Chương 69
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoắc Lệnh Chi và Tri phủ dẫn theo không ít người đến mấy thôn đó. Mấy thôn này liền kề nhau, vừa vào thôn đã thấy những cánh đồng cao lương rộng lớn cùng với một ít lúa mì và các loại ngũ cốc khác.
Những nông dân đang làm việc đều gầy trơ xương như thể những bộ xương được bọc một lớp da, ánh mắt bọn họ đờ đẫn, máy móc làm công việc đồng áng.
Hoắc Lệnh Chi nhìn cảnh tượng bên ngoài xe ngựa, không kìm được nhíu chặt mày.
Trần bá đứng bên cạnh nhìn thấy cũng nghiến răng nghiến lợi, tuy ông ấy cũng xuất thân nghèo khổ nhưng sự nghèo khổ của ông ấy là so với thành viên hoàng tộc như Hoắc Lệnh Chi, nếu so với những người dân thôn này ông ấy chính là người giàu có.
"Trước đây lão nô xuất thân từ nông thôn, lúc đó phải mất một hai năm mới may được một bộ quần áo mới bằng vải thô. Chỉ những ngày lễ Tết mới dám giết gà mổ lợn ăn thịt, bình thường ăn đều là ngũ cốc tạp và một ít rau nhưng những loại rau đó cũng được xào bằng mỡ động vật. Lúc đó lão nô còn cảm thấy cuộc sống khổ cực nhưng so với họ, cuộc sống của họ còn không bằng súc vật." Ngón tay Trần bá run rẩy, ông ấy hiếm khi thương xót người khác vì trước đây bản thân từng sống cuộc sống khổ cực, chỉ là bây giờ lại không đành lòng nhìn tiếp.
Hoắc Lệnh Chi cho dừng xe gọi Tri phủ đến, sau đó lập tức phái người đi trói tất cả mọi người lại. Không chỉ trói những tên địa chủ mà gọi tất cả dân làng đến, bất kể già bé lớn trẻ, không được bỏ sót một ai, tất cả đều phải đến xem.
Tri phủ thấy ánh mắt lạnh băng của Hoắc Lệnh Chi, sợ hãi vã mồ hôi. Gã ta vội vàng gọi nha dịch bên cạnh: "Còn không mau làm theo ý Vương gia."
Các nha dịch và hộ vệ Hoắc Lệnh Chi mang theo cùng nhau tập hợp tất cả mọi người trước mặt Hoắc Lệnh Chi.
Sân làng tuy thần sắc đờ đẫn nhưng vẫn sợ quan lại, tất cả đều run rẩy quỳ xuống, sau đó họ thấy những tên địa chủ bị trói lại quỳ thành một hàng.
Họ không hiểu, bình thường chẳng phải mấy tên địa chủ này luôn nịnh bợ quan à? Sao lần này lại bị quan trói lại?
Họ không nghĩ ra, cũng không dám nghĩ. Những tên địa chủ còn bị trói, số phận của họ chẳng phải sẽ còn tệ hơn sao.
Tất cả mọi người đều không dám ngẩng đầu mà chỉ biết cúi đầu quỳ, Hoắc Lệnh Chi bước xuống xe ngựa bảo tất cả mọi người ngẩng đầu lên.
Dân làng gầy trơ xương run rẩy ngẩng đầu thấy một người đàn ông ngồi trên xe lăn. Người đàn ông này khí chất uy nghiêm, chỉ cần ngồi ở đó thôi không cần làm gì cả, đã có sự uy hiếp đáng sợ khiến người ta nghẹt thở.
"Bản vương là chủ nhân của đất phong, mỗi tấc đất và người dân ở đây đều là của Bản vương, sau này ai dám chiếm đoạt đất đai và người dân của Bản vương làm của riêng thì kết cục sẽ giống như bọn chúng." Hoắc Lệnh Chi lạnh lùng nói xong liếc nhìn Tri phủ.
