Chương 72
Kết thúc rồi...
Yên nghỉ đi...
Cảm ơn ngươi...
Vĩnh biệt...
Myeonie quỳ rạp xuống máu ứ đọng trong khoang miệng ọc hết ra ngoài. Biểu cảm trên gương mặt Quỷ Lửa thoắt ẩn thoắt hiện nở một nụ cười bí hiểm, nó rút cánh tay lửa đâm thủng bụng Myeonie ra đứng yên nhìn đối phương ngã gục mà chết.
Gió ngừng thổi, mây dừng trôi.
Không biết cảnh quang ở bên ngoài thế nào, chỉ biết trận địa bên trong nhuốm đầy màu đỏ thẫm của máu cùng với tiếng gió thổi âm u tan tác cõi lòng.
Kẻ hi sinh, người đau buồn, bóng ai ngồi co rút dưới tảng đá cách xa trận địa khóc đến cạn nước mắt. Hai hàng lệ chảy dài, sống mũi cay đến mức khó chịu. Lồng ngực nhức nhối bức bối dằn vặt khôn nguôi, tự trách bản thân là tại mình mà họ chết, đáng lẽ họ không nên đến cứu cô. Bora úp mặt xuống gối, môi cắn chặt tê dại, nức nở không ngừng xin lỗi. Xin lỗi những người đồng đội đã hy sinh, xin lỗi bản thân đã trở thành gánh nặng, xin lỗi... xin lỗi...
"Unnie..." Yubin ôm chặt lấy cô, cổ họng nghèn nghẹn như có thứ gì đó vướng vào, mi mắt rủ xuống trầm giọng nói: "Xin lỗi chị... là do em đến trễ..."
Minji mở một túi máu trong áo khoác đổ vào miệng Myeonie. Cô siết chặt nắm đấm, gân tay nổi chi chít, hai mắt đỏ bừng, lồng ngực phập phồng đến rung rung.
Cho dù có ném vào bể máu đi chăng nữa đầu và thân chẳng thể nối liền lại như cũ.
Minji quỳ xuống trước thi thể Siyeon, không khỏi kích động đem tia lửa hận trừng mắt nhìn Quỷ Lửa.
Loài quỷ rất thích nhìn con người đau khổ, ta càng đau khổ chúng càng phấn khích.
Quỷ Lửa để lại một nụ cười tà ác, biến mất trong ánh lửa chập chờn. Nó đã tiêu diệt toàn bộ những kẻ mà Sung Min Hoon chỉ định, bây giờ khế ước đã kết thúc.
Đôi mắt đỏ ngầu ngấn lệ, cô quay đầu nhìn Yubin đang cõng Bora trên lưng ở trước mặt mình lòng không khỏi xót xa.
Bora quỳ rạp xuống đặt đầu Siyeon ngay ngắn trên cổ. Giọt nước mắt lại rơi, hai chiếc tai sói biến mất, mái tóc bạch kim ngang vai quay lại màu đen vốn có, đôi mắt hai màu cũng trở lại sắc đen nguyên bản, không biết đã trôi qua bao nhiêu năm đôi mắt này nhìn cô vẫn dịu dàng như thế.
"Quỷ Sói đã đi rồi, nó đã trở về địa ngục của nó" Minji rũ mi mắt, cúi người xuống xoa đầu Siyeon: "Linh hồn em ấy cũng có thể yên tâm an nghỉ"
Một năm hai năm hoặc trăm năm, không biết là khi nào. Đến lúc đó loài quỷ có thể từ địa ngục trở lại nhân gian quên đi hết ký ức tiền kiếp của nó làm lại từ đầu. Có khi lần tới gặp lại quỷ và con người vẫn tiếp tục tàn sát lẫn nhau.
"Chúng ta về thôi. Có lẽ tiền bối Eun Hee đã phá xong trận cuối cùng rồi" Minji vác xác Siyeon lên vai không quên cởi áo khoác gói phần đầu vào trong.
Sau khi độc hoa hết tác dụng, nhóm của Yoohyeon quay lại chỗ cũ giải quyết mắt trận cuối cùng. Từ lúc hắn chết, nỗi uất hận của vô số vong linh tan biến, ngọn lửa thịnh nộ của đại thụ cũng nhỏ theo. Nhờ vậy băng của Lee Eun Hee mới thuận lợi dập tắt được nó.
Còn Yubin và Minji bước vào trận cùng lúc mắt trận thứ ba bị phá. Khó khăn lắm mới tụ họp được với nhóm Gahyeon thì trận chiến của ba quỷ nhân với Sung Min Hoon sắp kết thúc.
Cũng may Yubin cũng đem theo một mảnh thịt Súng khác nên mới tìm được nhóm Bora ở đây.
Uỳnh uỳnh cơn địa chấn cuối cùng ập đến. Mặt đất biến mất, bầu trời tan thành mảnh nhỏ. Chớp mắt đã rơi vào một hồ nước sâu lạnh lẽo trong vắt như gương, ánh mặt trời chập chờn trên mặt nước soi rọi lóng lánh. Bỗng ánh sáng như vụt tắt, cơn xoáy nước ập qua cuốn trôi cuốn trôi tất cả mọi thứ. Tất cả mất đi ý thức, khi tỉnh lại đã nằm cạnh bờ hồ.
