Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69

Nằm im chờ chết trên đống đổ nát.

Không một ai bên cạnh.

Chết trong sự cô đơn.

Cảm giác này thật khó chịu.

Bora đột nhiên ngồi bật dậy, xương sống truyền đến tiếng rắc giòn tan. Đúng là đau chết đi được. Bả vai truyền đến cảm giác có gì đó rung rung như điện thoại reo chuông. Cô cởi áo khoác trên người ra, thò tay vào trong túi áo lấy ra một viên đạn màu bạc, đó chính là mảnh thịt Quỷ Súng.

Bora đỡ trán chợt nhớ ra mình cũng có mang theo một mảnh thịt Súng  cất vào tủ đựng quần áo cạnh giường bệnh. Hy vọng cảnh sát hay đồng đội của cô sẽ tìm thấy nó.

Cô nhìn mảnh thịt Súng trong tay, từ tận sâu trong tim nảy lên một tia hy vọng, cô muốn dùng thứ này lần tìm mảnh thịt khác, nếu may mắn sẽ gặp đồng đội, nếu xui xẻo sẽ gặp con quỷ nào đó hoặc thậm chí là…

Bora lắc đầu bác bỏ khả năng đó, Sung Min Hoon chắc chắn đã cao chạy xa bay tội vạ gì ở cái nơi quái quỷ do chính hắn tạo ra này?

Bora xắn ống quần lên thành nhiều lớp như một miếng bảo vệ đầu gối để khi bò đỡ đau hơn, rồi nhặt một thanh gỗ trong đống đổ nát làm gậy, di chuyển bằng đầu gối đi ra khỏi phòng.

Trước mắt là dãy hành lang rộng và dài, bên trái có tín hiệu, bên phải cũng có tín hiệu chỉ là tín hiệu bên phải mạnh hơn một chút. Cô không ngờ là có nhiều người giữ thứ này ở đây thật. Không biết bên nào là đồng đội bên nào là hiểm nguy. Bora ném gậy trong tay chọn bừa. Kết quả gậy ngã sang bên trái.

Tiếng gậy gỗ gõ lộp cộp trong không gian từ từ bước đi nghe thật cô độc.

Cũng may hai chân không chảy máu nữa, không thì nhìn vệt máu chảy một đường dài đến khi cô thành cái xác khô sẽ khó coi lắm…

Đi hết hành lang, rẽ phải sẽ đến một cửa thoát hiểm. Bora đứng trước cửa, ngước đầu lên nhìn, lấy gậy thọc chốt cửa mở ra. Bỗng một làn gió lạnh thổi ào qua làm tung bay mái tóc đen uốn nhẹ bay lượn phấp phới, cô lấy tay che mặt chống gậy lết ra ngoài.

Đây là sân thượng.

“Aissi!!!” Bora chửi thầm: “Sao tên đốn mạt này lại ở đây? Đầu óc có vấn đề hay sao mà không lo chạy ra cảng biển Busan vượt biên đi! Muốn hù chết bà đây à?” 

Sung Min Hoon tựa lưng vào bồn chứa nước trên sân thượng, khoác một chiếc áo blouse, hắn ngẩn cao đầu liếc nhìn viên đạn trên tay cô.

“Cái tên chết tiệt này! Sao mày lại có nó?” Cô đang nghĩ không phải là tên này trộm đồ của cô đó chứ

“Tao thấy nó trong ngăn kéo của mày đó con khốn!”

“Phường trộm cắp!”

“Thì sao?” Sung Min Hoon chưa quên món nợ cũ, hắn bẻ cổ rắc một tiếng, nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Trùng hợp quá. Chuyện mày dám đâm tao, tao chưa bỏ qua đâu?”

Cô cười nửa miệng: “Không phải mày thấy trước tương lai à? Sao lúc đó không chịu chạy đi?” 

Mánh khóe của con mắt phải có khả năng nhìn thấy Tương Lai này của hắn không quá khó đoán. Đúng là Sung Min Hoon có thể nhìn trước 5 giây tương lai tuy nhiên không phải lúc nào cũng vậy. Nó chỉ tự động kích hoạt khi hắn gặp nguy hiểm hoặc khi hắn chủ động muốn thấy. Ngoài ra trong lúc chiến đấu, nếu hắn cứ chăm chăm nhìn tương lai mà không chú ý đến hiện tại thì rất dễ mất tập trung, huống chi tính luôn thời gian hắn thấy được tương lai thì ở thực tại đã trôi được thêm vài giây. Sung Min Hoon chỉ là con người không phải thần thánh có thể tách rời phân tán sự chú ý của não điêu luyện đến mức vừa nhìn tương lai đoán trước đòn tấn công của đối thủ vừa điều khiển tay chân ở hiện tại chống trả thuần thục được.

