Chương 12: Còn có thể biến thái hơn [H]
"Nói, có thích hay không"
"Ưm......" nàng đáp lại tựa như đang khóc.
Sao nàng có thể trả lời một câu hỏi đáng xẩu hổ như vậy? Kim Trân Ni cắn môi, hàm răng trắng mịn khẽ lộ ra, cô đút ngón tay vào nhân cơ hội cạy mở hàm răng, khuấy động cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
"A.... Không, ưm...."
"Nói hay không, hửm?"
Không nói, chính là không nói! Nàng trừng mắt, học cách Phác Thái Anh đối phó với mình hung hăng cắn ngón tay cô. Lông mày cô nhăn lại, nghe thấy nàng vẫn còn mơ hồ nũng nịu.
"Biến, ưm... Biến thái"
Dám nói cô biến thái!
Phác Thái Anh nheo nheo mắt: "Chị không biến thái"
Kim Trân Ni bị quấy phá đến mức không đóng miệng lại được, chỉ có thể giương miệng nhỏ thở dốc.
"Ở, ở nơi công cộng, còn... Đưa em mặc loại quần áo này"
Nàng nói, bộ ngực kịch liệt phập phồng, giữa hai chân tí tách chảy ra nước, tưởng rằng Phác Thái Anh sẽ bực bội không ngờ cô bỗng nhiên cười cười.
"Còn có thể biến thái hơn nữa, có muốn thử chút không?"
Nụ cười này, khuôn mặt lạnh lùng đã hoàn toàn giãn ra, dưới ánh đèn đẹp đến không nói nên lời. Kim Trân Ni không khỏi có chút lúng túng. Trong mắt cô vậy mà có một chút ham muốn tình dục hỗn loạn dịu dàng.
Nhưng trên tay cô không lưu tình chút nào, kéo rách tất chân, kéo khe hở quần lót giữa hai chân ra cắm ngón tay vào trong. Khuấy động huyệt nhỏ rỉ ra mật nước, ngón tay cong lên moi đào trong huyệt nhỏ non mềm.
"A, ưm a.... Không, đừng mà...."
Cơ thể Kim Trân Ni ngay lập tức căng thẳng, nước mắt đột nhiên không kịp đề phòng trào ra.
Nàng mới chỉ nếm mùi dục vọng ngày hôm qua, lại còn bị hành hạ suốt một đêm. Lúc này huyệt nhỏ vẫn còn hơi sưng, lại bị cô trêu chọc tàn nhẫn, đau đớn xen lẫn với khoái cảm tê dại. Nàng không thể chịu được nữa, mềm giọng rên rỉ ra tiếng.
Chỉ là vừa hừ hừ, vừa nhịn không được thút tha thút thít nức nở: "Chị không chỉ biến thái, chị còn bắt nạt em!"
Nếu cô không bắt nạt nàng, nàng bây giờ còn có thể có sinh lực như vậy sao. Phác Thái Anh ngay lập tức bị tức đến bật cười rồi.
Chẳng qua cô chỉ muốn nghe nàng nói từ "Thích" mà thôi, nhưng cô gái nhỏ này lại vô cùng bướng bỉnh. Phác Thái Anh không khỏi có chút hối hận, ngoài miệng lại hừ nói: "Còn dám mắng chị, xem ra còn phải bắt nạt tàn nhẫn chút nữa"
Nói xong, bàn tay cô càng tăng tốc, làm cái miệng nhỏ giữa hai chân nàng nóng bừng lên.
Ghế da nhanh chóng được lấp đầy nước dịch trong suốt, những sợi chỉ bạc dính nhớp nhỏ giọt chảy xuống ghế, tích tụ thành một bãi nước dưới mông nhỏ của nàng, khiến hai cánh mông nhỏ của Kim Trân Ni ướt át không chịu được.
Trong lúc đùa bỡn, một bàn tay của cô cũng không quên chăm sóc hoa hạch nhỏ nổi lên giữa hai cánh môi kia. Hoa hạch nhỏ hồng hào non mềm kia không được đùa bỡn, chỉ cần nhéo vài cái cơ thể nàng đã căng thẳng, siết chặt lại, co giật lắc lư.
Phác Thái Anh cong khóe môi: "Em nhìn xem, chị nói em là kẻ lừa đảo, em còn không thừa nhận"
"Chảy nhiều nước như vậy, có khát hay không để chị lại cho em uống chút nước"
Ngay sau đó, lưỡi cô trượt vào, cuốn lấy lưỡi đinh hương của Kim Trân Ni liếm mút.
Kim Trân Ni bị cô áp bức đến không thở nổi, giữa sự cọ xát chỉ cảm thấy lòng ngực cô tinh tráng mạnh mẽ, như thể một ngọn núi lớn vây nàng lại, không thể di chuyển.
Hai chân nàng bị tách ra, ngực bị tóm lấy, một cây gậy thịt cứng rắn nóng rực chọc chọc lên trên miệng huyệt nàng.
Đầu Kim Trân Ni choáng váng, hoa mắt, vô thức vòng lấy cổ Phác Thái Anh.
"Đây là trong xe mà!"
"Ừ"
"Sẽ, sẽ có người phát hiện...."
Câu nói tiếp theo của nàng đã bị cô nuốt chửng. Eo nàng đang di chuyển, 'bạn nhỏ' thô to như lưỡi dao đóng vào vùng đất bí ẩn nóng bỏng của nàng.
Nơi đó lại một lần được lấp đầy, no căng, đau nhức, ngứa ngáy, tê dại.... Những cảm giác quen thuộc thay phiên nhau đánh úp lại, Kim Trân Ni ngẩng cổ rên rỉ.
