Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Phép màu

Kim Tan trở về nhà, hắn cố chợp mắt một chút nhưng không thể gạt bỏ những suy nghĩ kia cứ luẩn quẩn trong đầu. Hắn thấy trái tim mình vỡ vụn như bị ai đó bóp nát, hắn tự cảm thấy ghê tởm về những việc mình đã làm, hắn muốn biết liệu tất cả có thật sự như những gì hắn nghĩ hay không. Tại sao lại cứ phải là người con gái đó?

- Chaeyoung à, hãy nói với anh rằng em không phải là người đó đi. Bởi vì chỉ có như vậy anh mới cảm thấy bớt tội lỗi, chỉ có như vậy anh mới can đảm mà đối diện với mọi thứ.

- Park Chaeyoung, em không có người anh Park Jiyoung đúng chứ? Em chỉ là trùng tên mà thôi...

----------

Chaeyoung khóc đến kiệt sức mới thiếp đi trên vai Jennie, được một lúc thì bác sĩ đến, ông vào trong xem xét một lúc thì bảo mọi người có thể vào thăm sau đó ông rời đi. Chaeyoung chỉ cần có thế, nàng lao đến bên cạnh giường Lisa, bàn tay nàng nắm chặt tay người con gái đang nằm đó, ánh mắt như khẩn cầu người đó hãy nhanh chóng bình phục. Nàng ước chính mình có thể gánh nỗi đau này giúp Lisa, nàng sẽ tình nguyện mà chịu đựng một mình.

- Li à, Li phải tỉnh lại và sống thật tốt nhé. Cho dù không có em bên cạnh, hãy chăm sóc chính mình đừng gầy như vậy, em sẽ đau lòng. Hãy tìm ai đó yêu thương Li nhiều hơn em. Em xin lỗi.

Ông bà Manoban đã sớm chứng kiến mọi việc, thấy Chaeyoung cúi đầu chảo rồi định rời đi, ông mới gọi nàng:

- Chaeyoung, cháu nói chuyện với ta một chút được chứ?

- Dạ, thưa bác.

Nói rồi ông cùng nàng đi đến một góc, ông nhìn nàng ánh mắt như chứa đựng sự nghẹn ngào khó có thể cất giọng, cuối cùng ông thở dài nắm lấy tay nàng:

- Ta nghĩ rằng ta nợ cháu một lời xin lỗi.

- Bác à, bác không làm gì sai cả. Bác đừng như vậy.

- Chaeyoung à, người Lisa yêu thương chính là cháu, hạnh phúc của nó lẽ ra ta không nên cấm cản. Dù ta biết nói ra lời này thật không phải, nhưng nếu cháu còn thương nó, ta mong cháu hãy ở bên cạnh nó.

- Cháu...

-----------

Kim Tan vừa gục xuống bàn được một chút thì nghe tiếng mở cửa, ngước nhìn lên, hắn thấy Chaeyoung bước vào gương mặt nàng lộ rõ vẻ chán nản. Nàng cứ thế đi vào mặc kệ hắn nhìn chằm chằm vào mình, có vẻ Chaeyoung đối với chuyện đêm qua là rất giận dữ.

- Chaeyoung, chuyện đêm qua...anh xin lỗi. Anh say quá.

- ...

- Chaeyoung, anh có thể hỏi em một chuyện không?

- Anh muốn hỏi gì tôi? Hỏi đêm qua tôi đi đâu?

- Anh...không có ý đó. Chỉ là anh có thể hỏi về gia đình em không?

- Gia đình tôi? Sao anh lại tò mò chuyện đó?

- Xin em...nói cho anh biết đi.

- Bố mẹ tôi sống ở Úc, tôi sang Hàn từ năm 13 tuổi. Trước đây tôi có một người anh trai...anh ấy rời xa tôi lúc tôi 6 tuổi...

Chaeyoung nghẹn ngào khi nhắc về anh trai mình. Người đó nếu bây giờ vẫn còn ở bên cạnh nàng thì hẳn đã là một thanh niên khôi ngô tuấn tú rồi. Những kỷ niệm về người anh của mình Chaeyoung luôn giữ ở một góc, dù lúc đó nàng còn nhỏ nhưng đến tận bây giờ mỗi khi nhắc lại, nàng không thể kìm được nước mắt.

- Em...vào chuẩn bị đi. Anh sẽ kêu người đưa em trở về gặp Lisa. Sau này...em không cần phải khổ sở như vậy nữa.

Chaeyoung như không tin vào tai mình, con người hung ác tối qua còn mạnh bạo muốn chiếm lấy nàng hôm nay lại dễ dàng để nàng đi như vậy sao? Kim Tan mà nàng biết là một tên thủ đoạn và hèn hạ, tại sao ngay phút giây nàng mặc kệ cho số phận, ngay lúc nàng quyết định đối diện với những điều tồi tệ sắp xảy đến khi nàng quay trở lại căn nhà này thì hắn lại buông tha cho nàng, thậm chí hắn còn đang khóc.

