Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

X. Tỏ Tường


Đã một tháng trôi qua vụ án phức tạp nhà Crawlier, phức tạp ở đây không chỉ trong quá trình điều tra mà còn ở khía cạnh pháp lý. Mặc dù không có truy tố hình sự, vụ án lại kéo theo một cuộc tranh chấp gay gắt về tiền bảo hiểm giữa công ty bảo hiểm và gia đình Crawlier. Đồng thời, vụ việc đã gây nên nhiều cuộc tranh luận sôi nổi trên các phương tiện truyền thông, mỗi người một quan điểm.

Có người khẳng định Jackson Crawlier hoàn toàn không biết gì về kế hoạch của cha mẹ mình, và vì vậy, anh có quyền thừa hưởng số tiền bảo hiểm. Một số khác lại cho rằng việc bà Crawlier tự nguyện để ông Crawlier giết mình đồng nghĩa với việc bà tự sát, khiến Jackson không đủ điều kiện để nhận bồi thường. Thậm chí, có ý kiến cho rằng anh đã gián tiếp tiếp tay cho kế hoạch bằng cách mua lọ thuốc ngủ Seduxen, thứ sau đó bị ba mình đánh cắp và sử dụng trong vụ án.

Tuy nhiên, nếu xét trên góc độ pháp lý và kết luận pháp y, đây vẫn là vụ án ông Crawlier giết vợ trước khi tự sát, thay vì một bên tự nguyện tham gia vào hành động tự sát kép. Điều này khiến bà Crawlier vẫn được xem là nạn nhân của một vụ giết người. Dù vậy, công ty bảo hiểm không chấp nhận kết luận này, bởi nếu đồng ý, họ sẽ phải chi trả một khoản lớn và có nguy cơ tạo tiền lệ xấu cho các vụ gian lận bảo hiểm trong tương lai.

Quay trở lại với kết quả điều tra, các chứng cứ đã giúp làm sáng tỏ nhiều tình tiết quan trọng. Chiếc trực thăng bốc khói được phát hiện bay ngang bầu trời vào ngày xảy ra vụ án thực chất là một trực thăng quân đội bị chập mạch bảng điều khiển, buộc phải hạ cánh khẩn cấp xuống bãi đất đối diện bờ sông. May mắn thay, sự cố không gây thiệt hại về người. Việc xác định chiếc trực thăng này cũng giúp chứng minh Jackson Crawlier có bằng chứng ngoại phạm, cùng với đoạn video từ máy bán hàng gần nhà vệ sinh công cộng, cho thấy thời điểm anh đi ngang qua trùng khớp với thời điểm xảy ra vụ án.

Dựa trên các kết quả giám định dấu vân tay và DNA của ông Crawlier, đội phân tích đã tái dựng lại hiện trường. Sáng hôm đó, ông bà Crawlier đã quyết định thực hiện kế hoạch tự sát như đã dàn dựng. Trước tiên, họ đến viếng mộ con trai lớn Freddie như một nghi thức chào tạm biệt. Khi về nhà vào buổi trưa, họ cố tình mắng chửi và đuổi Jackson ra khỏi nhà, để đảm bảo không ai cản trở kế hoạch.

Theo kịch bản, ông Crawlier đâm bà trong sự tình nguyện của bà ấy. Tuy nhiên, nhát đâm đầu tiên không gây tử vong ngay. Bà ngã vào tường, đầu đập mạnh trước khi ngã xuống sàn. Khi đó, ông Crawlier dùng chân đè lên thân người bà để cố định, sau đó đâm liên tục cho đến khi bà tử vong. Những giọt nước mắt khô trên cổ áo bà Crawlier có thể là bằng chứng cho thấy, sau khi xác nhận vợ mình đã qua đời, ông Crawlier đã ôm xác bà và khóc, phù hợp với lời khai của nhân chứng sống ở căn hộ bên dưới – ông Tomdelton.

Sau khi giết vợ, ông Crawlier lau dọn hiện trường, tắm rửa để xóa dấu vết, dàn dựng lại bối cảnh, và cuối cùng tự sát bằng cách uống thuốc ngủ trong bồn tắm. Ông cố ý không khóa cửa, để đảm bảo thi thể sẽ được phát hiện sớm. Người đầu tiên phát hiện ra vụ việc là ông Pencer, người đã hẹn trước để lên thu tiền nhà. Khi bước vào, ông thấy cả hai vợ chồng Crawlier đã chết, chính thức mở đầu cho một cuộc điều tra đầy rối ren.

