướng không? Không đúng! Chắc chắn trai thẳng không bị người đàn ông khác hôn! Trai thẳng không cho phép chuyện này xảy ra! Dù thực sự xảy ra cũng chỉ cảm thấy buồn nôn, ghê tởm thôi.

"Ngây người ra đó làm gì? Không nướng lửa sẽ tắt bây giờ." Hoắc Lệnh Chi nhắc nhở anh.

"Hay là để ta làm? Em ngồi bên kia ăn." Hoắc Lệnh Chi thấy anh không phản ứng, kéo ống tay áo anh bảo anh qua bên kia đợi.

Lạc Tử Ninh hoàn hồn: "Huynh đừng quản, ta nói tự nướng là tự nướng. Đừng nhắc lại chuyện hồi nãy nữa."

"Được." Hoắc Lệnh Chi cũng không muốn nhắc đến những chuyện đó, quá phá hỏng không khí. Hắn còn muốn hẹn hò tử tế với tiểu Vương phi của mình, không muốn để những người không liên quan làm phiền họ.

Nhưng khi hắn nghĩ chủ đề tiếp theo giữa hai người sẽ là mật ngọt tình tứ thì Lạc Tử Ninh lại bắt đầu nói chuyện làm ăn với hắn.

"Đợt rượu nhân sâm, rượu hổ cốt gì đó mà ta bảo ông chủ Trình làm trước đây bán rất chạy." Lạc Tử Ninh nói nhỏ với hắn: "Vì ta nói với ông chủ Trình, bảo hắn ta tuyên truyền ra ngoài là rượu này có tác dụng tráng dương, nên người mua nhiều lắm, cung không đủ cầu vì vậy ta chuẩn bị mở một xưởng dược phẩm."

Hoắc Lệnh Chi: "... Thật sự tráng dương?"

Lạc Tử Ninh nhìn Hoắc Lệnh Chi: "Huynh còn cần tráng nữa à? Huynh vốn đã rất cường tráng rồi."

Lúc Lạc Tử Ninh bị hắn bế, tiếp xúc gần một chút, có khi còn hơn hai mươi centimet, thật sự không cần phải tráng dương.

"Đó chỉ là một chiêu trò quảng cáo, còn có tác dụng hay không thì không biết." Lạc Tử Ninh cười nói: "Nói chung, thứ gì mà thêm vào chữ tráng dương thì chắc chắn bán chạy. Cái này gọi là chiến lược marketing, huynh không hiểu đâu."

Hoắc Lệnh Chi lắc đầu bất lực: "Xem ra em từng bị thiệt thòi trong chuyện này?"

"Ta chưa từng, huynh đừng nói bậy!" Lạc Tử Ninh vừa nói vừa nhìn xiên hẹ đang nướng trong tay, vội vàng giải thích: "Ta thích ăn hẹ không phải vì tráng dương, là vì hẹ rất ngon."

Hoắc Lệnh Chi buồn cười mà không nói: "Ta hiểu nhưng có Bản vương ở đây, em cũng không cần."

"Cái gì mà ta không cần! Đó là việc cần thể lực, thân thể của Vương gia không được, chi bằng để ta làm đi." Lạc Tử Ninh nghĩ một lát, nếu để mình làm công hình như không phải không được, vóc dáng Hoắc Lệnh Chi tuyệt vời như vậy...

"Đợi đến khi nào em làm Vương gia, ta làm Vương phi, em hãy làm cái việc cần thể lực đó." Hoắc Lệnh Chi từ chối thẳng thừng.

Lạc Tử Ninh phồng má tức giận, không nói nên lời. Kìm nén rất lâu, anh cũng không thể thay đổi hiện trạng, quyết định chuyển sang chủ đề khác: "Trước đây, dược trong thành đều do những người hiểu biết về dược ở các thôn, các huyện và trong thành lên núi đào về. Họ đào về bán cho thương nhân trong thành, rồi thương nhân lại giao cho ông chủ Trình bán ra ngoài."

