Chap 37: Nhà có hai đứa trẻ
Tiểu Chipmunk được 3 tháng, sức khỏe vô cùng tốt, càng ngày càng có nét giống Park Chaeyoung. Bà nội cũng đem hình hồi nhỏ của cô ra so sánh, quả nhiên giống đến 8,9 phần. Nó thật sự cũng rất ngoan ngoãn, nhưng ba nó thì vẫn chưa bớt "ghét" nó được một chút nào. À, ghét ở đây không phải kiểu ghét cay ghét đắng, là sân si, xéo xắc kiểu trẻ con ấy.
Cứ mỗi lần con bé bú sữa là ba nó lại ngồi bên cạnh, liếc thiếu điều muốn lọt con mắt ra ngoài, rồi hễ nó có ngậm mạnh một chút là lập tức bị ăn đòn, nhận ngay một cái đánh "thân thương" từ tay ba nó. Và đương nhiên, nó vẫn nghĩ ba nó "ưa" nó, nên mỗi khi bú xong, thì lại quấn lấy ba mình.
Park Chaeyoung cũng chỉ xéo xắc với con gái khi nó bú thôi, còn ngoài ra đều bình thường, cô vẫn yêu nó vô bờ bến. Ngày nào cũng bế nó đi tắm nắng, rồi xoa lưng cho con, bóp tay bóp chân cho con, pha sữa cho con thêm để uống kèm với sữa mẹ, buổi tối thì bày đủ trò chơi với con. Tiểu Chipmunk dưới sự chăm sóc đó nên cũng mập mạp thấy rõ.
Hôm nay Park Chaeyoung đi sang nhà nội vào buổi chiều để hỏi lịch học cho năm học tới, bây giờ cũng chỉ mới nghỉ hè, chắc lúc họ đi học lại là tiểu Chipmunk được tầm 5 tháng, cũng khá ổn, có thể gửi nó cho mẹ Park đem ra cửa hàng trông giúp.
Cô trở về nhà là lúc 6h tối, cô nhìn thấy ba mẹ đang ngồi ở sofa liền cúi đầu ngoan ngoãn.
Ông Park dẹp tờ báo, ngước lên nhìn cô.
"Sao rồi con?"
"Dạ ổn ạ, hai tháng sau tụi con vào học lại, nội nói sẽ mua hai bộ sách giáo khoa để tặng cho hai đứa con, còn nói vào thứ 6, thứ 7 có thể đưa tiểu Chipmunk đến trường để giữ nó". Park Chaeyoung ngồi xuống, sẵn có ly trà liền hớp lấy rồi trả lời ba mình.
"Ừa, thôi, lên phòng với vợ con đi".
Park Chaeyoung gật đầu rồi mau chóng đi lên lầu, đầu óc ngu ngơ, hai tháng nữa là học lại, vô trường không biết mấy đứa lớp dưới khi biết mình có con, rồi có chọc mình không? Cô gãi gãi đầu, đúng là có con cũng không phải là cái gì xấu, chỉ là... mình còn quá bé để có con.
Kim Jennie đang ngồi dựa vào thành giường cho con bú. Nhìn thấy cánh cửa mở ra liền biết ngay cô về, nàng mỉm cười một cái rồi tiếp tục cho con bú, tay sờ sờ cái gò má phúng phính của nó, nhìn thấy thương làm sao.
Park Chaeyoung bò lên giường, nhìn con. Nó có cái tật còn lớn hơn Park Chaeyoung, đó chính là mỗi khi thấy bầu ngực của nàng lập tức ngoạm lấy, không biết tốt xấu, cắn, nhai, đôi khi khiến Kim Jennie phải rít lên vì đau. Vậy mà vẫn không tha, còn cắn mạnh hơn, mặc dù bên trong đó chẳng có cái răng nào. Làm Park Chaeyoung xót muốn chết.
Cô ngó nó, quan sát xem hôm nay nó có làm gì không, chắc chắn là nó lại giở thói bạo lực với mẹ nó. Quả nhiên, chỉ một lúc, đã thấy khuôn mặt Kim Jennie nhăn nhúm lại rồi rít lên, tay xoa xoa cái mông của nó:
"Đau, nhẹ thôi, bảo bối".
Park Chaeyoung thì không có hiền từ vậy đâu nha, chuyện gì nhịn được chứ xài đồ chung mà còn phá hoại là không ưa rồi. Cô liếc nó một cái, sau đó đưa tay ra ẵm con, tách nó ra khỏi bầu ngực nàng, làm nó khóc rống lên.
Kim Jennie ngơ ngác nhìn cô bế nó vào nôi, nàng trườn tới định giành lại nhưng cô đã mau chóng đặt nó vào nôi rồi kéo nàng lại giường, ôm chặt nàng.
"Chaengie, buông, chị cho con bú, nó khóc kìa". Kim Jennie cựa quậy quyết liệt trong vòng tay của cô.
Park Chaeyoung lắc đầu, tiếp tục ôm nàng chặt hơn.
"Kệ nó đi, ai bỉu bạo lực quá làm chi, nó lúc nào cũng làm chị đau".
