Chương 3
Hạ Khứ vừa định ra tay thì Xuân Quy ngăn nàng lại, dè dặt hỏi Thái y.
"Công chúa thật sự không thể vào hàn tuyền sao?"
Thái y khựng lại một chút rồi quả quyết đáp: "Dĩ nhiên không thể vào hàn tuyền. Nếu chỉ là phát sốt thì dùng đá lạnh lau người là được rồi."
Bà dừng một lát, rồi trầm giọng nói thêm. "Có điều, theo lão thân xem xét, điện hạ không phải đơn giản là phát sốt... mà là trúng độc."
Đã có thể làm thái y, tự nhiên cũng có chút bản lĩnh. Chỉ cần xem sắc mặt, nghe hô hấp, hỏi đơn giản vài câu, chạm sơ qua mạch, bà liền chẩn đoán ra được Kim Trân Ni là do trúng độc mà ra nông nỗi này.
Thấy thái y đứng về phía Phác Thái Anh, Xuân Quy không nói thêm gì nữa, liền bảo Hạ Khứ cõng Kim Trân Ni quay về phòng ấm.
Mùa đông giá rét, phòng ấm là nơi chuyên dùng để sưởi, nhưng từ trước đến nay Kim Trân Ni không thích ở phòng ấm, thường chỉ nghỉ ngơi ở tẩm phòng bình thường. Chính vì thế, lần này tiền thân Phác Thái Anh mới có cơ hội ra tay.
Trong ký ức của Phác Thái Anh, tiền thân sớm đã vào phòng ấm chờ, đợi đến khi Kim Trân Ni ngủ trưa say giấc thì lẻn từ phòng ấm sang tẩm phòng, dùng mê dược làm Kim Trân Ni hôn mê, sau đó vác nàng sang phòng ấm.
Chính thất tuy chia gian, nhưng thực chất thông với nhau, chỉ ngăn cách bằng rèm, bình phong, hay tấm chiết bình. Phòng ấm là gian sâu nhất bên trong, từ đó hoàn toàn có thể lẻn sang tẩm phòng được.
Lúc tiền thân lẻn vào phòng ấm, Kim Trân Ni còn đang dẫn người vào cung. Nàng ta cậy mình có thời gian, cứ chờ đợi suốt mấy canh giờ mới đợi được cơ hội ra tay. Có kiên nhẫn như vậy mà không dùng vào việc chính, cứ nhất quyết làm chuyện vô sỉ.
Phác Thái Anh thầm khinh thường nguyên thân, nhưng giờ người đã xuyên qua, nàng đành gánh lấy hậu quả.
"Có thể nhanh một chút được không? Cứ tiếp tục như vậy, tuyến thể của nàng ấy sẽ hỏng mất." Phác Thái Anh bất đắc dĩ nói. Vừa rồi nàng đã nói rõ mọi chuyện, mà đám người này lại cứ chần chừ không chịu hành động.
Xuân Quy lại không để tâm, vẫn hỏi Thái y: "Thái y, xin người bắt mạch cho Công chúa."
"Không được!"
Phòng ấm tràn ngập tín hương trên người Kim Trân Ni, hơn nữa tín hương còn đang tỏa ra từ cơ thể nàng, trong không gian khép kín thế này, càn nguyên mà bước vào thì nhất định sẽ phát điên.
Phác Thái Anh trước đó cũng đã từng tiếp xúc với tín hương đến hai lần, nhưng không hiểu sao thân thể nàng hiện tại lại khác biệt thậm chí dường như có sức chịu đựng tốt hơn cả khi còn ở hiện đại.
Đời trước nàng từng luyện Ngũ Cầm Hí, thường xuyên ngâm mình trong dược liệu, thể chất rất tốt. Lúc học trung học còn từng bị hơn mười tên du côn chặn đường mà vẫn thoát thân nguyên vẹn. Giờ cảm giác thân thể này còn tốt hơn cả khi xưa.
Nàng đoán rằng đây là phúc lợi của việc xuyên sách - thân thể cũng được cải thiện thành càn nguyên cấp cao.
Nghĩ như vậy ít nhiều cũng là một sự an ủi. Trong hoàn cảnh mà cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, có được một chút lợi thế thế này quả thực quý giá.