Hoắc Lệnh Chi gật đầu: "Em muốn xây một xưởng dược phẩm, thu mua dược liệu mà những người đó hái về rồi bán cho tửu trang?"

Mặc dù tửu trang này Lạc Tử Ninh chiếm phần lớn cổ phần, anh bỏ bí quyết và máy chưng cất, ông chủ Trình bỏ tiền nhưng khi xây tửu trang, tất cả gạch dùng để xây tửu trang đều phải trả tiền để mua.

Nếu anh lại mở một xưởng dược phẩm, tất cả dược liệu mà tửu trang cần, ông chủ Trình đều phải mua từ xưởng dược phẩm này.

"Ta định không chỉ thu mua dược liệu trên núi mà còn phải làm ruộng thuốc, tự mình trồng dược liệu. Những dược liệu này không chỉ để ngâm rượu bán mà còn phải đảm bảo thuốc men hàng ngày cho dân chúng trong thành. Sau này ta còn chuẩn bị mở y quán nữa." Lạc Tử Ninh nói sơ qua về kế hoạch sau này: "Ta đã nói với Chân đại phu, bảo ông ấy hu nhận thêm nhiều đệ tử. Không cần tinh thông mọi mặt, có thể chia thành nhiều loại, chữa đầu thì chuyên chữa đầu, chữa chân thì chuyên chữa chân. Đến lúc đó lập thành y quán, ai mắc bệnh gì thì đi khám bệnh đó là được, cho nên sau này còn phải xây một trường y để Chân đại phu làm viện trưởng của trường y và y quán."

Hoắc Lệnh Chi nghiêm túc lắng nghe, chuyện này nói thì dễ làm thì khó, nhưng họ có quyền có tiền, cứ để tiểu Vương phi của hắn tùy ý làm loạn.

Lạc Tử Ninh vừa nói vừa cắn một miếng thịt xiên, mùi thì là quen thuộc thơm lừng làm anh nheo mắt lại.

Hoắc Lệnh Chi nhìn anh như một con mèo: "Ngon đến thế à?"

"Huynh nếm thử đi, nếm thử là biết ngay." Lạc Tử Ninh mời hắn ăn rồi bản thân tiếp tục nói: "Để ông chủ dược mở xưởng chắc chắn không đủ tiền. Ta quyết định cho ông ta vay tiền trước coi như cho vay để mở xưởng, đợi kiếm được tiền ông ta sẽ trả lại cho ta nhưng mảnh đất đó là đất của ta, không thể cho ông ta, mỗi tháng phải thu tiền thuê đất. Nếu ông ta dám làm chuyện phản bội ta hoặc cố ý tăng giá dược liệu, ông ta sẽ bị đuổi khỏi mảnh đất đó bất cứ lúc nào."

Hoắc Lệnh Chi nếm thử miếng thịt nướng này, quả thực mùi vị khác biệt, rất ngon nhưng lời nói của Lạc Tử Ninh còn hấp dẫn hơn cả thịt nướng: "Em giao xưởng cho ông ta? Không tham gia vào à?"

Lạc Tử Ninh chỉ vào mình rồi chỉ vào Hoắc Lệnh Chi: "Hai chúng ta là gì? Là người cai quản không phải thương nhân. Tuy bây giờ huynh chưa lên làm Hoàng đế, ta biết sớm muộn gì huynh cũng ngồi vào vị trí đó, huynh từng thấy vị Hoàng đế nào tự mở xưởng chưa? Cả thiên hạ này là của Hoàng thượng, cứ để người khác bận rộn làm lụng chúng ta ngồi thu thuế là được. Hơn nữa, ta làm như vậy cũng có lý do, chủ yếu là để mọi người thấy chúng ta muốn ai giàu thì người đó sẽ giàu, muốn ai không có gì thì người đó sẽ không có gì. Đến lúc đó, ai còn dám không nghe lời chúng ta? Có quyền lực muốn bao nhiêu tiền mà chẳng được?"

