Chương 6
13.
Ngoại truyện Lisa
Từ lúc nào thì tôi biết Chaeyoung cũng đã cũng trở về giống mình?
Có lẽ là khi cô ấy thu mình trong góc phòng và giấu que thử thai vào thùng rác.
Tôi rất sợ Chaeng sẽ bị bọn tội phạm trả thù, vậy nên đợi cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ thì tôi mới quyết định lấy cô ấy làm vợ.
Nhưng không phải chỉ cần một nhóm người chết thì thế giới sẽ hòa bình trở lại.
Nhưng không may có một tội phạm bị lọt lưới, hắn đã tìm tôi và Chaeng để báo thù.
Tôi đã chết trên đường đến lễ kết hôn của chính mình.
Một thanh thép xuyên thẳng qua thân thể và ghim chặt tôi vào chiếc xe.
Lúc đó, tôi chỉ còn cách địa điểm tổ chức đám cưới 1km.
Trước khi qua đời, tôi thậm chí còn không dám nhìn về hướng của Chaeyoung, tôi sợ bọn chúng sẽ phát hiện ra cô ấy vẫn đang cô độc chờ tôi ở lễ đường.
Được sống lại một lần nữa là món quà mà Thượng đế đã dành riêng cho tôi. Ông trời dùng kết thúc bi thảm ở kiếp trước để nhắc nhở tôi, đời này tôi không thể tiếp tục ở bên cạnh Chaeyoung nữa, phải cắt đứt hoàn toàn với cô ấy càng nhanh càng tốt.
Sau khi quay về, tôi đã đứng trước cửa nhà vệ sinh suốt một lúc lâu.
Tôi vẫn nhớ rõ về ngày hôm ấy, vì chỉ vài phút nữa thôi, Chaeng sẽ vui vẻ bước ra và nói với tôi rằng cô ấy đã có thai.
Tôi đã chuẩn bị lời nói để chia tay với Chaeyoung, thậm chí còn nghĩ cách để thuyết phục cô ấy bỏ đi đứa trẻ.
Tôi biết, câu nói của tôi sẽ như một nhát dao đâm thẳng vào tim cô ấy.
Cũng giống như kiếp trước, tôi chỉ do dự một chút là cô ấy đã không vui.
Nếu bây giờ tôi bảo Chaeyoung đi phá thai, liệu cô ấy có đánh chết tôi luôn không?
Ba phút đồng hồ trôi qua tựa như cả năm trời, nhưng bên trong nhà vệ sinh vẫn yên tĩnh không một tiếng động.
"Chuyện gì vậy?"
Tôi chợt có linh cảm chẳng lành, vừa đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Chaeyoung đang ngồi trong góc phòng, ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi đã cảm nhận được sự tuyệt vọng và suy sụp của cô ấy.
Tim tôi căng thẳng, đỉnh đầu tê dại ngay lập tức.
Bọn chúng vẫn không tha cho Chaeng của tôi mất.
Tôi đã từng bảo vệ Chaeyoung rất tốt, dù người ta có mổ xẻ thân thể tôi ra thì cũng không thể nào tìm thấy dấu vết của cô ấy được.
Nhưng rồi Chaeyoung vẫn bị bọn chúng phát hiện và trả thù.
Cô ấy sống lại trong căn phòng vệ sinh nhỏ bé, co ro ngồi trong góc giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Cô ấy quyết định giấu que thử thai vào thùng rác và tự mình đối mặt với tất cả.
Tại sao chuyện này lại xảy ra được chứ?
Tôi không thể tìm được câu trả lời.
Nhưng tôi vẫn còn một con đường khác để đi, hy vọng là mọi chuyện vẫn chưa quá muộn.
Chaeyoung ngồi một mình bất động ở chỗ cũ.
Tôi rất muốn ôm cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.
Tôi không thể cho cô ấy bất cứ hy vọng nào nữa. Sự tuyệt vọng sẽ trở thành một bức tường thành kiên cố để bảo vệ cô ấy trong tương lai, dù cho tôi có gặp phải vấn đề gì thì cũng sẽ không có ai tìm được Chaeng của tôi.