Chaeyoung vào phòng dọn ít đồ, nàng không có quá nhiều thứ để thu xếp nên nhanh chóng trở ra. Lúc nàng đi, Kim Tan thậm chí còn không ngước lên nhìn nàng, bóng dáng hắn như thu mình lại đầy khổ sở và đau đớn. Chaeyoung bước ra khỏi cổng, nàng mở cửa xe nhưng lại đột nhiên đóng lại rồi chạy thẳng vào nhà, nàng đứng trước mặt Kim Tan mà nói lớn:

- Park Jiyoung! Là anh đúng chứ?

Kim Tan bất giác ngẩng đầu lên nhìn Chaeyoung, nàng đứng trước mặt hắn, đôi mắt có chút hoài nghi nhưng lại cũng ánh lên vài tia hy vọng. Tại sao Chaeyoung lại nhận ra? Hắn đã để lộ gì sao? Vốn dĩ Kim Tan không đủ dũng cảm đối diện với sự thật này, thứ hắn có thể làm để khiến nàng bớt tội lỗi chính là để Chaeyoung về với Lisa, hắn sẽ kết thúc mọi thứ tại ngôi nhà này...Kim Tan sẽ biến mất...mãi mãi.

- Anh là...Park Jiyoung...đúng chứ?

- Chaeyoung, em...

- Anh trả lời tôi đi. Đúng chứ?

- Chaeyoung à, anh xin lỗi...

Chaeyoung bật khóc nức nở, nàng không thể tin được những gì mình vừa mới nghe thấy. Người kia chính là người anh trai mà nàng vẫn luôn muốn gặp sao? Chẳng phải mới hôm qua đây thôi nàng còn ghét cay ghét đắng hận không thể tống hắn thẳng vào tù sao? Ông trời thật biết cách trêu người mà. Thấy Kim Tan cúi gầm mặt, Chaeyoung bước đến gần hơn, nàng quỳ xuống đối diện, đưa vòng tay ôm thật chặt người đối diện khiến Kim Tan có chút bất ngờ vì cảm thấy bản thân mình không xứng đáng.

- Sao...em biết anh là Jiyoung?

- Vết sẹo trên vai anh chẳng phải là mặt trăng do em vẽ sao?

- Chaeyoung à, anh không xứng làm anh trai em. Em tốt nhất hãy quay về và xem như chưa từng gặp anh.

- Ngốc này, em còn chưa hỏi tội anh vì sao lại bỏ đứa em gái này đi lâu như vậy. Anh nỡ đuổi em đi sao?

Chaeyoung buông Jiyoung ra, nàng lấy tay mình lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt chàng trai khôi ngô trước mặt. Trong lòng Chaeyoung lúc này chỉ còn lại vui sướng, tất cả những điều tồi tệ trước đây đều là do họ chưa nhận ra nhau mà thôi. Hai anh em ngồi đó, Jiyoung kể hết lại mọi chuyện cho Chaeyoung nghe. Thật ra mà nói, đến thời điểm hiện tại, Jiyoung vẫn luôn ân hận về những điều mình đã làm nhưng nhờ có Chaeyoung luôn động viên anh rằng mọi thứ đã qua rồi nên anh mới có thể mở lòng mình ra một chút.

- Em phải gọi cho ba mẹ. Chắc ba mẹ sẽ vui lắm.

- Chaeyoung à, anh chưa chuẩn bị tinh thần. Anh...vừa khóc xong, sẽ bớt đẹp trai...

- U là trời, con người này, anh mới nói cái gì đó?

- Anh đùa thôi. Nhưng mà...em có thể từ từ rồi nói với ba mẹ không? Anh nghĩ anh cần chuẩn bị vài thứ.

- Được rồi. Giờ thì theo em về thôi. Anh chẳng phải cũng nên gặp Lisa sao?

- Uhmmm...đi thôi.

Jiyoung tự lái xe đưa Chaeyoung đến bệnh viện, suốt quãng đường đó, Chaeyoung cứ ríu rít hỏi Jiyoung về những năm qua anh đã sống thế nào. Cả hai người họ trong lòng một cỗ vui sướng vì chuyện tưởng chừng như không thể xảy ra nhưng đến cuối cùng dường như chính phép màu đã giúp họ gặp lại nhau.

----------

Người ta vẫn nói chỉ có trẻ con mới tin vào truyện cổ tích. Tôi cũng đã từng nghĩ vậy, cho đến khi tôi gặp em, người con gái đẹp tựa tranh vẽ. Câu chuyện cổ tích nào cũng sẽ kết thúc ngọt ngào, vậy nên tôi mới tin rằng: Sau tất cả, phép màu sẽ mang chúng ta về lại bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com