Tri phủ biết đây là tín hiệu của Hoắc Lệnh Chi, gã ta có thể ra tay rồi.
Đao phủ đã chuẩn bị sẵn từ trước xách đao đi đến phía sau những người đó, giơ đao lên.
Những tên địa chủ kia không được báo trước, sáng sớm đã bị lôi ra khỏi nhà còn bị trói lại, chưa biết chuyện gì xảy ra. Bây giờ thấy đao của đao phủ sợ đến mềm cả chân, liên tục cầu xin Tri phủ tha mạng: "Đất của chúng ta đều tự bỏ tiền ra mua, bọn họ tự nguyện bán cho chúng ta, họ cũng tự nguyện làm nô lệ của chúng ta, thật mà. Cho dù ngài là Vương gia cũng không thể vô lý như vậy, đại nhân cứu chúng ta với đại nhân! Không thể để tên Vương gia này làm bậy."
"Các ngươi dám nói Vương gia làm bậy? Không nói gì khác, chỉ cần những lời phạm thượng của các ngươi cũng đủ để lấy mạng các ngươi rồi!" Tri phủ vội vàng bảo người bịt miệng chúng lại đừng để Vương gia nghe thấy những lời tiếp theo của chúng, ai biết chúng túng quẫn sẽ có nói ra những chuyện đã làm trước đây không.
Ví dụ như nạn châu chấu năm năm trước, sau nạn châu chấu lại liên tiếp hai năm hạn hán, ba năm thiên tai đã làm chết rất nhiều người. Lúc đó triều đình đã cấp mấy chục vạn lượng bạc cứu trợ thiên tai, gã ta không lấy một đồng nào để cứu dân còn ngăn người dân chạy trốn khỏi thành.
Dân làng vốn đã nghèo khổ, năm đầu tiên khi thiên tai đến còn đỡ, vẫn còn chút lương thực dự trữ để ăn. Sang năm thứ hai thì ăn vỏ cây, cỏ dại đều bị ăn hết, đến năm thứ ba thì không chịu nổi nữa.
Địa chủ có lương thực dự trữ lại có tiền, lúc này địa chủ liền đưa lương thực ra cho những người đói đến mắt phát sáng đó, ép những người dân làng này bán thân cho họ làm nô lệ, năm thứ tư tai họa qua đi nhưng người dân ở đây chỉ có thể bị địa chủ sai khiến như súc vật.
Đương nhiên địa chủ không cho họ ăn no, mỗi ngày chỉ cho cháo loãng như nước lã. Con cái nhà địa chủ thấy họ đói đến mức không chịu nổi còn cười khúc khích nói: "Nghe cha nói trước đây các ngươi còn ăn cả cỏ và vỏ cây, các ngươi đói thì cứ tiếp tục ăn vỏ cây đi."
Bọn chúng hoàn toàn không coi dân làng là người giống như chúng, trong mắt chúng dân làng như trâu bò, trâu bò đói thì ăn cỏ, dân làng đói thì ăn vỏ cây, đó là chuyện đương nhiên.
Con cái nhà địa chủ bình thường thấy cha chúng thích dùng roi quất dân làng cũng bắt chước, bình thường thích cầm roi đi quất những người này. Nhìn thấy họ bị quất la hét thảm thiết, quỳ xuống cầu xin, sợ hãi run rẩy, trong lòng bọn chúng được thỏa mãn tột độ. Thường xuyên bắt những người đó quỳ dưới chân mình, đe dọa họ không quỳ lạy, không sủa như chó thì sẽ dùng roi quất họ.
Mấy đứa con nhà địa chủ còn thích đi săn nhưng chúng còn quá nhỏ, người nhà không cho lên núi. Chúng liền bao vây mấy người dân làng lại, bắt những người dân làng đó giả làm con mồi, chúng cầm cung tên và dao rựa đuổi giết những người dân làng này. Nhìn thấy những người dân làng kia chạy trốn khắp nơi, chúng càng thêm hưng phấn, mỗi lần tham gia phải giết chết một hai người mới coi là vui vẻ thỏa mãn.