Nhưng tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, sắp tới là sinh nhật lần thứ 26 của Chaeng rồi. Kiếp trước vì một nhiệm vụ đặc biệt mà tôi đã bỏ lỡ sinh nhật của cô ấy, sau đó Chaeyoung đã rất tức giận và chiến tranh lạnh với tôi cả tuần liền.
Thời gian của tôi và cô ấy không còn lại bao nhiêu, kiếp này tôi không muốn bỏ lỡ những giây phút cuối cùng của chúng tôi.
Sau khi nhiệm vụ đặc biệt đó kết thúc, tôi đã nói với Jennie "Hôm qua là sinh nhật của Chaeng."
"Vậy thì tổ chức bù cho cô ấy đi."
Jennie cởi bỏ lớp ngụy trang trên người và khoác chiếc áo lông mà Jisoo đã tặng.
"Trên con phố này có một cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng. Lần trước sinh nhật tôi Jisoo cũng mua bánh ở đó đấy."
Tôi do dự một chút rồi lại đáp lời "Để em đưa chị đến gặp Chaeyoung, sau này phiền chị quan tâm đến cô ấy một chút."
Jennie nhìn tôi và bật cười "Nói mấy lời này cứ như là lo hậu sự vậy."
Hôm đó Chaeyoung không có ở nhà, tôi đoán cô ấy đã đến bệnh viện.
Mỗi ngày chờ đợi cô ấy phá thai đều dài đằng đẵng như địa ngục.
Giống như trên đầu tôi đang treo một con dao rựa, tôi biết nó sẽ rơi xuống nhưng không biết là khi nào nó sẽ rơi, vậy nên tâm trạng lúc nào cũng lo âu và thấp thỏm.
Đêm đó tâm tình của Chaeyoung không ổn định, cô ấy không hề muốn gặp tôi.
Thực ra chuyện này cũng rất tốt, tôi cũng muốn làm cô ấy tuyệt vọng hoàn toàn, sau đó dứt khoát rời đi. Nhưng khi nghĩ đến thì lại cảm thấy như đang mắc kẹt trong một đống hỗn độn, càng cựa quậy càng khiến tôi không thể nào thở được.
Jennie nhìn chiếc bánh kem trên bàn "Hả? Chủ tiệm có quấn dây ruy băng cho em à?"
"Sao vậy?"
"Bình thường chỉ có cặp đôi mới được quấn dây ruy băng vào bánh để làm kỷ niệm thôi."
Lúc này tôi mới để ý đến chiếc bánh "Thật hả, khi đó em đang vội mà chủ tiệm không có thời gian làm thêm cái mới, nên ông ấy đã đưa cho cái bánh này vì bị hủy đơn."
Jennie trợn mắt nhìn tôi "Cô không hiểu được phụ nữ quan tâm điều gì cả, giống cái tên Kim kia lắm."
"Mà phải nghĩ kỹ về kế hoạch tiếp theo của chúng ta đấy."
Cô ấy đang nói đến trận chiến cuối cùng của chúng tôi, trận này rất nguy hiểm và chưa chắc đã có thể bảo toàn được mạng sống.
Ở kiếp trước, ngay cả khi tôi đã phá được sào huyệt của bọn tội phạm thì vẫn phải chịu sự trả thù bi thảm.
Cũng may kiếp này tôi đã có được nhiều manh mối hơn.
"Ừm, tôi biết." Hương vị rượu trong khoang miệng tôi đắng ngắt "Cô ấy..."
Tôi nhìn vào cánh cửa phòng ngủ đã đóng lại và lắc đầu thở dài.
"Bất đắc dĩ sao?" Jennie cười tủm tỉm "Chỉ lần này nữa thôi, về sau mọi thứ sẽ tốt hơn."
Sau này Chaeyoung cũng sẽ tốt hơn bây giờ.
Jennie đi rồi, cô ấy đang lo lắng vì Jisoo bị thương trong lúc làm nhiệm vụ.
Các đồng nghiệp thường xuyên cười nhạo họ, một người là cảnh sát chống tội phạm ma túy, một người là cảnh sát hình sự, quả là một cặp hoàn hảo trong sở điều tra.
Tôi đang băn khoăn suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo của mình, bỗng nhiên cửa phòng ngủ mở ra và Chaeyoung bước tới chỗ tôi.
