Chap 32
Rạng sáng
Đèn phòng cấp cứu đỏ đến nhức nhối con mắt. Bên ngoài hành lang, những người đứng ngồi chờ đợi ở cửa các phòng mổ đều mang một tâm trạng như nhau. Bên kia cánh cửa là người thân đang vật lộn bên bờ sinh tử, mỗi một lần các thiên thần áo trắng bước ra, họ sẽ phải đón nhận phán quyết cuối cùng. Có những người ôm nhau khóc, có những người lại cười.
Choi Yena đứng ra một góc khuất bên hành lang trước phòng cấp cứu, tiếp điện thoại cho em người yêu, cũng là để báo tin cho đám nhóc ở nhà.
Yuri sau khi được đón về, không yên tâm hai đứa nhỏ đang suy sụp là Wonyoung và Nako, liền cùng với Ahn Yujin chen chúc chung với hai đứa một đêm để đợi tin tức.
Cũng không biết tại sao Minju không chịu đi cùng, nhất định phải tới bệnh viện xem tình hình, kết quả Chaewon phải hộ tống con bé đi theo mình.
"Ừm, mọi người vẫn đang đợi. Còn chưa thấy bác sĩ ra nữa."
Choi Yena bặm môi. Cô cố gắng khiến cho giọng mình nhẹ lại, mong không làm mấy đứa nhóc lo lắng. Nhưng chính cô còn đứng ngồi không yên, làm sao dễ dàng an ủi người khác đây.
Thảm trạng trước khi đưa vào phòng cấp cứu lại hiện về trước mắt Yena khiến cô không khỏi rùng mình, bất an lo lắng lại càng đánh sâu vào lòng. Thật may Yuri không ở đây, em sẽ rất sợ hãi cho xem.
Yuri hiểu rõ nỗi lòng của Yena, nhẹ nhàng an ủi chị. Đau lòng cho những người chị bị tai bay vạ gió, Yuri quay đầu lại càng tận sức dùng từ ngữ tích cực đi trấn an ba đứa kia.
Wonyoung rúc sâu vào lòng Yujin, khóc mệt đến thiếp đi, lâu lâu vẫn nấc nhẹ trong mơ màng. Yujin nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau mặt cho em, con cún lớn bình thường điên điên khùng khùng, giờ lại ôn nhu săn sóc mà dỗ Wonyoung vào giấc ngủ.
Nako không hề ngủ. Con bé chỉ im lặng vuốt điện thoại trong tay, dựa vào tường nhìn cảnh vật bên ngoài. Yuri xoa vai cô bạn, mọi từ ngữ an ủi giờ hóa thành tiếng thở dài.
________________________________________
Hitomi không ở bệnh viện, cũng không ở kí túc xá trường. Tại một dinh thự gỗ vô cùng trang nhã, cô chậm rãi hớp một ngụm trà. Một người áo đen cúi xuống bên tai nói gì đó. Gương mặt non nớt đáng yêu hé một nụ cười, theo người đó bước ra.
Trước sân là la liệt một đám người bị trói trong tư thế quỳ rạp, mà bị coi giữ gắt gao nhất là người bị trói nghiến ở đằng trước, tóc tai bù xù xõa tung.
Hitomi nhướn mày nhìn qua người phụ nữ đó, tay nhỏ ra dấu hiệu. Lập tức có người túm tóc giật đầu kẻ đang quỳ kia, bắt gương mặt ả hoàn toàn bại lộ trước mắt Hitomi.
"À, ra là vẫn tỉnh" Hitomi nhẹ nhàng nói. Khoanh tay đánh giá ả đàn bà, cô bé cười nhẹ, đôi mắt lại dần dần lộ ra mũi dao sắc nhọn.
"Là hiểu lầm hay là ân oán? Nhưng cô động tới người không nên động nhất, nên thật đáng tiếc, không thể tha thứ được rồi."
Người phụ nữ đờ đẫn bị trói kia, Park Jimin, vẫn không có chút phản ứng nào. Đôi mắt mở, nhưng trống rỗng vô thần. Dù sao cũng không ảnh hưởng đến Hitomi. Cô bé mềm mại như chiếc bánh mochi dâu tây, khóe miệng mang cười mà nói ra những lời lạnh nhạt, nhưng lại quyết định số phận của một đám người.
"Lee gia lúc này không rảnh chiếu cố cô. Vậy thì để nhà Honda ra tay, cũng coi như không hổ thẹn được lão gia Miyawaki chiếu cố nhiều năm."
"Lôi đi, chiêu đãi thật tốt, nhưng nhất định phải giữ cô ta còn sống cho tôi. Những người còn lại, dạy dỗ một trận rồi giao cho cảnh sát."
"Rõ thưa tiểu thư"
Đám người áo đen đồng loạt cúi đầu.
Hitomi thong thả vào nhà, nhớ tới cô nàng bé hạt tiêu nào đó lúc này hẳn đang sốc lắm. Tình trạng tiền bối Sakura thật sự không được tốt. Có lẽ cô nên gọi điện an ủi một chút. Còn cả Minju nữa, sau vụ này liệu cậu ấy có nhận ra mối quan hệ giữa Chaeyeon unnie với tiền bối Sakura không đây? Mong rằng cậu ấy không quá đau lòng!