Lúc Phác Thái Anh lần nữa cản thái y, ánh mắt mọi người bắt đầu tỏ ra khó chịu. Hạ Khứ là người nóng tính nhất, liền bật dậy mắng: "Cái này cũng không được, cái kia cũng không cho, chẳng lẽ phò mã người biết giải độc chắc?"
Xuân Quy đã bước vào phòng ấm, hiển nhiên đã giao lại mọi chuyện cho Hạ Khứ xử lý. Trong ký ức, Hạ Khứ là người nóng nảy, để nàng ta xử lý thì chẳng khác nào chuẩn bị trực tiếp ép buộc Phác Thái Anh.
Quả nhiên, thân phận phò mã của tiền thân trong công chúa phủ chẳng có chút địa vị nào cả.
Nói cho cùng thì Phác Thái Anh cũng là Tòng Ngũ Phẩm Phò Mã Đốc Vệ, mà Hạ Khứ là thân vệ trưởng của công chúa, cấp bậc chính ngũ phẩm, cao hơn Phác Thái Anh nửa cấp.
Hoàng đế chỉ có mỗi Kim Trân Ni là con, Công chúa phủ quy chế ngang với vương phủ. Người dưới có đến cả Trường Sử, Tư Mã đều là chính tứ phẩm, tòng tứ phẩm... Người người đều có phẩm cấp cao hơn Phác Thái Anh.
Ngoài danh phận phò mã ra, Phác Thái Anh chỉ là đích thứ nữ của Hầu phủ, giữ chức danh lục phẩm Hiệu úy - một chức quan hữu danh vô thực.
Hạ Khứ dưới trướng có mấy trăm thân vệ, lúc đầu còn nể mặt Phác Thái Anh vì thân phận phò mã, là phò mã của công chúa, người được hoàng đế ban hôn. Nhưng ai nấy trong phủ đều biết Phác Thái Anh là hạng người gì, lại không được công chúa yêu thích, sau khi hiểu ra thì chẳng ai còn để nàng vào mắt nữa.
Đến hoàng đế còn phải nhường công chúa ba phần, huống gì là một phò mã hữu danh vô thực.
Hạ Khứ vung tay, lập tức có mấy nữ nhân mặc khôi giáp tiến lên, chặn ngay cửa phòng ấm, tỏ rõ không cho Phác Thái Anh bước vào.
Phác Thái Anh vừa nói mình có thể trị bệnh liền bị cười nhạo.
Nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể quay sang nói với lão Thái y.
"Lão nhân gia, phiền người bịt kín mũi rồi vào trong. Phao chân bằng nước nóng, bỏ những dược liệu này vào. Phòng ấm cứ để lửa lớn thêm một chút. Còn lại mấy vị thuốc này thì nấu lên thành nước, một phần để uống, một phần để ngâm."
Lão thái y ôm một đống dược liệu trong lòng, không tiện từ chối mệnh lệnh của Phò mã, đành phải đáp: "Đợi thần trị liệu xong sẽ hồi đáp lại phò mã."
Tuy không dám trực tiếp đồng ý, nhưng bà vẫn xé một đoạn tay áo, quấn lên mũi miệng, rồi chuẩn bị bước vào phòng ấm.
Lão Thái y vừa bước vào phòng ấm, Phác Thái Anh lo lắng cũng muốn theo vào, nhưng Hạ Khứ lập tức chắn trước mặt nàng.
"Phò mã, xin dừng bước."
Lúc này, lão thái y đột nhiên quay đầu lại, lấy ra từ trong hòm thuốc một ít dược liệu, lặng lẽ thả xuống đất. Bà nghĩ thầm, nếu vị phò mã này thật sự hiểu y thuật, tự khắc sẽ nhận ra tác dụng của mấy loại thuốc đó.
Phác Thái Anh vừa nhìn liền hiểu, lúc này mới chợt nhớ ra trán và cánh tay mình đều bị thương. Vết thương trên trán tuy có chảy máu nhưng đã tự cầm, còn trên cánh tay thì do khi nãy chạy từ dược phòng trở về, nàng nắm chặt tay quá mức nên máu rỉ ra thành dòng.
Vừa rồi ôm đống dược liệu chạy về, nàng cũng không để ý, giờ mới thấy vết thương trên tay đã nứt toạc ra, máu thấm đẫm cả tay áo.
Trước đó nguyên thân định làm bậy với Kim Trân Ni, y phục đã bị xé rách, trên người chỉ còn lại lớp áo trong màu trắng. Vừa rồi nàng cứ như thế chạy khắp phủ Công chúa, chẳng trách mọi người sợ hãi đến thế tay áo áo trong trắng tinh kia đã bị máu nhuộm đỏ.
