Chương 96
Giật mình tỉnh giấc, Trân Ni cảm thấy sợ hãi. Trong mơ nàng thấy Trí Tú và chị ba của mình, cả hai đang đấu súng với nhau. Kết quả, kết quả là một màu đỏ.
"Hôm nay, có lẽ Sa, Tú và đồng đội của họ sẽ phải bắt cho bằng được chị của cô. Để người của chị cô ở bên ngoài quá lâu không biết họ sẽ làm ra điều gì nữa"
Cuộc trò chuyện hôm nay Trân Ni đã nghe rất nhiều từ Thái Anh. Trân Ni không ngờ vì cứu chị mình mà ba và mẹ có thể bất chấp như vậy. Nàng tin lời Thái Anh nói, vì nàng tin nhân cách của cô gái này. Hơn nữa, cần gì phải làm xấu hình ảnh gia đình trong mắt nàng.
Thái Anh nói rất đúng về mẹ của Trân Ni, nói tốt chứ không xấu. Nói về ba nàng có chút khó xử, và những chuyện chị ấy nói nàng đều biết. Chỉ là nàng không biết sâu xa phía sau, giờ thì nàng đã hiểu. Gia đình chuyển đi sau vụ cháy cũng là vì chạy tội cho chị, đổi tên cho chị vì đã làm lại giấy tờ. Để chị trong phòng một mình là để trị bệnh, khi ở cạnh bên là mùi hương rất lạ lẫm, lúc nào cũng có.
Chị cô vốn dĩ không bị bệnh tự kỉ, là mẹ đã nghiên cứu ra phương thức điều trị, nhưng để che giấu đã nói bị tự kỉ. Ba lại dùng phương thức trong nghiên cứu của mẹ để trả thù. Vậy thì đúng hay sai đây, hay là sự bất chấp mặc kệ hậu quả.
Cha mẹ trên thế giới này không ai là không thương con mình, nếu có thì cũng chỉ là số ít. Nhưng thương con bất chấp đúng sai cũng cần xem xét lại.
"Em tỉnh rồi sao?"
Quay về cục, Trí Tú đã muốn đến gặp Trân Ni, không hiểu sao khi chiến đấu và cả khi cố gắng cứu Trân Nhung. Tâm trí của cô vẫn luôn là hình dáng của nàng, cô rất muốn về gặp nàng. Có nỗi sợ vô hình nào đó, Trí Tú thật sự sợ, sợ vì chuyên án này mà Trân Ni sẽ không nhìn cô nữa.
"Tú"
Bàng hoàng và ngỡ ngàng, cảm xúc hạnh phúc dâng trào trong lòng. Trí Tú cười mà như khóc, cuối cùng Trân Ni cũng đã nhìn đến cô.
"Không sao, chị ở đây"
Ôm siết lấy Tú, Trân Ni cũng bật khóc. Tay cô đang bị băng bó, khuôn mặt có vài vết xước, cả người vẫn còn bùn và cỏ úa. Giấc mơ kia thật sự kinh hoàng, toàn là màu đỏ của máu. Nàng biết mình như vậy là có lỗi với gia đình, nhưng cô cũng không có lỗi. Nàng không muốn hối hận cả đời. Thái Anh cũng đã nói, hậu quả gia đình Trân Ni gây ra cũng phải trả giá, không chỉ tù tội mà còn là đền bù vật chất. Nàng biết mình phải làm gì rồi.
"Trân Nhung muốn gặp cô"
Ho nhẹ rồi lên tiếng, Lệ Sa cũng không muốn phá vỡ giây phút ngọt ngào này nhưng hiện tại Trân Nhung đang sốc nặng. Chỉ muốn gặp mình Trân Ni, cần phải kết thúc mọi việc.
Cả hai cùng lau nước mắt và rời khỏi người nhau. Trân Ni vuốt mặt Trí Tú một chút, là chân thật. Nàng gật đầu rồi đi theo Lệ Sa. Đứng phía sau nhìn theo, Trí Tú mỉm cười mãn nguyện. Chỉ cần Trân Ni có thể quay về cuộc sống bình thường, có ra sao cô cũng cam tâm. Nếu em ấy không chấp nhận cô bây giờ, cô cũng sẽ ở phía sau em ấy.