"Chị có sao không?" Yubin mừng rỡ đỡ Minji dậy, lo lắng hỏi: "Chị không bị thương ở đâu chứ?"
"Chị không sao..." Minji lắc đầu, nắm bả vai Yubin, sốt sắng hỏi: "Siyeon... Siyeon đâu?"
"Em không biết... lúc cảnh sát cứu chúng ta họ nói thi thể đã biến mất... cả phần đầu cũng..."
Minji bàng hoàng không nói nên lời, tự trách bản thân đến cả việc mang em ấy về an táng tử tế cô cũng không làm được.
"Ở đây là con sông nhỏ chảy từ khe núi bên ngoài thị trấn. Cảnh sát vẫn đang đi tìm..." Yubin rũ mắt nói: "Chị yên tâm. Nhất định sẽ tìm được"
"Bo... Bora... cậu ấy đâu rồi?"
"Bora unnie lên xe cứu thương quay về bệnh viện trước chúng ta rồi" Yubin dìu Minji lên: "Chúng ta lên xe về thôi"
Nhóm của Gahyeon, Yoohyeon và những người khác may mắn hơn một chút. Vốn dĩ bậc thang xoắn ốc nơi chứa mắt trận cuối cùng là tâm của kết giới, là nơi duy nhất không bị địa chấn dịch chuyển, là nơi duy nhất mọi khái niệm trọng lực nghịch đảo tứ tung. Nhờ thế họ mới không rơi xuống dưới nước mà quay về đại sảnh bệnh viện an toàn.
------
Busan một tuần sau.
Một ngày làm việc yên bình của các Thợ săn quỷ. Hôm nay Yoohyeon và Gahyeon được phân công đi tuần tra vùng trung tâm thành phố.
"Gahyeon à, Gahyeon. Em uống cacao nóng hay đá?"
"Hả... em... cacao đá ạ" Gahyeon có hơi thất thần vẫn chưa vượt qua được chuyện đau thương của người cộng sự cũ.
Còn Yoohyeon thì ngược lại. Nhiệm vụ lần này xem như thành công một nửa.
Cô phục vụ trưng ra một nụ cười mỉm tám cái răng đúng tiêu chuẩn, đứng chờ hai vị khách gọi món lâu đến mức quai hàm sắp rớt ra. Yoohyeon nhìn phục vụ cười nói: "Một ca cao đá và một Espresso không đường, cảm ơn"
Gahyeon: "Hôm nay chị không uống Americano đá như mọi khi hả? Espresso đắng lắm đó"
Yoohyeon hí hửng đáp: "Đổi khẩu vị chút"
Phục vụ bưng hai ly cà phê cẩn thận đặt lên bàn không quên cười thật tươi cảm ơn khách.
Yoohyeon nhòm qua sau kẽ lá nhìn chăm chăm vào mái tóc nhuộm hạt dẻ của phục vụ rồi quay lại nhấp một ngụm cà phê nóng hổi.
"Chị nhìn gì vậy? Mặt em dính gì sao"
"Có có, em ngồi yên để chị lau cho" Yoohyeon để ly cà phê sang một bên, chồm người lên búng nhẹ vào trán Gahyeon
"Ui da~ chị lừa em!!!"
Yoohyeon che miệng cười hì hì: "Chị đâu có lừa em đâu, Gahyeon dính sự đáng yêu đó"
".... Quá đáng"
Trong nhà vệ sinh nữ, phục vụ tóc nâu mở tờ 5000 won của Yoohyeon lên để dưới ánh đèn flash điện thoại, bắt đầu dùng kính lúp vừa soi vừa mã hóa từng ký tự một.
Quỷ Sói đã chết
Nhiệm vụ hoàn thành một nửa
Khu II của Cục có bí mật che mắt công chúng
Ả ta lấy bật lửa đốt tờ 5000 won đi, chỉnh trang lại trang phục tiếp tục đóng giả nhân viên phục vụ. Có chút không hài lòng với tiến độ làm việc chậm chạp của mật thám.
Hôm sau, Yoohyeon lại đến mua một ly Americano đá, ả ta niềm nở đưa lại tiền thừa, còn không quên nhắc nhở: "Trời sắp mưa rồi, quý khách có muốn ở lại dùng tại quán không ạ?"
Yoohyeon cười đáp: "Không cần đâu, cảm ơn chị"
Cô đi vào con hẻm nhỏ, sau khi xác nhận không có người liền lấy hóa đơn cà phê nhúng vào máng nước, dòng mã morse hiện lên:
Ám sát***
Tìm tung tích Quỷ***
Điều tra Khu II
---$---
Chap 67 dư 300 chữ
Chap 71 dư 300 chữ
Chap 72 (chap này nè) thiếu 600 chữ
Bù qua bù lại là huề vốn rồi :P
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com