Hôm nay chúng đi theo cha bị trói lại, phía sau có người cầm đao lớn chĩa vào. Trong khi những người dân làng mà chúng bình thường coi là súc vật lại chỉ quỳ đó, trên người không có dây trói, sau lưng cũng không có đao, điều này khiến chúng tức giận cả người run rẩy.
Chúng chưa từng ra khỏi làng, không biết trời cao đất rộng, tưởng rằng mình là chúa tể của thế giới này, chúng mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Hoắc Lệnh Chi: "Đất đai và đám chó kia đều là của cha ta, ngươi chỉ là một thằng què dựa vào đâu mà vô liêm sỉ như vậy, cướp đất nhà ta lại còn muốn giết chúng ta! Ngươi có giỏi thì cởi trói cho chúng ta để chúng ta đấu tay đôi với ngươi!"
"Mau bịt miệng chúng lại, mau lên!" Tri phủ sợ đến chết khiếp, ra sức đá vào mông thuộc hạ: "Làm việc chậm chạp như vậy, còn muốn làm nữa không?"
Những người đó vội vàng bịt miệng chúng lại, Hoắc Lệnh Chi xoay cái nhẫn ngọc trên ngón cái: "Muốn đấu tay đôi? Vừa hay Bản vương cũng ngứa tay, mấy đứa các ngươi chơi với Bản vương một chút."
"Vương gia nói đùa rồi, sao dám làm phiền ngài chứ." Tri phủ nhanh chóng ra hiệu cho mấy tên đao phủ, chúng lập tức ra tay.
Xoẹt xoẹt xoẹt, rất nhiều đầu người rơi xuống đất, dân làng thấy vậy chỉ cảm thấy hả hê nhưng lại rất sợ hãi. Địa chủ đã chết, có phải tiếp theo là đến họ không?
Tri phủ cười nịnh nọt lại gần Hoắc Lệnh Chi: "Vương gia, đã xử lý xong những người này, bước tiếp theo chúng ta làm gì ạ?"
"Treo xác những người này lên, treo ba ngày, mỗi ngày một canh giờ ngươi đứng dưới những xác chết này nhìn chúng mà tự kiểm điểm." Hoắc Lệnh Chi nói với Tri phủ.
Chân Tri phủ lập tức nhũn ra: "Người, người tha cho ta đi, ta nhát gan."
"Không bắt ngươi treo lên đó đã là sự tha thứ lớn nhất dành cho ngươi rồi. Sao, ngươi cũng muốn giống như bọn chúng?" Hoắc Lệnh Chi hỏi gã ta.
"Không dám, không dám! Lời Vương gia nói ta nhất định làm theo." Tuy Tri phủ không muốn nhìn những người chết này nhưng gã ta càng sợ mình cũng chết.
Trong lòng gã ta thở phào nhẹ nhõm, Vương gia nói tha cho gã ta chứng tỏ không giết gã ta nữa. Vài năm nữa biết đâu Vương gia thấy gã ta làm việc tốt thì có thể coi gã ta là tâm phúc, đến lúc đó gã ta nhất định được lợi.
Tri phủ bảo người của mình nhanh chóng khiêng xác, treo người.
Đợi Tri phủ và những người khác khiêng xác đi đến chỗ đó, Hoắc Lệnh Chi gọi Trần bá và các hộ vệ của mình đến: "Ngươi dẫn họ đi thu gom tất cả tài sản của mấy tên địa chủ này lại, viết một danh sách chi tiết. Đợi Vương phi đến, giao danh sách đó cho em ấy."
"Vâng." Trần bá nhận lệnh, vội vàng dẫn những người đó đi.