Vụ án khép lại với nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời. Nó không chỉ là một bi kịch gia đình mà còn là hồi chuông cảnh tỉnh về những góc tối của các mối quan hệ và hệ thống bảo hiểm. Và có lẽ, sự thật lớn nhất được hé lộ không nằm ở cách mà họ qua đời, mà là ở những gì họ để lại phía sau: nỗi ám ảnh, sự hoài nghi, và một vòng xoáy luẩn quẩn của những tranh chấp chưa bao giờ có hồi kết.

Để dàn dựng thành một vụ án mạng hoàn hảo nhằm bảo vệ tương lai của con trai, chắc chắn ông bà Crawlier phải có một tình yêu thương vô bờ dành cho Jackson. Theo kết quả điều tra, khi Jackson làm ăn thất bại, họ đã dốc toàn bộ số tiền tiết kiệm để giúp anh trả nợ. Thế nhưng, khoản nợ không những không giảm mà còn ngày một tăng do lãi mẹ đẻ lãi con, khiến gia đình buộc phải bán căn nhà họ đang sống và chuyển đến một khu tập thể tồi tàn. Giọt nước tràn ly là khi chính phủ ban hành quyết định giải tỏa khu vực để xây dựng trung tâm thương mại, đẩy họ đến đường cùng. Đó có lẽ là lúc ông bà Crawlier quyết định liều lĩnh vạch ra kế hoạch này để Jackson có thể nhận tiền bảo hiểm và tiếp tục sống.

Thế nhưng, để dàn dựng một vụ án mạng thay vì đơn thuần là tự sát, họ không chỉ cần lòng dũng cảm mà còn mang trong mình một tình yêu mãnh liệt và sự hy sinh cao cả. Sau tất cả, tôi nghĩ không ai yêu thương Jackson Crawlier nhiều bằng ba mẹ anh. Dẫu vậy, vụ án này không chỉ là lời tạm biệt của ông bà Crawlier với cuộc đời, mà còn là lời chia tay đầy đau xót dành cho Jackson. Dù kết quả cuối cùng có ra sao – được hay không được nhận bảo hiểm – cú sốc về việc ba mẹ mình lên kế hoạch tự sát hẳn đã để lại trong anh một nỗi đau không thể xóa nhòa. Có lẽ, khi người con trai lớn Freddie qua đời, ông bà Crawlier đã mang trong mình nỗi đau tột cùng. Với họ, chẳng điều gì đau đớn bằng việc mất đi con cái, và vì vậy, họ chấp nhận hy sinh bản thân để Jackson có thể sống một cuộc đời tốt đẹp hơn.

Tuy nhiên, điều họ không ngờ tới là kế hoạch này lại vô tình đẩy Jackson vào vòng nghi phạm. Anh không chỉ phải đối mặt với những lời cáo buộc, mà còn bị cuốn vào một vòng xoáy pháp lý phức tạp với công ty bảo hiểm và sự săm soi từ dư luận. Dẫu vậy, tôi vẫn đánh giá cao tình yêu mà ông bà Crawlier dành cho Jackson. Đó là một tình yêu đủ mạnh để thách thức cả lằn ranh pháp lý và những quy chuẩn xã hội. Có lẽ, nếu họ may mắn hơn, vụ án này đã có thể được dàn dựng một cách trót lọt, và Jackson sẽ nhận được số tiền mà cha mẹ anh hy sinh để mang lại. Nhưng cuộc đời vốn không hoàn hảo, và kế hoạch ấy – dù xuất phát từ tình yêu – cũng đã để lại nhiều vết thương sâu trong lòng những người liên quan.

Khép lại vụ án này công đầu thuộc về Lalice, chị ấy đã nhận được thư khen thưởng từ cấp trên vì tốc độ phá án xuất sắc. Thành thật mà nói, với tư cách một đặc vụ ưu tú, việc nhận những lời khen như vậy không phải điều mới mẻ với Lalice. Chị ấy đã từng được vinh danh nhiều lần, và lần nào cũng là một niềm tự hào đáng kể. Nhưng lần này lại khác.

Tôi để ý thấy, từ lúc nhận được thư khen, Lalice không còn vẻ hân hoan thường thấy, cũng không chia sẻ với ai như mọi lần. Ngay cả tôi – người mà chị thường không ngại khoe chiến tích – cũng chỉ nhận được một nụ cười nhàn nhạt khi tôi hỏi thăm. Lalice chỉ đơn giản cất tấm thư vào ngăn kéo và chuyển sang công việc khác mà không một lời nhắc lại.

Tôi nghĩ, lý do cho sự im lặng này là bởi vụ án lần này mang đến quá nhiều cảm xúc phức tạp. Lalice là người trực tiếp khám phá ra kế hoạch tỉ mỉ của ông bà Crawlier – kế hoạch được vạch ra từ sự tuyệt vọng nhưng cũng đầy tình yêu thương dành cho con trai. Có lẽ, với Lalice, chiến thắng lần này không thật sự trọn vẹn. Bởi lẽ, dẫu chị ấy đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách xuất sắc, vụ án này không mang lại sự hài lòng hay cảm giác công lý thường thấy. Thay vào đó, nó để lại một khoảng trống lặng lẽ, tựa như tiếng thở dài không lời giữa những con chữ khô khan trong bản báo cáo kết luận điều tra.

