Chương 21: Làm đến khi em nguyện ý mới thôi [H]
Lúc tỉnh lại, Kim Trân Ni phát hiện mình đang nằm trên giường. Chiếc giường đơn nhỏ chỉ chứa đủ một mình nàng, lúc này đây ngoại trừ nàng còn có thêm Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh lấy tư thế vô cùng thân mật ôm nàng vào trong lòng, 'bạn nhỏ' vẫn còn đang nhét trong huyệt nhỏ của nàng, các mảnh thịt đa dạng biên độ đè ép 'bạn nhỏ'. Theo nàng từ từ tỉnh dậy, thịt non vô thức co lại, mút chặt 'bạn nhỏ' đến mức nó lại phồng lớn lên, trong nháy mắt đã nới căng phồng huyệt nhỏ.
"Ưm...." Nàng nhịn không được hừ một tiếng.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói Phác Thái Anh nhàn nhạt vang lên từ trên đỉnh đầu nàng.
Không xong rồi, Kim Trân Ni muốn nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nhưng phản ứng cơ thể lại nói lên tất cả, đương nhiên làm sao mà lừa được con cáo già Phác Thái Anh.
Nâng tay lên, cô gõ nhẹ lên chiếc mũi nhỏ nhắn, nói: "Còn giả bộ ngủ, tỉnh rồi nói cho chị nghe, buổi chiều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chóp mũi ngưa ngứa, Kim Trân Ni đành phải mở mắt. Tầm mắt đối diện với mặt Phác Thái Anh, nàng chột dạ mà né tránh.
"Em...... xin lỗi chị"
Nàng không có nghe lầm, trước khi ngất xỉu, Phác Thái Anh đã nói câu nói kia.
"Bởi vì chị ngu, thích em cái đồ ngu ngốc này"
Cô rõ ràng chính miệng nói thích nàng. Lúc nghe được câu nói này, cơ thể dâng trào lên vui sướng, không biết là do cao trào hay đơn giản chỉ vì câu nói kia của cô.
Hóa ra nàng hiểu lầm cô, sau đó không nói không rằng nằng nặc đòi chia tay, Phác Thái Anh ngay cả cơ hội để giải thích cũng không có, căn bản bởi vì chính cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Trong lòng thẹn thùng, mặt Kim Trân Ni càng lúc càng nóng. Suy cho cùng là do nàng không quá tin tưởng đoạn tình cảm này nên mới có thể tin theo lời châm ngòi quấy phá của Anne.
Lấy lại bình tĩnh, nàng nói ra chuyện video. Càng nói mày Phác Thái Anh càng nhíu lại, đến cuối cùng cô tức giận đến mức bật cười.
"Cho nên, em chỉ vì nghe mẹ chị nói mấy câu mà cảm thấy chị lợi dụng em, muốn chia tay với chị?"
"Phải, chị đúng thật là theo chủ nghĩa độc thân nhưng đó chỉ là việc của mấy năm trước, khi đó... "
Cô dừng một chút, như là có chút không được tự nhiên: "Chị chưa gặp được em"
Cho nên cô cảm thấy mình sẽ không thích bất cứ người nào, cũng không hề hứng thú với việc lập gia đình.
Chỉ là thời thế đổi thay, nào biết được mình sẽ gặp gỡ khắc tinh này. Lại nghĩ đến những lời Kim Trân Ni nói lúc trước, Phác Thái Anh bất chợt giận sôi máu, bàn tay cô nắm lấy mông nhỏ ép xuống, nắm chặt eo nàng hung hăng đâm.
"Về sau còn nghe người ngoài nói hươu nói vượn, không tin chị, xem chị xử em thế nào"
Kim Trân Ni bị cô đâm 'hừ' nhẹ một tiếng, không biết có phải cô cố ý hay không, 'bạn nhỏ' cứ đâm vào chỗ thịt mềm mẫn cảm, ngay lập tức mật dịch trong huyệt nhỏ cứ ồ ạt trào ra. Nàng đỏ mặt, nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng kia lại không phải người ngoài, là mẹ chị mà..."
"Ừ"
Vừa nghe thấy tiếng cô, Kim Trân Ni lúng túng.
Có chút bất đắc dĩ, Phác Thái Anh xoa tóc mái trên trán nàng.
"Mẹ chị nói bà chỉ sợ sắp phải làm bà nội rồi, thật ra cũng không có sai"
Kim Trân Ni nghi hoặc. Tay cô không biết từ đâu lấy ra một chiếc hộp, mở nắp hộp láy ra chiếc nhẫn, không nói gì đã đeo lên ngón áp út của Kim Trân Ni.
"Phải chăm chỉ nỗ lực"
Cô nói, hôn một cái lên khuôn mặt nàng: "Tranh thủ trước đại thọ 80 tuổi của ông nội thỏa mãn tâm nguyện của ông"
Dứt lời, 'bạn nhỏ' lớn chôn sâu trong huyệt đạo lại tiếp tục đâm lên, Kim Trân Ni bị cô theo đến rên 'hừ hừ', tay nhỏ chống lên ngực cô, muốn biết rõ ràng vừa rồi xảy ra chuyện gì.