Hoắc Lệnh Chi lại liếc nhìn những người dân làng đang quỳ ở đó: "Còn các ngươi, đợi Vương phi đến sẽ sắp xếp cho các ngươi. Các ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời em ấy, không được bất kính với em ấy, nếu không kết cục của các ngươi sẽ thế nào tự các ngươi rõ trong lòng."
Những người dân làng này sợ hãi run rẩy không ngừng, hôm nay họ suýt bị dọa vỡ mật, Vương gia quá đáng sợ, quả thực là ác quỷ.
Trước đây có nghe nói Thiên tử nổi giận, xác chết nằm la liệt hàng triệu, Vương gia này là em trai của Thiên tử, nổi giận thì ít nhất cũng phải nằm la liệt hàng nghìn hàng trăm xác chết chứ. Số phận tiếp theo của họ như thế nào, họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tài sản của những tên địa chủ này rất nhiều, một ngày có lẽ không thu gom xong. Hoắc Lệnh Chi giữ lại hai người hầu cận bên cạnh, họ che ô che nắng cho Hoắc Lệnh Chi, một người còn pha trà mang đến cho hắn uống.
Một lúc sau Tri phủ trở về: "Người đã treo xong rồi, Vương gia còn dặn dò gì nữa không?"
"Trước khi Vương phi đến, gỡ những người đó xuống tránh để Vương phi nhìn thấy. Ngoài ra, tìm chỗ ở cho những người đó, trước hết cứ trông chừng họ, thống kê số lượng đừng để bất kỳ ai bỏ trốn." Hoắc Lệnh Chi căn dặn.
Tri phủ đã biết Vương gia đến là để xóa bỏ thân phận nô tịch cho dân làng và còn muốn chia ruộng đất cho họ, đương nhiên không dám chậm trễ với những người dân làng này. Trước hết gã ta tìm mấy căn nhà lớn, tạm thời sắp xếp họ vào đó, còn sai người phát lương khô cho họ, thống kê số lượng người, khóa cửa rồi đi.
Những người dân làng cầm lương khô trên tay, mấy năm rồi bọn họ không được ăn lương khô, quên mất mùi vị của lương khô từ lâu. Bây giờ mỗi người một phần lương khô, họ có chút không dám tin.
Có người run rẩy hỏi: "Ta nghe nói trước khi chết tử tù sẽ được ăn một bữa ngon, có phải chúng ta sắp chết rồi không?"
"Cuộc sống như thế này còn khó chịu hơn là chết, ta sống quá đủ rồi." Một người dân làng cầm lương khô cắn một miếng thật mạnh. Sau khi nếm được mùi vị của lương khô, mắt lại đỏ lên, vừa ăn vừa khóc.
Họ trồng trọt nửa đời người rồi mà ngay cả một miếng lương khô mà còn là điều xa xỉ, trên đời này còn thiên lý nữa không?
"Thôi đi, chúng ta đã là khá lắm rồi. Những người chết trước đây, trước khi chết còn không biết lương khô mùi vị thế nào nữa, ít nhât chúng ta còn được ăn lương khô."
Liên tiếp ba bốn ngày, họ bị nhốt trong nhà, tuy là bị nhốt nhưng điều kiện lại tốt hơn trước. Không phải làm việc, ăn ba bữa một ngày cũng không ai đánh họ, giá mà cứ sống cuộc sống như thế này mãi thì tốt biết mấy.
Khi Lạc Tử Ninh đến, nhìn thấy những cánh đồng cao lương bạt ngàn, cảm thấy cảnh sắc trước mắt thật đẹp, thậm chí còn muốn lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh.
Lần này Triệu Tiểu Ngư đi cùng anh nên anh không tiện lấy điện thoại ra chụp ảnh, chỉ đành liên tục ghé sát vào cửa sổ xe ngựa nhìn ra ngoài.
Nhìn suốt dọc đường, anh cảm thấy mình sắp được cảnh đẹp ở đây chữa lành rồi.