Nhớ lại lúc ở nhà xác bệnh viện, mặc cho hắn có nhìn thấy cảnh tượng Bora đâm thủng ngực hắn đi chăng nữa, mặc cho hắn có cố gắng thay đổi bao nhiêu cũng không tránh khỏi kết cục thảm hại đó. Hắn đối phó với năm giây sau vậy còn năm giây sau sau nữa? Năm giây sau bị tác động từ năm giây trước, bất kỳ hành động nhỏ trong quá khứ sẽ dẫn đến sự thay đổi lớn trong tương lai.

Đối thủ chỉ cần chuẩn bị nhiều phương án một chút thì hắn đã trở tay không kịp.

Sung Min Hoon chìa tay, nghênh bộ mặt hầm hầm như đưa tang: “Đưa nó đây!”

“Không muốn! Có giỏi thì tự đi mà lấy” Bora búng viên đạn xuống lầu rơi vào bụi cây bên dưới, nở một nụ cười khểnh chọc hắn tức điên.

Mặt hắn không biến sắc. Không gian này do hắn điều khiển, việc tìm lại nó dễ như trở bàn tay. Sung Min Hoon khinh bỉ nói: “Làm chuyện vô ích!”

“Ha ha” Bora cười trừ, hắn không mắc mưu, cô tính tranh thủ lúc hắn chạy xuống tìm mảnh thịt sẽ chuồn đi. Dù gì đánh cũng không lại.

Sung Min Hoon dậm chân mạnh xuống sàn, hàng loạt khối đá nhọn hoắc nhô lên. Cô phản ứng nhanh kết ấn triệu hồi Quỷ Chim Ưng bám vào lưng nó. Lượng máu lớn bị mất đột ngột khi triệu hồi làm Bora choáng váng, tim đập nhanh, lồng ngực khó chịu vô cớ bồn chồn lo lắng gấp đôi mọi khi. Lần này liều mình triệu hồi quỷ trụ được không quá năm phút.

Người thường không tàn không tật còn đi đứng khó khăn ở địa hình huống chi là hai chân gần như tàn phế của cô

“Chết tiệt!” Sung Min Hoon nghiến răng lẩm bẩm trong miệng, hắn chụm ba ngón tay giữa chỉ lên, trên trời liền kéo mây đen trút xuống cơn mưa đá, có viên nhỏ như hạt đậu, có viên to bằng lòng bàn tay xui xẻo rơi trúng chắc chắn sẽ xảy ra án mạng.

Quỷ Chim Ưng bay lượn tránh né, lớp lông vũ của nó vừa cứng cáp vừa dày dặn, vỗ cánh một cái chúng dựng ngược lao đi như tên. Sung Min Hoon vẫn đứng dựa tường, bình thản xòe bàn tay giơ lên, một tấm khiên bằng đá xuất hiện bảo vệ hắn.

Khói bụi mịt mù che khuất tầm mắt, hắn che miệng ho khụ khụ. Chớp mắt không thấy cô đâu, hắn cười khẩy tỏ vẻ xem thường: “Đúng là trò mèo”

Bora không rảnh tấn công hắn, đã tranh thủ ẩn mình trong khói bụi cao chạy xa bay từ lâu. May mà ban nãy đã ném viên đạn đó đi, nếu không Sung Min Hoon sẽ lần theo tín hiệu của mảnh thịt trong tay hắn tìm ra cô mất.

Đánh không lại hắn

Đánh không lại phải chạy

Sung Min Hoon đứng cảnh giác cả buổi không thấy một ai, hắn còn tưởng cô sẽ phục kích đâu đó. Biết mình bị lừa, hắn tức giận kết ấn sang phẳng toàn bộ địa hình xung quanh bao gồm tòa nhà bệnh viện, cây cối xung quanh ao hồ trong vòng bán kính 500 mét.

Cả thị trấn trong kết giới chớp mắt đã thành bãi hoang tàn. Quỷ Chim Ưng vừa kịp biến mất. Bora lăn vù vù trốn sau gốc cây ngồi thở dốc. Tên này thật sự mạnh quá, không một chọi một được.

Bora vẫn còn một át chủ bài đó là Quỷ Huyết Nguyền. Tương tự Quỷ Dao cũng được chia thành nhiều loại thì Quỷ Nguyền Rủa* cũng vậy. Đó là một dạng nguyền rủa bằng máu, chỉ cần nuốt máu của đối phương là có thể điều khiển được kẻ đó trong vòng tối đa hai ngày. Tuy nhiên có một điều kiện là chỉ có kẻ bị nguyền mới được tự làm hại bản thân mình, nếu kẻ bị nguyền bị kẻ thứ ba bên ngoài hay thậm chí kẻ nguyền rủa làm hại thì lời nguyền sẽ hoá giải ngay lập tức.

Giống như Bora có thể bắt kẻ đó tự bẻ tay mình nhưng cô không thể bắt kẻ đó ngồi im rồi tự mình động thủ với kẻ đó, làm vậy lời nguyền sẽ bị giải trừ.

Nếu không trốn được thì phải tiếp cận hắn.