Phác Thái Anh liền chọn vài vị thuốc từ đống dược liệu, nghiền nát, đắp lên vết thương rồi dùng vải trắng băng lại, sơ cứu đơn giản một hồi.
Chưa bao lâu, lão thái y từ phòng ấm vội vàng lao ra, thân đã ngoài năm mươi sáu mươi mà còn chạy như gió, vừa ra khỏi cửa liền ngã sấp xuống đất, sắc mặt ửng đỏ, trông rất bất thường.
Xuân Quy cũng chạy theo ra, thấy lão thái y ngã trên mặt đất, rõ ràng đang gắng sức chịu đựng, bà dùng chút hơi tàn cuối cùng nói: "Phò mã... Phò mã có thể chữa khỏi cho công chúa..."
Mọi người đều sững sờ, đồng loạt nhìn về phía Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh bước lên, xé một vài lá cây nhét vào miệng lão Thái y.
"Nhai đi."
Lão Thái y nghe lời nhai kỹ, sắc mặt liền hơi dịu lại một chút. Thấy vậy, Xuân Quy đã hiểu rõ tình hình, vội vàng bước đến hành lễ trước mặt Phác Thái Anh. Nàng không còn cố kỵ gì nữa, chỉ cần có thể cứu công chúa, dù phải cúi đầu cũng chẳng là gì.
"Kính xin phò mã ra tay cứu công chúa điện hạ."
Phác Thái Anh bị hết người này đến người khác cản trở, còn suýt nữa bị đánh, trong lòng đương nhiên có tức giận. Nhưng so với cứu người, thì mấy chuyện đó không đáng để tâm.
Nàng không nói nhiều, xoay người bước vào nhà, cũng không quay đầu lại mà ra lệnh.
"Chuẩn bị đúng như ta đã nói."
Nàng cảm nhận nhiệt độ trong phòng ấm, khoảng chừng ba mươi độ, vẫn chưa đủ.
"Đốt thêm củi, tăng nhiệt độ lên nữa."
Phải khiến độc tố trong cơ thể nàng ấy bốc hơi mà thoát ra ngoài.
Kim Trân Ni đang ngâm chân, dược liệu trong nước chính là những vị Phác Thái Anh đã chuẩn bị. Lão Thái y đã đồng ý với phương pháp trị liệu này, nhưng sức chịu đựng không đủ mới buộc phải chạy ra gọi nàng vào tiếp tục điều trị.
Lúc này, Kim Trân Ni nằm yên trên giường, sắc mặt đỏ bừng như có lửa, nhưng đã thiếp đi. Không còn vẻ hung hãn đáng sợ, trông nàng lúc này chỉ như một mỹ nhân đang say giấc, da thịt trắng nõn ửng hồng, khiến người khác không khỏi say mê.
Tựa như một món sứ thanh hoa tuyệt mỹ, vừa được lấy ra từ lò nung, óng ánh mượt mà, trong suốt lấp lánh, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Phác Thái Anh đưa tay thử nước ngâm chân, thấy vừa độ, liền dặn người phía sau.
"Chuẩn bị ngân châm, những vị thuốc kia sắc thành nước, nhanh lên."
Nàng nhẹ nhàng nâng Kim Trân Ni dậy, liếc nhìn ra hiệu cho Xuân Quy. Xuân Quy lập tức ngồi xuống bên cạnh, giúp nàng đỡ lấy công chúa.
Phác Thái Anh đưa tay cắt lớp y phục bên vai của Kim Trân Ni, lộ ra bờ vai trắng ngần, chuẩn bị châm cứu vào lưng nàng. Dù sao y phục cũng là trở ngại cho việc hạ kim.
Bên cạnh, đồng tử Xuân Quy co rút lại, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cuối cùng vẫn ngậm miệng, bởi trong lòng nàng rõ ràng.
Công chúa quan trọng hơn tất cả. Những chuyện khác... đợi nàng tỉnh lại rồi hẵng tính.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Phác Thái Anh: Ta thật sự chỉ là vì trị bệnh thôi mà.
Xuân Quy: Ta không biết! Đều là do Phò mã sai ta làm!
Kim Trân Ni (ngất lịm vẫn nghiến răng): Phò mã cái gì? Giết đi cho ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com