"Thật, thật lớn....."
"Có thích hay không?"
Cô ngậm lấy quả anh đào trên đỉnh, dùng sức hút mạnh.
"Thích..."
Trong mắt trào ra ý cười, Phác Thái Anh cảm thấy rất mỹ mãn. Bàn tay cô vuốt ve mông mềm bẻ ra ngoài, môi mỏng liếm mút vú tròn trịa, mỗi một lần mút là để lại dấu vết hồng hồng xinh đẹp.
'Bạn nhỏ' di chuyển xuyên qua u cốc, càng ngày càng nhanh, càng lúc càng sâu.
Không gian nhỏ hẹp của chiếc xe nhanh chóng bị khuất phục trước cuộc tiến công của Phác Thái Anh. Cô hít một hơn thật sâu 'bạn nhỏ' ra, bắt lấy hai chân thon dài xinh đẹp của cô gái nhỏ đè ở trước ngực nàng.
Nàng buộc phải nâng mông nhỏ lên, để lộ lỗ nhỏ ướt nhẹp nhếch nhác giữa hai chân, để mặc cô một lần nữa nhét 'bạn nhỏ' ra vào.
Bằng cách này, cô có thể chọc thẳng đến tử cung nàng, cơ thể không phải chuyển động hay dùng lực quá nhiều vẫn có thể thao cho cái miệng nhỏ bên dưới người này dục tiên dục tử.
Kim Trân Ni nào chịu nổi tư thế này, chưa bị đâm hai phát đã khóc lóc rên rỉ rồi. Cô thấy nàng sắp lên đỉnh, không thương tiếc dập cái miệng nhỏ dữ dội. Chỗ sâu nhất trong lỗ nhỏ giống như càng đâm càng tươi xốp, dần dần mở ra một khe nhỏ.
Phác Thái Anh chỉ cảm thấy có một lực hút tuyệt vời mút chặt 'bạn nhỏ' trong lỗ nhỏ. Mắt cô hơi lóe lên, lòng bàn tay tóm lấy eo thon thúc càng sâu hơn. Ngay khi cô sắp hoàn thành rồi thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Cơ thể cô cứng lại, mọi chuyển động ngay lập tức ngừng lại.
Kim Trân Ni vẫn chưa rõ ràng, đã nhận thấy tiếng người càng lúc càng gần, nàng không khỏi mở to hai mắt nhìn.
"Có người tới!"
Nghe có vẻ rất nhiều người.
Chắc là người đi ngang qua đường, cách chiếc Maybach đang dừng ở ven đường càng lúc càng gần.
Kim Trân Ni không dám nói lời nào, thậm chí không dám động đậy. Nàng biết Phác Thái Anh đã chuẩn bị từ trước rồi, người bên ngoài không thể nhìn thấy trong xe. Nhưng nếu chiếc xe rung lắc, bây giờ là thời đại mạng lưới internet phát triển. Nàng ngay cả nghĩ cũng không dám.
"Đừng sợ"
Thấy lo lắng trong mắt nàng, Phác Thái Anh cúi người hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Nhóm người này đến thật không đúng lúc, Phác Thái Anh nhíu nhíu mày. Chỉ có thể hy vọng bọn họ đi nhanh đi rồi tiếp tục. Nhưng đám người kia nhận ra chiếc xe đỗ bên đường là siêu xe nên dừng lại xoi mói bình luận.
Lúc này thật khổ Phác Thái Anh, 'bạn nhỏ' bị huyệt nhỏ gắt gao kẹp chặt, nửa vời, không thể di chuyển.
Cũng bởi vì lo lắng, mị thịt siết càng chặt. Cô cảm thấy như thể có hàng ngàn cái miệng nhỏ đang liếm mút 'bạn nhỏ' của mình. Theo cô gái nhỏ thở dốc, lỗ nhỏ co rụt lại, từng cái từng cái một, bức cô sắp phát điên rồi.
Tại sao bọn họ còn không đi? Kim Trân Ni dùng ánh mắt hỏi.
Phác Thái Anh nhìn nàng chăm chú, chỉ thấy một đôi mắt tròn xoe, như thể thủy ngân trắng chứa hai viên thủy ngân đen, rõ ràng là một cảnh đẹp như vậy, lại lộ ra nét đáng thương ngây thơ đầy quyến rũ.
Trong lòng cô rung động, cúi người hôn môi nàng.
Âm thanh 'tấm tắc' vang lên giữa hai đôi môi đang dính vào nhau. Kim Trân Ni kinh ngạc thiếu chút nữa tắt thở. Lỗ nhỏ lại điên cuồng xoắn chặt. Cô hừ nhẹ một tiếng, bóp chặt vòng eo nàng bắt đầu va chạm tiếp.
Không được! Không được! Máu dồn thẳng lên đầu, Kim Trân Ni liều mạng giãy giụa. Sao cô có thể như vậy, bên ngoài còn có người mà!
Nhưng cơ thể nàng rất thành thật phản ứng lại sự thoải mái sung sướng. Nàng càng lo lắng, càng xấu hổ, dâm dịch chảy ra càng lúc càng nhiều. Huyệt non mềm mút 'bạn nhỏ' nuốt sâu vào trong. Phác Thái Anh bắt lấy nàng, còn mạnh mẽ hơn lúc nãy.
Một lần, hai lần, ba lần......
Miệng huyệt mở ra, tiếng rên rỉ yêu kiều trào ra ngoài. Mật dịch giống như một trận lũ trào ra ngoài. Cả người nàng run run, ôm chặt Phác Thái Anh, leo lên đỉnh cực lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com