Lalice không nói, nhưng tôi biết. Một đặc vụ sắc sảo như chị ấy luôn có những lý do riêng cho mọi hành động. Có lẽ, sự khen thưởng này, với chị, chỉ là lời nhắc nhở về sự bất lực trước hoàn cảnh của ông bà Crawlier – những người sẵn sàng đánh đổi mọi thứ cho con trai mình, nhưng lại phải kết thúc trong bi kịch. Và tôi hiểu, có những chiến thắng khiến người ta chẳng thể ăn mừng, bởi chúng đến từ những câu chuyện quá đỗi đau lòng.

Về cá nhân tôi, khi nhìn lại toàn bộ vụ án, tôi nhận ra rằng công lý không phải lúc nào cũng trọn vẹn và công bằng tuyệt đối. Những con số khô khan trong bản báo cáo pháp y hay lời kết luận của tòa án không thể diễn tả hết những gì ẩn giấu sau mỗi hành động, mỗi sự lựa chọn. Tôi không thể phán xét ông bà Crawlier, bởi trong sự tuyệt vọng, họ đã chọn cách bảo vệ người con trai duy nhất của mình bằng tất cả những gì họ có – ngay cả chính mạng sống của họ.

Với Jackson Crawlier, tôi không rõ anh ta sẽ sống tiếp thế nào sau cú sốc này. Dù anh ta không trực tiếp liên quan đến kế hoạch của ba mẹ, nhưng việc phát hiện ra toàn bộ sự thật, rằng những người thân yêu nhất đã hy sinh vì mình, chắc chắn là một gánh nặng khó vượt qua. Có lẽ, Jackson sẽ phải đối mặt với cả sự đau đớn và cảm giác tội lỗi trong suốt phần đời còn lại. Nhưng tôi hy vọng rằng, ít nhất anh ta sẽ tìm được cách để đứng lên và sống tiếp, vì đó là điều ông bà Crawlier mong mỏi nhất.

Còn tôi, vụ án này khiến tôi tự hỏi bản thân nhiều điều. Chúng ta có thực sự hiểu hết về những người xung quanh mình, về những gì họ đang chịu đựng? Liệu tôi có thể làm gì khác để ngăn chặn bi kịch này, hay đơn giản tôi chỉ là một mảnh ghép nhỏ bé trong bức tranh lớn mà tôi không bao giờ kiểm soát được?

Công việc này khiến tôi quen với việc đối mặt với cái chết, mỗi vụ án lại để lại những dư âm khác nhau. Vụ của gia đình Crawlier đã nhắc nhở tôi rằng, đằng sau mỗi tội ác, mỗi bi kịch, là những câu chuyện mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để hiểu và đồng cảm. Nhưng chính vì vậy, tôi lại càng cần phải làm tốt công việc của mình, để ít nhất những sự thật không bị chôn vùi. Và, để những người như ông bà Crawlier không phải tuyệt vọng đến mức lựa chọn con đường đau thương như vậy.

Nhật ký của Rosenanne Park,
Ngày 08 tháng Bảy, năm xx..


Rosie nhẹ nhàng khép quyển sổ lại, cẩn thận đặt nó vào ngăn bàn một cách gọn gàng. Đôi mắt nàng thoáng chút xa xăm, như đang đắm chìm trong những suy nghĩ mông lung. Ánh nhìn của nàng chậm rãi dời sang góc bàn, nơi đặt một khung ảnh đã hơi bạc màu theo thời gian. Trong bức ảnh, nàng – với mái tóc vàng bồng bềnh – đứng bên cạnh cô gái khác, người có mái tóc dài màu nâu sẫm, có vẻ lớn hơn nàng vài tuổi. Gương mặt ấy, vừa mang nét dịu dàng quen thuộc, vừa có gì đó thật xa lạ.

Rosie dừng lại lâu ở cô gái đó, ánh mắt nàng thoáng qua những cảm xúc không rõ ràng. Một nỗi nhớ nhung chợt len lỏi, một chút đau đáu xen lẫn những mảnh ký ức rời rạc ùa về.

"Jinnie..."

Cái tên thoát ra từ đôi môi nàng khẽ khàng, như sợ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng. Trong âm sắc trầm lắng ấy, có gì đó lẩn khuất giữa nỗi buồn xen lẫn niềm tiếc nuối.

..Và một bí mật nào đó mà nàng chưa từng kể với bất kỳ ai.


Hết chương 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com