"Sao ta lại thấy không giống như ta sắp làm Hoàng đế mà giống em sắp làm Hoàng đế vậy." Trước đây Hoắc Lệnh Chi từng nghe phụ hoàng nói, là người ở vị trí cao có thể ban cho người dưới quyền dưới một người trên vạn người, cũng có thể trong một sớm một chiều khiến người đó rơi xuống vực sâu vạn trượng, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên. Phải làm tất cả mọi người sống trong sự sợ hãi với người ở vị trí cao thì mới dễ quản lý hơn, hắn không ngờ Lạc Tử Ninh lại biết được điều này, cũng coi như có chút bản lĩnh nhưng quá lương thiện, vẫn không thể làm người ở vị trí cao được.

"Huynh nói như vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nếu ta nói câu nào huynh phải suy ngẫm ý nghĩa trong lời nói, rồi bóp méo ý tưởng của ta thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa." Lạc Tử Ninh hờn dỗi lườm hắn một cái: "Trước đây có phải huynh nghĩ ta chỉ muốn mở hai cái xưởng, kiếm chút tiền là thỏa mãn rồi không? Bây giờ nghe ta nói chúng ta là người thống trị thì lại thấy ta tham vọng lớn, muốn làm Hoàng đế mà không cần huynh à? Ta nói cho huynh biết, ta chưa từng nghĩ như vậy, hai chúng ta là phu thê, ta có làm nhiều đến mấy cũng không thể thiếu huynh là trụ cột được, huynh nói có phải không?"

"Không cần nói những lời sáo rỗng đó, ta có phải là trụ cột của em hay không, tự em rõ." Hoắc Lệnh Chi tự rót cho mình một chén rượu: "Đừng nói là phu thê, ngay cả huynh đệ ruột, cha con ruột cũng có thể tàn sát lẫn nhau vì quyền lực. Ta sợ em vì quyền lực mà giết ta, nếu ta chết thì làm sao có thể yêu em nữa?"

Lạc Tử Ninh suýt chút nữa sặc chết, nghe nửa câu đầu của hắn, anh vô cùng kinh hãi hóa ra Hoắc Lệnh Chi luôn đề phòng anh. Ai ngờ nghe đến câu cuối cùng lại làm anh bối rối, có phải Hoắc Lệnh Chi yêu đương mù quáng hay không vậy?

Lý do sợ anh mưu sát chồng vì quyền lực lại là sợ chết rồi không thể tiếp tục yêu anh nữa sao?

Cái này, cái này, cái này làm sao anh tiếp lời được đây?

"Ta không làm vậy, huynh chết rồi ai sẽ yêu ta đây, huynh nói có phải không?" Lạc Tử Ninh cũng không biết giải thích thế nào chỉ đành nói theo lời hắn.

"Em thực sự chắc chắn sẽ giao xưởng dược cho người khác làm? Không sợ ông chủ Trình không vui à?" Hoắc Lệnh Chi hỏi anh.

"Hắn có gì mà không vui? Ta đã giao việc kinh doanh rượu cho hắn rồi, còn dược ta không thể dùng kỹ thuật để nói hắn góp vốn, tửu trang đều phụ thuộc vào bí quyết của ta mà.

Ngoài xưởng dược phẩm, ta cũng dự định để ông chủ tiệm vải kia mở một xưởng nhỏ và những người khác nữa, cũng phải mở xưởng, họ làm ăn lớn ta thu thuế nhiều hơn." Lạc Tử Ninh nói.

"Công nhân của họ từ đâu ra? Người mới tuyển bên ngoài? Em đã hứa sẽ chia nhà cho người mới tuyển nếu những xưởng này không thuộc quyền quản lý của em thì chia nhà kiểu gì?" Hoắc Lệnh Chi cảm thấy riểu Vương phi của hắn lúc thì thông minh lúc thì ngốc nghếch.

