Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Có chút thú vị

Tại một nhà hàng sang trọng,

"Thương trường lần này lại có biến động lớn"

"Kỷ thị bị Phác gia xóa sổ, Triệu gia lại tranh thủ thời cơ chiếm chỗ ngồi. Đúng thật là biết thời thế"

"Nghe nói tập đoàn Kim thị chỉ sau một đêm cũng vươn lên, nằm ở vị trí thứ ba"

"Kim gia không có con trai, sao lại có thể..."

"Đương nhiên không có. Người đứng đầu tập đoàn Đình Viên là con gái lớn của ông Kim, tuổi vẫn còn rất trẻ"

"Vậy sao? Tuổi trẻ bồng bột, cũng không biết sẽ kéo dài được bao lâu"

"Đừng nói vậy chứ? Người đứng đầu Phác thị không phải vẫn là phụ nữ hay sao?"

Rượu trong tay đã cạn từ lâu, Kim Trân Ni âm thầm tách khỏi đám đông, thản nhiên đi về phía phòng vệ sinh.

Mấy lời nói vừa rồi càng nói càng khó nghe. Vất vả mấy năm nàng mới đưa được Kim thị lên vị trí ổn định, mấy lão già bọn họ lại nói nàng tuổi trẻ bồng bột, sẽ không kéo dài được lâu.

Kim Trân Ni thở dài một tiếng, cao thượng không muốn chấp vặt. Một nữ lãnh đạo vừa trẻ vừa có kinh nghiệm phong phú như nàng quả thật không dễ tìm thấy.

Mắt thấy một gái nhỏ như nàng có thể nâng cao giá trị của Kim thị, bọn họ cũng chỉ cho rằng là do thế vận nàng tốt, có thể có được vị thế khiến bao người mong muốn, nhưng lại không thể củng cố được lâu.

Bước vào phòng vệ sinh, Kim Trân Ni tô lại chút son, vừa vặn nhận được một cuộc điện thoại của em gái.

"Đêm nay em tụ tập với đồng nghiệp, có lẽ sẽ về trễ"

Đầu dây bên kia truyền đến âm thâm trò chuyện huyên náo. Kim Trân Ni nhìn mình trong gương, không hỏi thêm gì, chỉ dặn dò một cách ân cần.

"Đừng uống quá nhiều"

Kim Trí Tú phát ra âm thanh kinh ngạc, sau đó nghịch ngợm hỏi lại:

"Chị biết em uống rượu?"

Bật cười một tiếng, thái độ trong giọng nói liền trở nên cực kỳ cưng chiều.

"Đương nhiên không biết, đoán bừa thôi"

Trò chuyện thêm vài câu, Kim Trân Ni ngắt máy. Đứa em gái này không lúc nào khiến nàng bất an. Mặc dù là chị em cùng cha khác mẹ, thế nhưng mối quan hệ lại vô cùng thân thiết, không hề xa cách như bao cặp chị em khác. Có lẽ... đây cũng là một loại may mắn.

......

"Sếp Phác, nếu như đã không muốn đi vậy thì cứ trực tiếp từ chối. Sao lại..."

Bùi Tôn đứng bên cạnh Phác Thái Anh, nhíu mày tỏ ý bất mãn.

"Sao lại không muốn đi? Chiếm không ít tài nguyên của Kỷ thị, cũng không biết Triệu Xuân Thành có đi vào vết xe đổ của lũ người Kỷ gia ngu ngốc kia không?!"

Phác Thái Anh chỉnh lại mái tóc, dáng vẻ phong hoa tuyệt đại, kiêu ngạo như đóa hoa hồng đầy gai. Năm hai mươi tuổi, cô đã quản lý Phác thị, kéo dài suốt bảy năm, danh hiệu bà trùm kinh tế Thành Đô chưa bao giờ đổi chủ.

Kỷ gia từng muốn chống đối, kết cục chỉ có khuynh gia bại sản.

Không biết vị trí thứ hai do thiên thời địa lợi mang lại, Triệu Xuân Thành sẽ giữ được bao lâu.

Bùi Tôn thở dài một tiếng, nhanh chóng đổi sang chủ đề khác.

"Sếp Phác, nếu đã đến rồi sao lại không ra ngoài, đứng ở chỗ này làm gì?"

Trợ lý Bùi ngoảnh mặt nhìn sảnh tiệc đông đúc bên ngoài, nhất thời có chút không hiểu. Lúc sếp của anh đến đây, không chỉ không trực tiếp gia nhập vào cuộc vui, ngược lại còn lui vào một góc an tĩnh chờ đợi.

Làm việc cho Phác Thái Anh mấy năm, anh vẫn không hiểu trong đầu đối phương đang mưu tính việc gì.