Đợi đến nơi, Tri phủ và những người khác đã dọn dẹp xác chết sạch sẽ và rời đi từ lâu.
Điều Lạc Tử Ninh nhìn thấy sau khi xuống xe là Hoắc Lệnh Chi đang ngồi dưới gốc cây uống trà.
Khi anh thấy Hoắc Lệnh Chi, tâm trạng vô cùng xúc động, không kìm được chạy tới muốn kéo tay Hoắc Lệnh Chi rồi xem xét kỹ lưỡng.
Lạc Tử Ninh không dám nắm tay hắn mà ngồi xuống đối diện hắn, cầm lấy chén trà uống một ngụm lớn: "Đã mùa thu rồi, sao vẫn nóng thế này, khát chết ta rồi. Hai ngày nay Tri phủ không bắt nạt huynh chứ? Huyn sống ở đây có quen không?"
"Không có." Hoắc Lệnh Chi giơ tay lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt cho anh, rồi đưa hai tờ danh sách qua: "Một tờ là toàn bộ gia sản của mấy tên địa chủ ở đây, một tờ là số lượng, tuổi tác, giới tính của người dân làng hiện có ở đây. Trên đó còn ghi rõ những người nào là một nhà, những người nào là quan hệ họ hàng."
Lạc Tử Ninh đặt chén trà xuống, cầm lấy danh sách để xem.
Hoắc Lệnh Chi cầm chén trà rót lại một chén trà mới, đích thân đưa đến miệng anh đút cho anh uống.
Lạc Tử Ninh xem có bao nhiêu người, tổng cộng có năm thôn, các thôn không lớn lắm, mỗi thôn chỉ khoảng ba năm trăm người. Cộng lại người của năm thôn chỉ có hai ngàn người, hơn nữa rất nhiều người già yếu bệnh tật.
Hoắc Lệnh Chi kể cho anh nghe tình hình của dân làng ở đây. Tất cả đều gầy trơ xương như xác khô, nơi họ ở cũng là chuồng gia súc, không có nhà cửa, không có ruộng đất của riêng mình.
Lạc Tử Ninh vừa nghe vừa xem tài sản của những tên địa chủ, xem đến mức ngón tay anh run rẩy. Những tên địa chủ này có nhiều đất đai đến vậy, mỗi tên địa chủ đều có mấy kho lương thực cùng với vô số vàng bạc.
"Đã có nhiều lương thực như vậy mà vẫn để dân làng chết đói, mỗi ngày cho họ ăn no cũng không tốn bao nhiêu lương thực." Lạc Tử Ninh đập hai tờ giấy xuống bàn.
Hoắc Lệnh Chi hỏi anh: "Em chuẩn bị làm gì?"
"Trước hết là xây dựng lại thôn xóm, dùng tiền của những tên địa chủ này." Lạc Tử Ninh cho người dẫn mình đi xem một vòng quanh thôn và khu vực lân cận. Nhiều nơi trước đây là nơi ở của người dân, sau đó bị địa chủ phá nhà dùng để trồng trọt hết rồi. Vì vậy nơi ở ở đây, ngoài những căn nhà lớn của nhà địa chủ thì không còn căn nhà nào khác.
Anh vừa xem vừa dùng giấy bút vẽ vời, anh vẽ một bản phác thảo về một ngôi làng mới.
Anh chuẩn bị sáp nhập năm thôn lại thành một thôn, rồi quy định khu vực cư trú và khu vực trồng trọt.
Sau khi vẽ xong những thứ này, anh sai người đi đo đạc ruộng đất.
Rồi anh mới gặp những người dân làng kia. Khi dân làng lại được tập hợp lại, họ tưởng rằng mình cũng sắp bị chém đầu, ai nấy đều sợ hãi vô cùng.