"Đây quả thực là một vấn đề, ta muốn phát triển kinh tế thành này không thể nắm hết mọi việc kinh doanh trong tay, phải hỗ trợ một số thương nhân khác kiếm tiền." Lạc Tử Ninh nói.

"Em không thể làm việc chỉ làm nửa vời, em cũng nói rồi, chúng ta là người thống trị em muốn tăng dân số, đất phon phồn vinh, xã hội ổn định. Muốn nhanh chóng hoàn thành mục tiêu của em thì tất cả xưởng hay việc kinh doanh trong thành đều phải trở thành của chính quyền thì dễ quản lý hơn, em chính là chính quyền đó." Hoắc Lệnh Chi đưa ra ý kiến: "Em cứ xem cái ông chủ dược hay ông chủ tiệm vải đó như là quan chức của em. Cứ xem là quản lý là một chức quan, em bổ nhiệm họ làm chức này, họ dùng kỹ thuật của mình để mở xưởng kiếm tiền, họ có thể giữ bí mật kỹ thuật còn em phát bổng lộc cho họ."

"Nhưng làm thế này không thể lâu dài được, chỉ khi xưởng là của họ việc kinh doanh cũng là của họ, họ mới tìm mọi cách kiếm nhiều tiền hơn. Nếu mỗi tháng chờ ta phát lương cho họ thì họ không có động lực làm việc, chỉ ăn không ngồi rồi chờ chết." Lạc Tử Ninh tranh luận: "Ta muốn đất phong càng thêm phồn vinh thì phải buông tay để họ làm."

"Không được, cái nhà này em đã chia rồi thì phải chia hết, không những phải chia mà còn phải tất cả đều ở trong nhà do em chia." Thái độ Hoắc Lệnh Chi kiên quyết.

"Trước đây huynh không đồng ý ta chia nhà mà?" Lạc Tử Ninh còn nhớ Hoắc Lệnh Chi luôn châm chọc anh muốn phổ độ chúng sinh, sao bây giờ lại phải chia hết vậy?

"Một mặt em chia nhà cho họ, một mặt mua lại nhà đất của những người từng có nhà đó. Dùng bất cứ cách nào cũng được phải làm cho tất cả mọi người đều không có nhà và đất riêng, chỉ có thể ở trong nhà do em cấp." Hoắc Lệnh Chi nói.

Lạc Tử Ninh đảo mắt một vòng: "Nhà ta chia là có thể ở cả đời nhưng không được mua bán, nếu bị đuổi việc thì không có nhà để ở. Ý huynh là, nếu tất cả đều ở trong nhà ta chia thì mấy người này đều bị ta nắm trong tay?"

"Trước đây em không nghĩ như vậy?" Hoắc Lệnh Chi hỏi anh.

"Ta nghĩ là..." Lạc Tử Ninh nghĩ đến thiên tai tuyết rơi trong tương lai, anh muốn tất cả mọi người đều có nhà để ở như vậy sẽ không bị chết cóng, hơn nữa có nhà để ở thì có chỗ để cưới vợ sinh con, dân số sẽ ngày càng tăng. Dân số đông, thành của anh sẽ phồn vinh, anh chỉ quản lý hai xưởng mở thêm một cửa hàng bán rượu, trồng rau rồi làm cơ sở hạ tầng và giáo dục các thứ. Phần còn lại để thương nhân trong thành tự phát triển còn anh chỉ thu thuế, không ngờ Hoắc Lệnh Chi lại thâm độc như vậy, vừa lên đã muốn kiểm soát tất cả mọi người trong tay, mệt mỏi quá đi mất.

"Họ sẽ đồng ý bán nhà và đất cũ cho ta à?" Lạc Tử Ninh cảm thấy không ai đồng ý: "Mặc dù nhà cũ của họ rách nát nhưng sau này kiếm được tiền, họ mua gạch sửa sang lại cũng là một sự đảm bảo cho tương lai của họ."