Người phụ nữ nhếch môi cười khẩy, dáng vẻ ung dung, tùy ý đáp một câu:

"Không gấp"

Cất công trốn một chuyến, cuối cùng cũng bị phát hiện. Nhân viên bê khay rượu trong tay, xuyên qua đám đông ồn ào, chậm rãi tiến về phía cô.

Hướng khay rượu về phía hai người đang đứng trong góc, người phục vụ khẽ hỏi:

"Quý khách có muốn dùng rượu không? Nếu đã đến, sao lại không ra sảnh tiệc?"

Bất chợt, sau lưng người phục vụ bị ai đó mất đà đâm mạnh, người ở phía sau cũng nhanh chóng ngã xuống. Sự việc diễn ra quá nhanh, càng không có thời gian xử lý, rượu ở trong ly rung lắc dữ dội, theo quán tính đổ hết vào người Phác Thái Anh.

Tiếng thủy tinh đổ vỡ vang lên. Đứa trẻ ở phía sau sợ hãi đứng dậy, biết bản thân đã gây ra lỗi lầm liền hốt hoảng chạy trốn.

"Quý khách... thật sự xin lỗi. Cô không sao chứ?"

Sắc mặt người phục vụ lập tức trắng bệch, cúi đầu muốn tìm kiếm một thứ gì đó nhưng không có.

Bùi Tôn đảo mắt nhìn dáng vẻ ảm đạm của Phác Thái Anh, trong lòng bắt đầu lo lắng. Người phụ nữ đó che giấu cảm xúc vô cùng hoàn hảo, bên ngoài không nhìn ra tức giận, không có nghĩa là bên trong cũng thế.

Cảnh tượng vừa rồi bị Kim Trân Ni vô tình bắt gặp. Vốn dĩ không muốn quan tâm, rốt cuộc liền lo chuyện bao đồng.

Tiện tay rút ra trong túi vài tờ khăn giấy, nàng thong thả đi đến trước mặt người phụ nữ, chu đáo giúp đối phương lau sạch rượu ở trên áo.

"Cô không sao chứ?"

Bùi Tôn trợn mắt nhìn, vốn dĩ muốn từ chối nhưng lại bị Phác Thái Anh hất tay ngăn lại. Cô cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, mắt phượng sắc sảo xuất hiện ý cười.

"Vẫn ổn" giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát, vang lên cực kỳ êm tai.

Lau xong, Kim Trân Ni tùy ý vứt khăn giấy vào thùng. Liếc mắt nhìn người phục vụ đang co rúm một cách sợ hãi mới nhẹ nhàng nói:

"Sự cố mà thôi, cậu mau dọn dẹp chỗ này đi"

Đứng trước khí tức áp bức của Phác Thái Anh, người phục vụ chỉ có thể cúi đầu, nén lại cơn hoảng sợ đang cuộn trào ở trong lòng ngực.

Phác Thái Anh liếc mắt nhìn Bùi Tôn một cái, đối phương nhanh chóng hiểu ra, lập tức quay sang nói với nam phục vụ đang khép mình sợ hãi.

"Mau dọn dẹp đi"

Nhận lệnh, người phía sau quay lưng chạy trối chết.

Kim Trân Ni cúi đầu nhìn rượu và mảnh thủy tinh lẫn lộn vào nhau, nhíu mày muốn tránh né.

Sàn nhà nhiễm nước, vô cùng trơn trượt. Điều này Phác Thái Anh biết rõ. Kim Trân Ni còn mang giày cao gót, nếu không cẩn thận có thể té ngã.

Bàn tay đang lơ lửng của Kim Trân Ni bị một ai đó đỡ lấy. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt sắc sảo không góc chết của nữ nhân, thâm tâm như sóng gợn, nhất thời trở nên ngượng ngùng.

"Cẩn thận một chút"

Bùi Tôn đảo mắt nhìn nụ cười trên môi Phác Thái Anh, nội tâm như ập đến một cơn bão lớn, chấn kinh đến trợn trừng mắt.

Sếp Phác của anh xưa nay không gần nam sắc cũng không gần nữ sắc, chỉ hôm nay, phong cách cấm dục thường lệ đã không còn nữa.

Bước đến nơi khô ráo, Kim Trân Ni mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nhanh chóng thu lại bàn tay đang bị Phác Thái Anh níu lấy, nàng ngại ngùng chỉnh tóc, mỉm cười nhìn đối phương.

"Cảm ơn"

Trên ngực nữ nhân ghim một bảng tên nhỏ, giữa phông nền xanh thẳm hiện lên một chữ "Kim" vô cùng chói mắt.

Tầm nhìn Phác Thái Anh nhòe đi, mặc dù không rõ tên tuổi, nhưng cô lại biết đối phương là người đứng đầu tập đoàn Kim thị.

Kim Trân Ni khách sáo chào hỏi một câu, sau đó thản nhiên rời khỏi.

"Sếp Phác..."