"Dưới bàn có một chuông báo động, khi cần cô có thể bấm nó chúng tôi sẽ xuất hiện"
Trước khi mở cửa phòng thẩm vấn, Lệ Sa thở nặng nề căn dặn. Thái Anh nói tình trạng của Trân Nhung chuyển biến xấu, cô ta có lẽ không phân biệt được cảm xúc của chính mình. Nhưng theo ý của Trân Ni, nếu bắt được Trân Nhung thì cho cô ấy gặp mặt. Trùng hợp cũng là ý của cô ta.
"Chị ấy là chị của tôi"
Thẳng người và chỉnh lại tóc, Trân Ni cầm nắm cửa. Sự do dự này có lẽ là tác động của Thái Anh, có vẻ như Trân Ni đã suy nghĩ lại, cũng đã có phán đoán và có chút sợ.
"Đừng cố, chỉ nên làm những gì có thể, chúng tôi vẫn luôn quan sát"
Để Trân Ni tự do, Lệ Sa cũng xoay người quay về phòng quan sát. Trong thời gian gần 100 cảnh sát vây bắt Trân Nhung và đồng bọn, ở cục cảnh sát Thái Anh dường như đã thành công trong việc nói chuyện với Trân Ni.
"Chúng ta cần tập trung, Trân Nhung không bình thường"
Yêu cầu của Trân Nhung và Trân Ni là tự nguyện, phía cảnh sát cũng cần những lời khai xác thực nhất. Hiện tại, cô ta không có nhiều mưu tính nhưng có sự thâm độc một cách rối loạn.
"Em hiểu"
Ra hiệu cho đồng đội đứng ở ngoài cửa phòng thẩm vấn, Lệ Sa cùng Thái Anh và Hoành tiếp tục theo dõi từ trên.
Tiếng động ngoài cửa dần dần rõ nét, Trân Nhung chu mỏ và vui vẻ.
"Ni"
Chân khựng lại, Trân Ni chua xót trong lòng. Tình thâm là thứ quý giá nhất trên đời. Đã lâu không nghe chị ba gọi mình tinh nghịch như vậy.
"Sao không có ba, mẹ và anh. Nhiều người đưa chị đến đây nói sẽ cho chị gặp em"
Vẫn rất ngây ngô Trân Nhung huyên thuyên nói. Ở phòng quan sát Thái Anh lật bệnh án năm xưa của cô ta ra xem.
"Chị không nhớ gì sao?"
Cảm giác này có chút rợn người. Chị ba của nàng giống như trở về là đứa trẻ vậy.
"Nhớ, nhớ chứ, nhớ là hôm nay chị chưa dùng "passion", em xem không có mùi"
Giơ tay lên để cho Trân Ni ngửi, Trân Nhung lại nói cười rôm rã. Không đúng, từ bé chị ba luôn có mùi hương ấy. Sao lại không dùng, chị ấy là muốn nói gì với nàng.
"Sao tay chị lại bị còng, không chịu, Trân Ni cứu chị"
"Chị ba"
Sự càn quấy này rất giống một đứa con nít. Nhìn tay chị mình bị còng, Trân Ni cũng rơi nước mắt, tay nàng nắm lấy tay chị mình mà run rẩy. Mỉm cười, Trân Nhung ngẩng đầu dậy, rồi siết chặt bàn tay đang nắm tay mình.
"Chị ba, đau em"
Bị dùng sức quá mạnh, Trân Ni quả thật đau. Trân Nhung siết chặt lấy tay của nàng mà kéo mạnh về phía chị ấy.
"Đau, mày mà biết đau. Cả nhà ai cũng bị bắt chỉ có mình mày là không. Nói, có phải mày cho tụi nó biết hết rồi không, nói"
<Chát>
Bất ngờ bị chị mình tát, Trân Ni không kịp đề phòng mà bật người ra sau ghế.
"Khoan đã"
Thep bộ đàm ra lệnh cho cấp dưới, Lệ Sa nhận thấy Trân Ni có giơ tay và lắc qua, ý bảo đừng vào.
"Rõ"
Thu cùng Thịnh dừng hành động, tiếp tục bảo vệ ở cửa.
"Thu, chuẩn bị chìa khóa phòng đó đi"
Quả nhiên Trân Nhung còn rất tỉnh táo, chỉ có chút loạn cảm xúc. Cô ta còn bấm chốt khóa trái cửa.
"Rõ"
Tiếng bấm chốt cửa vang lên rất nhỏ nhưng có thể nghe thấy, áp tai vào cửa để biết chắc Trân Nhung đã bước đi. Thu nhẹ nhàng tra chìa khóa vào và chờ lệnh.