Hoắc Lệnh Chi: "Không tự nguyện thì không bán? Thành này tổng cộng có một vạn dân, nhà cửa cũng chỉ có bốn năm ngàn căn, em nói muốn xây xưởng mới tì trưng dụng đất của họ, bồi thường cho họ. Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, điều kiện đưa ra đủ rồi chắc chắn không ai không đồng ý, chỉ cần em không nói ra, ai mà nghĩ nhiều đến vậy."

"Đây không phải là tính toán, đây là vì tốt cho họ. Hiện giờ họ có cơm ăn áo mặc nhà để ở, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời em, không lười biếng không phản bội em thì có thể sống một cuộc sống tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với trước đây." Trước đây Hoắc Lệnh Chi rất ít khi quản những chuyện này nhưng hắn không thể nhìn tiểu Vương phi của mình công dã tràng, bận rộn cả buổi chỉ để làm áo cưới cho người khác: "Điều em phải làm bây giờ là nắm tất cả việc kinh doanh toàn bộ đất phong vào tay. Nhà là của em, xưởng cũng là của em, phải để mọi người quen với việc phục tùng em trước, sau đó mới từng chút một cải cách, từ từ buông tay. Nếu ngay từ đầu em đã để họ tự làm hết còn em chỉ giám sát, chắc chắn bọn họ không vui nhưng nếu em quản lý ngay từ đầu, sau đó từ từ buông tay trao cho họ một phần quyền lực rồi lại giám sát, họ sẽ cảm thấy đó là chuyện bình thường."

"Tình hình đất phong bây giờ khác. Nếu ai không nghe lời em mà muốn tự ý làm riêng, khi cần thiết nhất định phải dùng đến biện pháp mạnh như tịch thu tài sản, chém đầu, giết gà dọa khỉ."

Lạc Tử Ninh nuốt nước bọt: "Cái này quá tàn nhẫn rồi chăng? Làm vậy có kinh động triều đình không? Lần trước huynh giết Lâm Hắc Hổ bọn họ đã phái Khâm sai đến rồi mà?"

"Lần trước là vì Chử Lục là người Lâm Thành, quan viên bên đó cũng báo cáo lên, bên chúng ta mới buộc phải báo cáo, việc ở địa phương chúng ta chỉ cần Tri phủ không báo cáo, triều đình không biết." Hoắc Lệnh Chi hỏi anh: "Trước đây Tri phủ từng ép chết không ít người, triều đình có biết không?"

Lạc Tử Ninh lắc đầu cảm thấy Hoắc Lệnh Chi mới là người thống trị thực sự. Mình quá mềm lòng, vừa nãy mình nói muốn ai giàu thì cho người đó giàu, muốn ai không có gì thì cho người đó không có gì, câu nói đó mình cũng chỉ nói suông thôi, ngược lại là Hoắc Lệnh Chi làm thẳng luôn.

"Em cứ đi nói chuyện với họ trước, lời lẽ có thể ôn hòa nói là hợp tác, chia lợi nhuận cho họ. Em là người đưa ra quyết định chính chắc chắn họ sẽ vui vẻ, chẳng phải trước đó ông chủ Trình rất vui à, đến lúc đó công nhân em tuyển về cũng có chỗ an cư lạc nghiệp rồi." Hoắc Lệnh Chi nói.

Lạc Tử Ninh nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu: "Ta đã bảo Vương gia là trụ cột của nhà chúng ta rồi mà, huynh còn nói ta nịnh hót huynh nhưng ta không làm mạnh tay. Nếu ta không đàm phán được, ta sẽ nói là Vương gia ép ta, họ không đồng ý, ta không bảo vệ được họ, họ sợ huynh lắm."

----------------------------

Fin đã lên lịch từ trước chỉ chờ đăng chứ không phải Fin off hẳn:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com