Bùi Tôn thầm nuốt một ngụm nước bọt, kinh hãi nhìn biểu cảm ngũ vị tạp trần của Phác Thái Anh.

"Không phải cô thích vị tiểu thư vừa rồi chứ?"

Phác Thái Anh không trực tiếp trả lời, một tay đút vào túi quần, chậm rãi bước đi.

"Lẽ nào không được?"

Duỗi tay lau mồ hôi trên trán, Bùi Tôn cảm thấy lòng ngực ngứa ngáy, hôm nay sếp Phác thật không bình thường.

...

"Phụ nữ thì kinh doanh cái gì? Sớm muộn cũng khuynh gia bại sản"

Sau khi trở lại, vẫn là phải nghe mấy lời nói chói tai. Phụ nữ kinh doanh thì sao, xã hội bây giờ có gì là không thể?

Kim Trân Ni không hề tức giận, tựa như một kẻ ngoài cuộc đang xem kịch vui. Phàm là con người, đều sẽ luôn mâu thuẫn với nhau. Nhìn người kém hơn mình bằng đôi mắt khinh thường, cũng sẽ nhìn người giỏi hơn mình bằng đôi mắt đố kỵ.

Vì vậy, vạn bất đắc dĩ, bằng không đừng nên để lộ dáng vẻ tức giận xấu xí của mình. Đối với nàng, âm thầm hành động vẫn hơn là đánh trống khua chiêng.

"Cô Phác"

Lời huyên náo bên tai không còn nữa. Có người kinh hãi gọi một tiếng khiến Kim Trân Ni phải liếc mắt nhìn.

Cô Phác? Lẽ nào là Phác Thái Anh?

Phác Thái Anh uống một ngụm rượu, tầm mắt đặt trên khuôn mặt kinh diễm của Kim Trân Ni, ý vị sâu xa.

"Vì sao phụ nữ không thể kinh doanh?"

"Cái này..." lão già vừa huênh hoang tự đắc lúc nãy bỗng dưng xám mặt, cổ họng nghẹn cứng, nói không nên lời.

"Phụ nữ có thể kinh doanh, không chỉ có thể, ngoài ra còn làm rất tốt. Giống như tôi..."

Phác Thái Anh đảo rượu vài vòng, sau đó nghiêng ly thủy tinh, hướng về phía Kim Trân Ni, nói:

"Xã hội bình đẳng, nam nữ bình quyền. Xem thường người nào, sẽ bị người đó đánh bại"

"Tôi nói có đúng không, cô Kim?"

Lòng ngực Kim Trân Ni mạnh mẽ đập một cái. Dưới ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, khóe môi nữ nhân nhếch nhẹ, lộ ra nụ cười thanh mát như gió ngày xuân.

"Cô Phác, nói rất đúng"

Vốn dĩ không muốn để tâm, rốt cuộc vẫn là không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Người đời đồn đại, lòng dạ Phác Thái Anh tựa như sắc đá, tàn nhẫn không ai sánh bằng. Lần này gặp gỡ, chẳng qua chỉ là lời nói tiêu khiển. Người phụ nữ này không hề đáng sợ, ngược lại còn có chút thú vị.

......

Uống quá nhiều rượu khiến dạ dày bắt đầu biểu tình, trong bụng cồn cào khó chịu. Kim Trân Ni chống một tay xuống bồn rửa mặt, che miệng muốn nôn khan.

Vốn dĩ không phải uống nhiều như vậy, chẳng qua là Triệu Xuân Thành bất ngờ xuất hiện, liên tục ép nàng uống liền mười ly. Mặc dù sức khỏe rất tốt, thế nhưng mười ly rượu đó cũng quá khủng khiếp đi.

Kim Trân Ni chống tay vào tường, loạng choạng rời khỏi phòng vệ sinh.

Vừa trở ra ngoài liền nhìn thấy Triệu Xuân Thành. Mắt liếc đến ly rượu trên tay hắn, dạ dày càng biểu tình dữ dội. Mặc dù đã cố tình lướt qua, nhưng vẫn là không thể tránh khỏi.

"Cô Kim, không sao chứ?"

Triệu Xuân Thành giả vờ quan tâm, không hề câu nệ nam nữ đỡ lấy cánh tay Kim Trân Ni. Nàng không ngốc, cũng sẽ không để người khác mang theo ý đồ xấu mà chạm vào cơ thể mình.

"Tôi không sao. Anh Triệu, cảm phiền anh buông tôi ra"

Kim Trân Ni hất tay một cách dứt khoát, kích động muốn rời khỏi. Thế nhưng Triệu Xuân Thành vô cùng kiên trì, nắm lấy cổ tay nàng ra sức kéo đi.

"Cô Kim đừng như vậy. Cô say rồi, chi bằng ở lại nghỉ ngơi một đêm. Phòng trống vẫn còn, cô cũng không cần lo lắng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com