Tối nay cô ấy không ăn được nhiều, trong trí nhớ của tôi, mỗi lần nhìn thấy cô ấy đều là một gương mặt buồn khổ.
Có lẽ, phụ nữ ai cũng nhạy cảm trước mỗi cuộc chia tay.
Tôi muốn tặng cô ấy bữa tiệc sinh nhật cuối cùng, hy vọng cô ấy sống lâu trăm tuổi, luôn vui tươi và khỏe mạnh mãi mãi về sau.
Sau đó tôi sẽ biến mất giống như một tên cặn bã.
Nhưng trước khi tôi kịp thắp nến trên bánh kem thì Chaeyoung đã nổi giận.
Hóa ra cô ấy đã bám theo tôi và Jennie trên đường làm nhiệm vụ.
Đây là lần đầu tiên tôi to tiếng với cô ấy như vậy.
Cô ấy có biết vì người yêu của Seulgi gọi cô ấy là ở trên đường, sau đó bị tội phạm phát hiện nên cả gia đình bọn họ đều đang gặp nguy hiểm.
Tôi nghiêm giọng bảo Chaeyoung lần sau không được làm như thế nữa, nhưng cô ấy lại phá nát chiếc bánh kem và gào khóc vào mặt tôi.
Đây cũng chẳng phải lỗi của Chaeng.
Với góc nhìn của một người bình thường, hành vi của tôi quả thực là một tên khốn nạn.
Chuyện tình cảm của chúng tôi đã rạn nứt đến mức không cách nào hàn gắn lại được, mà thật ra tôi cũng đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần, làm sao để cứu vãn mối quan hệ này đây?
Không lẽ tôi lại nói rõ ràng mọi chuyện cho Chaeyoung, để tôi và cô ấy cùng nhau đi vào chỗ chết?
Tôi chậm rãi đặt tờ kết quả khám thai lên bàn "Tôi không thể cưới em được."
Mọi thứ trên tờ kết quả này tôi đều rõ như lòng bàn tay, thậm chí nửa đêm nhắm mắt lại tôi cũng có thể tưởng tượng được con của chúng tôi trông như thế nào.
Chaeyoung đã bị câu nói cuối cùng của tôi đả kích, cô ấy xách vali lên "Lisa, em đã nhận quá nhiều báo ứng rồi, chúng ta... chia tay đi."
Sau khi cô ấy rời đi, tôi ngồi trên bậc thềm và châm một điếu thuốc lá, vị cay nồng tràn vào phổi khiến cho tâm trạng tôi dễ chịu hơn một chút.
Tôi biết Chaeng vẫn sẽ sống thật hạnh phúc.
Khi mẹ dẫn tôi theo để tái hôn với bố của cô ấy, tôi nhớ rõ 2 người bọn họ rất yêu nhau.
Nhưng rồi mẹ tôi đã hy sinh trong lúc thi hành công vụ, 3 năm sau bố Chaeyoung cũng đã kết hôn với người khác và sinh ra cô ấy.
Lúc đó tôi rất tức giận, tôi không hiểu vì sao người đàn ông đó yêu mẹ tôi như vậy mà vẫn có thể có con với người khác. Tôi đứng dưới chung cư của họ, nhìn một gia đình 3 người đang sống rất yên vui, khi ấy mới nhận ra:
"Con người sẽ luôn hướng về phía có ánh sáng"
Bố Chaeyoung từng như thế, mà sau này Chaeyoung cũng sẽ như vậy
——————————-
Mình biết các bạn đang cảm thấy như nào mà, không sao đâu. Theo quan điểm của riêng mình thì hẹn hò không phải một chuyện quá lớn lao, mình vui vì mọi người đón nhận nó một cách nhẹ nhàng (hoặc là không, mình không chắc lắm)
Nhưng sau tất cả thì chúng ta cần tin tưởng vào sự lựa chọn của họ, điều duy nhất mình luôn mong là họ được hạnh phúc, khoẻ mạnh và bình yên phải không nào?
Vậy nên cậu cậu hãy nhìn nó theo một chiều hướng tích cực hơn nhé! Không làm chiến hạm thì mình làm tàu ngầm cũng được có sao đâu, nên là nhớ vui vẻ lên nhé😁
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com