Sung Min Hoon bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, hắn tức giận bóp cổ cô từ từ đưa lên không trung. Bora ho sặc sụa ra sức cào cào cánh tay hắn trông rất tuyệt vọng.

“Dám lừa tao!! Hôm nay mày chết chắc rồi!!”

—-------

Bên bờ hồ

Sau khi mắt trận bị phá một trận địa chấn xảy ra. Lee Eun Hee, Goo Seon và Yoohyeon vẫn chưa hết tê liệt nên bị lạc, còn Gahyeon bị vật gì đó rơi trúng đầu nên bất tỉnh nhân sự.

Nam Soo Min thì bị bộ dạng của Choi Ji Han làm mềm lòng để xổng mất Quỷ Tắc Kè. Nó biến về dạng quỷ rồi tàng hình đi mất.

Về phía nhóm ba quỷ nhân, đang đi giữa đường thì Siyeon không còn cảm nhận được hơi thở của Bora nữa.

Cả ba rơi vào hoảng loạn không biết nên làm gì. Seokie nói hay là tìm thêm mảnh thịt Súng khác để tìm mảnh khác trên người Bora. Myeonie lại đáp đến lúc tìm ra mảnh thịt Súng đó thì Bora chết từ kiếp nào rồi.

Bỗng Siyeon cảm nhận được hơi thở của Gahyeon và Quỷ Tắc Kè.

“Không hay rồi!!!” Siyeon siết chặt tay cố gắng bình tĩnh nói: “Hai ngươi tiếp tục tìm đi! Ta có chút việc…”

Trong một căn hầm nhỏ.

Quỷ Tắc Kè trợn trợn đôi mắt căm thù, tơ máu nổi chi chít cả lên nếu không phải tại Gahyeon thì nó sẽ không bị lộ. Nếu không phải tại Gahyeon thì nó đã giết được Quỷ Sói. Tất cả là tại Gahyeon phả hỏng mọi chuyện.

Nó đã uống một lượng máu lớn của Nam Soo Min, nên vết thương hoàn toàn bình phục. Nó thè chiếc lưỡi dài nhanh như cắt cuốn chặt đưa Gahyeon lên tận miệng. Đột nhiên Siyeon xuất hiện chém đứt lưỡi nó, cô bắt lấy Gahyeon đang bất tỉnh lộn một vòng thoát ra ngoài.

Quỷ Tắc Kè thấy Siyeon liền sợ đến mức tay chân run lẩy bẩy, mồ hôi nhễ nhại như suối, biến về hình người dập đầu tha mạng.

Gahyeon nằm trong vòng tay Siyeon ôm đầu tỉnh lại, cô không tin vào mắt mình dụi dụi đến mức đỏ hoe. Siyeon vẫn còn sống. Gahyeon mừng rỡ gọi một tiếng: “Tiền bối… tiền bối… chị không sao chứ? Khụ… khụ..”

“Không sao… câu này ta hỏi mới đúng…” Siyeon đặt Gahyeon xuống, liền nói: “Con ả đó là quỷ nhân hả?”

Gahyeon: “Chuyện này có hơi dài dòng”

Siyeon bước tới vài bước, ả ta lùi ra sau không dám ngóc đầu lên nhìn. Siyeon bóp cằm ả ngẩng đầu lên, ả sợ đến mức mặt mày tái mét van xin: “Tha mạng! Xin tha mạng!”

“Tha hai lần là đủ rồi”

Ả hoảng hốt che miệng nôn ra một mảnh thịt Súng run rẩy đưa cho Siyeon, không ngừng khóc lóc thảm thiết: “Đây… đây là lễ vật tha mạng… ngươi tha cho ta lần này… ta nhất định không dám hại ai nữa…”

Hai mắt Siyeon sáng lên chộp lấy viên đạn trong tay ả, liền chạy đi tụ họp với nhóm quỷ nhân chuẩn bị cứu người.

Bắt được… bắt được tín hiệu rồi…

Cả ba chạy dọc trên dãy hành lang dài rẽ sang trái rồi sang phải, đạp cửa lao ra ngoài.

Trên sân thượng vẫn còn vết tích ẩu đả.

Myeonie hít một hơi thật sâu đấm mạnh xuống sàn phá vỡ toàn bộ đá nhọn cản trở trên sân, các quỷ nhân lần tìm theo tín hiệu của mảnh thịt nhảy xuống bụi cây dưới đất. Mảnh thịt bị ném ở trong đó.

“Chết tiệt!”

Bora không có ở đây.

Siyeon vừa quỳ rạp xuống nhặt nó lên thì hai mảnh thịt Súng cùng lúc phát tín hiệu mới.

Chúng đang cảm ứng với mảnh thịt Quỷ Súng của Sung Min Hoon.

--$--

Đăng muộn là do ngồi nhét thêm 100 chữ nữa cho xôm lòng xôm nha (⁠+⁠_⁠+⁠)

(*) Xem lại chương 38.c

Để ảnh Dongie do au ngứa tay chứ chap này làm gì có ả :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com