Tải dữ liệu của mình về máy, Thái Anh kiểm tra về bệnh án trước 10 tuổi của Trân Nhung, và cả sau 10 tuổi ở phòng bác sĩ tâm lí mà bên phía Lệ Sa vừa tra ra được. Thì ra sau khi rời quê lên thành phố, bà Hà Nhiên ngoài chế tạo được thuốc trị cho con mình cũng cho cô ta đi gặp bác sĩ tâm lí.
Lệ Sa đã cho Tú điều tra việc này trong lúc theo dõi Văn Chinh, Tú sẽ để đồng đội theo sát anh ta, còn cô đi tra tư liệu. Khi có chuyển biến mới cô mới cùng đồng đội xung kích, nên mới phát hiện nơi mà phó tổng tư lệnh đưa anh ta tới.
Căn nhà ấy dưới tên của Phạm Hòa Yên, bà ấy cùng bà Hà Nhiên – mẹ của Trân Ni là bạn thân. Khi lên thành phố gặp nhau, cảm thông rồi làm bạn và cùng nhau nghiên cứu "passion".
"Chị ba, chị bình tĩnh lại"
Ánh mắt của chị ba lúc này rất mơ hồ và cả nhẫn tâm.
"Bình tĩnh, còn gì để bình tĩnh, mày vui rồi phải không, phải không, chẳng phải con nhỏ đó đã cứu mày sao. Mày vì tụi nó mà trơ mắt ra sao?"
Tiến đến kéo Trân Ni đứng lên, Trân Nhung như bị kích thích. Ánh mắt đỏ ngầu tràn ngập tơ máu, sức dùng để bóp chặt hai cánh tay của mình cũng rất lớn. Nàng rơi nước mắt, vì đau, vì thương và vì xót. Chị ba của nàng có thật chỉ là bị mắc chứng tự kỉ, chị ấy bây giờ giống một con người hoàn toàn khác.
"Vậy thì em làm được gì, chị nói đi, em có thể làm gì?"
Vô lực chống đối, chỉ biết khàn giọng mà phẫn uất. Gia đình tan nát là điều Trân Ni muốn sao, không, nàng chưa từng muốn. Nhiều đêm nàng đã ước, chỉ cần trở về ngày xưa để sống, dù chỉ vài phút nàng cũng cam lòng. Chỉ cần nhìn gia đình vui cười bên nhau có chết nàng cũng không oán trách.
Nhưng bây giờ thì sao, ba, anh hai và bây giờ là cả chị ba cũng phải vào tù, cũng phải trả giá. Có phải do Trân Ni quá vô dụng, quá vô tâm chỉ biết đứng ngoài, chỉ biết vui vẻ cuộc sống của mình, không quan tâm đến gia đình mình.
"Phải, mày thì chẳng làm được gì, mày hãy sống đi, sống thật tốt vào, sống với con khốn nạn suýt giết chết chị mày, hại cả nhà mày, mày sống đi"
Thẳng tay xô mạnh Trân Ni vào tường, Trân Nhung không bận tâm người trước mặt cô ta là ai nữa. Cô ta cười quái dị, khuôn mặt đầy thỏa mãn nhấc ghế cạnh bên bàn. Nàng đã nhìn thấy, nàng không tin vào mắt mình. Chị của nàng có thể giết nàng hay sao?
"Cô ta sẽ làm thật"
Cuối cùng Thái Anh đã hiểu, chính xác Trân Nhung bị chứng rối loạn cảm xúc. Cô ta có khả năng nhận thức sự việc nhưng không có can đảm thực hiện, không dám đưa ý kiến. Nhưng khi nhận định hành vi mình phải làm thì cô ta rất cực đoan, giống như mâu thuẫn với người bạn trong xóm. Từ đứa trẻ nhút nhát đã trở nên liều lĩnh và dứt khoác đánh cậu bé năm đó. Hơn nữa...
"Xông vào"
Hiểu điều Thái Anh nói, Lệ Sa ra hiệu qua bộ đàm. Cả hai cũng nhanh chóng rời phòng ghi hình.
"Bỏ xuống"
Cửa bật mở Thịnh liền quát lớn. Chỉ liếc nhìn Thu và Thịnh, Trân Nhung nhếch môi và không từ bỏ việc mình sắp làm.
"Chị ba"
Xót xa và tuyệt vọng Trân Ni không thể đứng lên được, chị của nàng thật sự muốn giết nàng. Nàng chạy để làm gì nữa chứ.