"Chị, ưm a.... Ý chị là sao, vừa rồi... a......."
"Chính là suy nghĩa đó của em" Phác Thái Anh hắng giọng, ngậm lấy cái miệng nhỏ liếm mút.
"Nhưng mà, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì, không muốn?"
Phác Thái Anh nhướng mày: "Không muốn cũng không sao, làm đến khi em nguyện ý mới thôi"
"A, ưm a...... A ha......"
Rất nhanh trong phòng lại vang lên tiếng rên rỉ trầm thấp khó nhịn, giường nhỏ kẽo kẹt rung lắc dữ dội, tốc độ lần này cực nhanh làm Kim Trân Ni lo lắng giường nhỏ không biết có bị sập giữa chừng hay không.
Điện thoại nàng bị ném sang một bên đang không ngừng đổ chuông. Mơ mơ màng màng Kim Trân Ni nhớ tới mình đã nói sẽ về nhà ăn cơm chiều, vội vàng dùng sức đẩy Phác Thái Anh đang không ngừng chuyển động trên người mình ra.
"A, điện thoại... Là... Là nhà em, gọi tới......"
Lại quấn lấy lưỡi thơm của nàng mút hai cái, Phác Thái Anh mới rút 'bạn nhỏ' ra, lưu luyến mà xuống giường nhặt điện thoại lên. Mắt cô xẹt qua túi ném ở cạnh cửa, ướt đẫm, là túi khi đó nàng nắm chặt trong tay, hình như là...... Thức ăn cho mèo?
Cô đưa điện thoại cho Kim Trân Ni, vòng chân ngồi ở trên giường, từ phía sau vòng lấy eo nàng.
Kim Trân Ni tiếp điện thoại, Giọng nói to của mẹ Kim lập tức vang lên.
"Ni Ni, con ở đâu, sao không nghe điện thoại?"
"À, con quay về phòng trọ"
"Đứa nhỏ này, không phải nói trở về ăn cơm chiều sao?"
"Con thấy trời mưa to quá, nên không trở về"
Kim Trân Ni cực lực bỏ qua hơi thở nóng rực phất quá bên tai mình, chỉ cảm thấy cả người đều tê dại.
"Mẹ, hôm nay con không về, sáng mai trực tiếp đi làm luôn, ba mẹ không cần lo lắng cho con đâu"
"Vậy con ăn cơm chưa?" Mẹ Kim hiển nhiên còn không yên lòng.
Bị người nào đó ăn, cũng coi như là ăn đi......
"Dạ, con ăn rồi"
Bàn tay ôm eo nàng dao động vuốt ve, xoa xoa hai bầu vú nặng trĩu trước ngực, như là đang ước lượng, nâng lên xoa xoa rồi vuốt vài cái rồi lại nhéo nhéo hai hạt đậu nhỏ xinh đến sưng cứng lên.
Kim Trân Ni chịu đựng tiếng rên rỉ trong miệng, chỉ nghe thấy mẹ Kim lại hỏi: "Pudding thì sao, con đã đi thăm chưa, vẫn tốt chứ?"
Chuyện về Pudding ba mẹ Kim đều biết đến, nghĩ đến vật giúp nàng kết duyên với Phác Thái Anh, trong lòng Kim Trân Ni rung động. Phác Thái Anh cũng không biết chuyện này, bây giờ nói ra cũng không có gì quan trọng cả.
"Mẹ, con... Con ngắt điện thoại trước nhé......"
Nàng nói hai câu cho có lệ rồi vội vàng ngắt điện thoại.
Lưỡi lớn lập tức liếm láp vành tai nàng, lưu luyến mút mút bên sườn cổ, giọng nói Phác Thái Anh rất thấp, rầu rĩ, có chút khàn khàn.
"Pudding?"
Giọng mẹ Kim rất lớn, cô đương nhiên cũng nghe thấy.
"Là trước kia em cho một con mèo đi lạc ăn, sau lại đưa đến nhà tình yêu"
"Hôm nay em muốn đi thăm nó?"
Duỗi tay vặn người nàng quay lại, vừa nói chuyện vừa hôn mặt nàng, hai tay vuốt ve hai bầu ngực càng thêm mạnh bạo.
"Bảo sao chị nhìn thấy có thức ăn cho mèo"
"Ưm......"
Kim Trân Ni bị cô hôn đến nhũng cả người ra, suy nghĩ cũng có chút mê mang.
Chỉ nghe Phác Thái Anh lại hỏi: "Cho ăn ở chỗ nào, sao không mang về nhà em nuôi?"
"Ưm, em...... Mẹ em bị dị ứng với lông mèo... Hồi trước, chỗ em hay đi học qua.... À, có một căn nhà cũ... Bây giờ chắc đã bị phá đi rồi"
Giọng nói nàng càng thêm trầm thấp, dần dần bị thay thế bởi tiếng rên yêu kiều 'hừ hừ'.
'Bạn nhỏ' lớn lại một lần đâm lao vào âm hộ ướt nóng béo mập, giường nhỏ lại tiếp tục 'kẽo kẹt' kêu vang......
Ngoài cửa sổ mưa to đã sớm tạnh, trăng đã nhô lên cao. Đêm, còn rất dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com