__________________________________________
Kết thúc cuộc điện thoại, Yena vẫn đứng đó nhẹ vuốt tấm hình chụp chung với Yuri trong điện thoại, như để tự lên tinh thần. Cô cần phải tích cực lên, bởi vì giờ phút này, mọi người đều cần vitamin vui vẻ mà.
Đầu tiên là phải nói cái người đang cắm kim truyền nước mà vẫn nhất quyết ngồi ngoài hành lang chờ là đại tỷ Kwon kia đã.
"Eunbi unnie, chị vẫn còn đang sốt mà, quay về phòng nghỉ ngơi đi, được không?"
Choi Yena nói.
Hiển nhiên là chẳng có tác dụng, Kwon Eunbi bất động như núi vậy. Chị ấy bị ngâm nước, đập nhau cả đêm với một đám người, giờ cần nhất là nghỉ ngơi nhưng vẫn cương quyết ngồi đây đợi. Yena còn định nói gì thêm, liền bị một cái nhìn mang tính uy hiếp cực cao của Eunbi làm cho nín luôn.
Lủi thủi liếc sang ba cái người đang thất thần đằng kia...cảm thấy càng tuyệt vọng.
Muốn bổ sung vitamin vui vẻ thì mấy người phải chịu uống nó đã chứ!!! Như vậy thì dù là Choi Yena cũng bó tay mất thôi.
Minju thất thần, nhưng không phải nhìn về phía cửa phòng mổ, mà là nhìn cái người đang ngồi như một pho tượng là Lee Chaeyeon.
Từ lúc cô tới bệnh viện đã thấy Chaeyeon như vậy rồi. Chị ấy không nói một lời, cũng không nhìn một ai. Chỉ duy trì duy nhất tư thế đó nhìn về phía cửa phòng mổ, tựa như đã hóa thành pho tượng đá vậy.
Kim Chaewon tất nhiên thấy rõ Minju đang nhìn ai, bực bội quay đầu. Sau đó thì vô tình thấy một bóng dáng lấp ló ở góc xa xa đằng kia....
"Cô tới đây làm gì?"
Eunbi đang ngồi bất động đột nhiên đứng bật dậy. Nắm giá chuyền nước sải bước đi như thể sắp nện cả cái giá vào đầu người nấp sau chậu cây.
"Eunbi...unnie"
Người kia ngập ngừng, đi về phía trước. Cánh tay cuốn băng trắng treo trước người, sắc mặt hơi tái nhợt lại đầy vẻ lúng túng nhìn Eunbi.
"Đi về phòng, Kang Hyewon. Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai!"
Eunbi nhíu mày, nói với Kang Hyewon. Kì thật cô nhìn thấy cái kẻ mặt liệt này là cơn tức chưa nguôi nó lại bốc lên đầu rồi. Nhưng rốt cuộc, trông con bé thê thảm trong bộ bệnh phục, lại vì mình mà bị thương, Eunbi thật sự không nỡ xuống tay, đành phải dùng gằn giọng hung dữ để xả bớt cơn giận.
"Chị về thì em về." Hyewon không biết lấy đâu ra lá gan túm gấu áo của Eunbi mà trả treo, tất nhiên hậu quả là bị chị gạt ra luôn.
"Muốn đi hay ở tùy cô, biến ra chỗ nào tôi không thấy mặt đi. Phiền phức!"
Eunbi phẩy tay, cô vẫn còn mệt, không muốn phí sức đi đôi co với con người này chút nào.
Hyewon nhìn Eunbi tỏ ra hung dữ, khác một trời một vực với lúc vừa khóc vừa gọi tên cô lúc ở cái nhà kho, tự dưng rất muốn cười. Nhưng nhìn sang người nãy giờ vẫn im lặng ngồi, phảng phất mọi sự không thể làm phiền đến mình đằng kia, lại thấy đau lòng và hối lỗi. Rốt cuộc, cũng tại cô mà chị ấy bị liên lụy vào nguy hiểm, thậm chí cho đến giờ cũng không biết tình hình ra sao.
Eunbi quả thực vẫn nghĩ cho Hyewon, chị sợ Chaeyeon trong trạng thái này, nếu họ Kang kia còn dám lượn lờ trước mặt con bé, thì đến Kwon Eunbi đang ngồi đây cũng không dám đảm bảo Hyewon không mất luôn cái tay, hoặc cái mặt đào hoa kia lắm.
Không khí yên ắng nặng nề lại lần nữa bao trùm hành lang. Mỗi phút, mỗi giây trôi qua dài như cả một năm. Không ai rời đi, cũng không ai nói gì.
Cánh cửa từ từ mở ra, hai vị bác sĩ xuất hiện.
Chaeyeon, lần đầu tiên động đậy, cả người cứng đờ nhưng cố chấp lảo đảo tới túm tay bác sĩ, giọng nói tiếng được tiếng mất khẩn thiết hỏi xin một câu trả lời.
Cách lớp khẩu trang, lời nói truyền ra, rõ bên tai từng người đang đứng đợi. Chaeyeon nghe xong, cả người cứng đờ đổ sụp xuống nền đất. Bên tai liên tiếp có tiếng gọi, có người ôm lấy mình, nước rơi xuống đẫm vai áo. Cô chỉ ngây ngốc lặp lại lời bác sĩ trong đầu, rồi nhẹ nhàng gục xuống.
Điện thoại hỏng đột ngột, mất sạch hình otp. Tui rất là tiệt dzọng. 😔😔
Đi xem chị S chơi game đi mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com