"Cô điên rồi"
Cùng xông vào Lệ Sa đạp mạnh vào tay Trân Nhung để ghế rơi xuống, cùng lúc đó Trí Tú cũng đã lao nhanh vào ôm lấy Trân Ni, nói đúng hơn là chắn trước người cô ấy. Chiếc ghế rơi xuống trúng vào lưng cô , cũng vì Trân Nhung thật sự đập ghế xuống người Trân Ni. Lệ Sa chỉ còn cách đạp mạnh vào tay cô ta để giảm lực xuống.
"Bắt lấy cô ta"
Cô gái này đang điên tiết, dường như hành động vừa rồi của Lệ Sa chỉ kích thích cô ta thêm.
"Tránh ra, tụi bây tránh ra"
Xô đẩy liên tục vào những người có trong phòng, Trân Nhung giống như bị cuồng dã, hết sức thô bạo.
"Trân Nhung, cô bình tĩnh lại"
Lệ Sa cùng Thịnh giữ chặt tay của Trân Nhung nhưng vẫn cảm nhận cô ta sẵn sàng tung người bỏ chạy. Trí Tú cùng Thái Anh đỡ Trân Ni đứng lên nhưng chân cô ấy hoàn toàn không có sức.
"Giam cô ấy lại"
Cả 4 cảnh sát nam mới giữ được Trân Nhung, cô ta như mãnh thú đang kịch liệt chiến đấu giành sinh tồn, vốn dĩ không thể hỏi được thêm gì.
"Sa, chị nghĩ không thể hỏi được gì nữa, trừ khi cô ta tự nguyện"
Có hai nghi vấn đặt ra. Thứ 1 cô ta đang giả bộ, thứ 2 cô ta đã bị chứng đa nhân cách từ rối loạn cảm xúc mà ra, nói đúng hơn gia đình cho cô ta vui vẻ cô ta sẽ hòa nhã. Gia đình tan vỡ cô ta bị sốc tinh thần, làm những việc mà chưa từng nghĩ sẽ làm, là báo thù. Có lẽ cú sốc này quá lớn, khiến một người luôn được bao bọc che chở lại nhút nhát chỉ biết dựa vào thuốc sống qua ngày cảm thấy bị bỏ rơi và bộc phát sự phẫn uất trong người.
"Em hiểu, Tú đưa Trân Ni về nghỉ ngơi đi"
Nhìn sang cạnh bên chính là sự khó xử. Trân Ni tuyệt vọng không muốn đối diện sự thật, còn Tú chính là không thể giải thích, lời nói cũng không thể nói ra. Hiểu cái gật đầu của Lệ Sa, Thu lặng lẽ đi theo phía sau. Vết thương của Tú đã chảy máu, thấm ướt qua băng gạc nhưng có vẻ chị ấy cũng không quan tâm.
"Em sẽ đến gặp Thế Cường và Huy Mạnh"
"Em mệt"
Hơi thở của Lệ Sa có vẻ nặng nề hơn. Hạ biết cả ngày hôm nay cô đã dùng hết công suất của bản thân, cứu nàng, vây bắt Trân Nhung. Mỉm cười cô lại tiến thêm một bước, cảm giác u uất và mệt mỏi trong lòng cũng dần bị tan biến.
"Em đưa chị về nhà"
"Được"
Dang đôi bàn tay nhỏ bé Thái Anh ôm lấy tấm lưng dài nhưng gầy gò này. Lệ Sa của nàng gầy quá, có lẽ đã quá lao lực trong suốt thời gian qua. Tấm lưng không quá rộng, cũng không phải quá rắn chắc, đơn giản chỉ là tấm lưng vững chải. Nàng có thể ôm trọn vào vòng tay của mình, Thái Anh cũng muốn được che chở cho người yêu.
Nhắm mặt, đặt cằm lên vai của Thái Anh, Lệ Sa và nàng bây giờ tai kề tai, má kề má, cả cơ thể dính chặt vào nhau. Không hiểu sao cả cơ thể có thể thả lỏng, có thể dựa dẫm vào cô gái này mà yên tĩnh, mà nghỉ ngơi.
Chuyên án xem như đã đi vào hồi kết, đang chờ phiên tòa kế tiếp để kết án. Cho dù không lấy được lời khai của Trân Nhung thì với những chứng cứ hiện thời cũng có thể kết tội. Chẳng qua Lệ Sa vẫn muốn tìm nguyên do và ngọn nguồn của sự việc.
Thấy hay vote sao cho mình nha. Cảm ơn nhiều
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com