Kết quả là họ thấy một nam nhân có vẻ ngoài thư sinh nho nhã bên cạnh, người bên cạnh còn gọi anh là Vương phi, sao Vương phi lại là nam nhân?
Tuy nhiên, họ nghĩ mình sắp chết rồi còn quan tâm Vương phi có phải là nam nhân hay không làm gì.
Lạc Tử Ninh thấy bộ dạng đáng thương của họ, buồn đến muốn rơi nước mắt. Thấy những người này muốn quỳ xuống, anh vội vàng ngăn lại: "Tất cả ngồi xuống nghe đi, ta mở một cuộc họp cho mọi người."
Lạc Tử Ninh ngồi bệt xuống đất cùng họ. Đất ở đây cũng không bẩn, ánh nắng mùa thu sưởi ấm mặt đất.
Lạc Tử Ninh nói với giọng điệu ôn hòa: "Ttrước hết ta nói với mọi người về kế hoạch sau này, bước đầu tiên là xóa bỏ thân phận nô lệ của các ngươi. Các ngươi khôi phục thân phận nông dân, không còn là nô lệ nữa. Bước thứ hai, các ngươi thu hoạch hết số cao lương này đi, đến lúc đó ta sẽ chia đều tổng số cho mỗi người các ngươi. Ta đã liên hệ với tửu trang giúp các ngươi rồi, tửu trang sẽ thu mua lương thực trong tay các ngươi với giá gấp mười lần giá lương thực năm ngoái. Bước thứ ba, ta dự định xây dựng lại thôn xóm, ta thấy trong thôn trước đây có lò gạch, những người biết nung gạch sẽ nung gạch, đến lúc đó các ngươi tự xây nhà của mình."
Dân làng ai nấy đều như đang mơ, hoàn toàn không dám tin lời Vương phi đang nói. Họ nghi ngờ mình bị ảo giác, Vương gia đáng sợ như vậy sao Vương phi lại có thể dịu dàng như thế, lại còn muốn chia lương thực, chia ruộng đất, xây nhà cho họ? Không thể nào!
Lạc Tử Ninh thấy họ không nói gì tưởng họ đã hiểu nên không có ý kiến gì, liền nói tiếp: "Chuyện xóa bỏ thân phận nô lệ đã giao cho Tri phủ đi làm rồi, rất nhanh sẽ xong, các ngươi không cần lo lắng. Bây giờ là mùa thu hoạch lương thực, các ngươi nhanh chóng thu hoạch lương thực đi, còn về nơi ở hiện tại của các ngươi trước hết cứ ở trong những căn nhà cũ của địa chủ đi. Những căn nhà đó khá lớn, các ngươi cứ làm giường phản lớn gì đó, nam nữ ở riêng. Đợi thu hoạch hết lương thực rồi hãy nói đến chuyện xây nhà, nếu năm nay không kịp xây thì cứ ở tạm trong nhà địa chủ qua một mùa đông, sang năm rồi xây nhà riêng của mình."
Những người dưới đó vẫn im lặng, họ không tin mà cũng không dám tin. Có người muốn hỏi gì đó nhưng không biết phải nói gì, đầu óc họ rối như tơ vò. Họ đã bị nô dịch quá lâu, đến mức không còn biết cách bày tỏ ý kiến của mình nữa.
Lạc Tử Ninh nói tiếp: "Ngôi làng này ta chuẩn bị sáp nhập năm thôn thành một thôn, xây dựng thôn sẽ do ta quy hoạch. Đến lúc đó ruộng đất sẽ được chia đều cho mỗi hộ gia đình các ngươi, ai cũng có phần, bất kể nam nữ già trẻ đều được chia. Sau này các ngươi trồng trọt được lương thực, có người chuyên trách đến thu mua theo giá trung bình của lương thực năm đó, chắc chắn không để các ngươi chịu thiệt, các ngươi không cần đi đường xa để bán lương thực. Đương nhiên các ngươi vẫn phải nộp thuế lương thực, giá thuế vẫn như trước."