Kim Jennie giằng ra, đánh vai cô một cái rõ đau, mặt mày nhăn nhó:
"Em trẻ con quá!"
Park Chaeyoung mặc kệ bị đánh bị mắng, vẫn ôm chầm lấy nàng, tiểu Chipmunk nghe ba mẹ nó um sùm nên cũng không thèm khóc nữa, đưa tay lên mút mút, vẻ mặt non nớt vô cùng cam chịu.
Kim Jennie cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của cô, nhưng bất thành, cuối cùng đành phải hét lên một tiếng lớn, trưng cầu sự giúp sức của ba mẹ chồng:
"BA MẸ, CỨU CONNNNNNNNNNNNN..."
Cái âm giọng đó quả nhiên kinh động tới hai vị phụ huynh, họ tức tốc chạy lên, thấy Kim Jennie đang bị Park Chaeyoung kìm kẹp, nhìn vào còn tưởng bạo lực gia đình. Ông Park lôi con gái ra, bà Park xốc con dâu ngồi dậy, vuốt mấy sợi tóc rối của nàng qua một bên.
"Cái gì vậy con?"
Kim Jennie trừng mắt với cô rồi trả lời mẹ chồng.
"Mẹ xem Chaengie kìa, vô duyên, tự nhiên không cho con bé bú nữa".
Park Chaeyoung rống lên cãi.
"Tại nó xài hao quá làm chi".
Hai vị phụ huynh lập tức hiểu con gái mình đang muốn nói tới vấn đề gì, từ lúc Kim Jennie sinh con xong, ông bà thường nghe cô than vãn rằng tiểu Chipmunk bú mẹ bạo lực quá, muốn ngưng sữa nó ngay lập tức, ông bà còn nghĩ cô chỉ nói đùa, ai ngờ hôm nay cô làm thật. Bà Park bước xuống giường, cốc đầu cô.
"Con đừng có vô duyên, con nít đương nhiên như vậy, con hồi đó có khác gì, ba con mà như con, thì bây giờ con đã ốm tong ốm teo rồi".
Bà nói xong trừng mắt với cô, hồi xưa Park Chaeyoung còn quậy hơn nữa kìa, bú thì thôi, còn ngắc nhéo, cắn, nhai nhai, liếm, lâu lâu vui vui thì còn lấy tay khẩy khẩy rồi cười hí hửng. Ông Park khi đó không thấy xót mà ngược lại còn cổ vũ cho con bú thêm, bởi vậy bây giờ cô mới phúng phính đáng yêu đến như vậy.
Bà lắc đầu, không thèm cãi với đứa con của mình nữa, bà tiến tới ẵm tiểu Chipmunk ra, đưa lại cho Kim Jennie rồi cùng ông Park đi ra khỏi phòng.
Kim Jennie tiếp tục cho con bú, thấy Park Chaeyoung xụ mặt ngồi ở mép giường liền bật cười, người gì mà trẻ con hết sức.
"Nè, em giận cái gì chứ?"
"......"
Park Chaeyoung khoanh tay ngồi đó, ôm một bụng giận dỗi.
Nàng không thèm năn nỉ nữa, chuyên tâm cho con bú rồi đặt nó vào nôi. Sau đó tiến tới ngồi trên đùi Park Chaeyoung, xoa xoa cái gò má của cô:
"Thật xấu tính, ganh đến cả con gái của mình, Chaengie không thương con hả?"
"Thương... nhưng...". Park Chaeyoung nũng nịu gục đầu vào hõm cổ nàng hít hít.
Bàn tay hư hỏng bắt đầu mò vào áo ngủ của nàng, bắt đầu đòi hỏi.
Kim Jennie biết được ý định liền nhanh chóng đẩy cô ra:
"Hoy, hôm khác nha, nay chị trông con cả ngày, mệt quá".
Nàng nói xong liền đi vào phòng tắm, cả người đầy mùi sữa, khó chịu muốn chết. Đã vậy khi chiều ép nó bú thêm một chút, nó ói hết cả lên người nàng, chỉ kịp lấy khăn giấy ướt lau sơ, nên bây giờ chỉ muốn tắm một cái cho mát, rồi sẽ ra dỗ tên ngang ngược kia sau vậy.
Park Chaeyoung bị vợ từ chối, liền sinh một cỗ giận dỗi, giậm chân giậm giò, mặt cũng phình to ra, bật laptop lên chơi game.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn không ngừng vang lên, cô vẫn mải miết chơi game, nhưng khi chơi được phân nửa lại nghe tiếng khóc của con. Cô lườm nó, nó là chúa phá đám trong mọi cuộc chơi.
Thế là hai ba con, một người ngồi trên ghế, một người nằm trong nôi, "giao tiếp" bằng mắt, là liếc nhau.
"Ẵm con đi, appa không thấy con khóc hả?"
"Khóc thì kệ con, appa mắc chơi game"
"Nhưng con là con của appa"
"Kệ kệ, ai bỉu con dám xài mẹ hao như vậy?"
"Con hứa không vậy nữa"
"Hứa đi"
"Con hứa mà"
"Thề đi"
"Appa dai quá"
"......"
Vote ⭐️ giúp mình 🫶
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com