"Hôm đó, hôm đó Vương gia nói, những mảnh đất này là của ngài ấy, chúng ta không được tự ý chiếm giữ..." Có người can đảm cẩn thận hỏi nhỏ: "Ngài chia cho chúng tôi, bên ngài ấy..."
"À, về chuyện này thì đất là của huynh ấy cũng là của các ngươi. Ý huynh ấy là chia ruộng đất cho các ngươi chỉ có thể do các ngươi tự trồng, không được bán đi như trước đây nữa." Lạc Tử Ninh giải thích.
"Vậy nếu, lại gặp năm mất mùa thì chúng ta phải làm sao?" Một ông cụ hỏi nhỏ.
"Nếu có năm mất mùa, Vương phủ bỏ tiền ra cứu trợ thiên tai, các ngươi không cần lo." Lạc Tử Ninh đã có được tài sản của những tên địa chủ này, số tài sản này vẫn còn dư lại rất nhiều sau khi xây dựng lại thôn xóm cho mọi người. Anh tạm giữ số tiền này, đợi đến năm mất mùa anh sẽ thống nhất bán lương thực với giá bao nhiêu để về cứu trợ hoặc dùng vào việc xây dựng cơ sở hạ tầng của làng.
"Chúng ta được chia đất nhưng không có hạt giống để gieo trồng, chúng ta..." Có người hỏi nhỏ, hỏi được một nửa lại không dám nói tiếp. Vương phi đã nói chia đất trồng trọt và xây nhà cho họ rồi, chẳng lẽ họ còn đòi Vương phi chia cả hạt giống cho họ nữa sao?
"Cái này các ngươi không cần lo lắng, năm sau các ngươi trồng gì đều do ta phân phối cho các ngươi. Không chỉ có hạt giống lương thực, còn có thể nuôi một số gia súc, tất nhiên ta chia cho các ngươi." Lạc Tử Ninh có mấy kho lương thực, nếu chia đều cho mỗi người thì vẫn còn nhiều lắm.
Tuy nhiên anh chuẩn bị chia một phần giữ lại một phần, dù sao năm sau còn có nạn tuyết nữa. Sau này không biết còn có thiên tai nào khác không, cứ dự trữ cho chắc ăn.
Mọi người nghe lời Vương phi nói vẫn cảm thấy không giống sự thật, Vương phi không lừa họ chứ.
Trước đây địa chủ đã lừa gạt họ, ký khế ước bán thân thì sẽ được ăn no mặc ấm, kết quả sống còn không bằng súc vật.
Tuy nhiên, họ tin hay không cũng không có lựa chọn của riêng mình, chỉ đành chấp nhận số phận.
"Các ngươi đi giải quyết chỗ ở đi đã. Ai biết nấu ăn thì trưa nấu cơm tập thể, mọi người tạm thời ăn chung. Sau này có điều kiện rồi ai về nhà nấy ăn, cuộc họp đến đây là kết thúc, giải tán. Ngày mai đi thu hoạch lương thực đi." Lạc Tử Ninh nói xong đứng dậy phủi bụi trên người, quay lưng đi.
Buổi tối anh thắp đèn ngồi trên bàn viết viết tính tính, Hoắc Lệnh Chi nhìn bên cạnh: "Không phải nói là đi chơi thu à? Chẳng qua chỉ là đổi chỗ làm việc thôi mà?"
"Đợi ta tính toán xong có bao nhiêu đất, chia đất này như thế nào, chúng ta sẽ đi chơi thu." Lạc Tử Ninh không ngẩng đầu, chuyên tâm tính toán.
Hoắc Lệnh Chi giơ tay che mắt anh, thổi tắt đèn ghé sát vào tai anh hỏi: "Không phải nói tiểu biệt thắng tân hôn à? Đêm tân hôn, em nên dành hết tâm tư cho phu quân."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com