Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tính hờn dỗi do Nguyên Dương cưng chiều mà ra

Cố Thanh Bùi là một người đàn ông thành thục hơn ba mươi tuổi, cũng là con trai độc nhất trong nhà, đóng vai người được dựa vào qua lâu đến mức hắn cũng quên dựa vào người khác là cảm giác gì.


Cho đến khi hắn gặp Nguyên Dương.


Theo lý thuyết, Cố Thanh Bùi lớn hơn Nguyên Dương mười một tuổi, phải là Nguyên Dương dựa vào hắn mới đúng. Nhưng Nguyên Dương ở phương diện sinh hoạt chăm sóc Cố Thanh Bùi thỏa đáng, để cho hắn chuyên tâm sự nghiệp không lo lắng chút nào chuyện phía sau; trong công việc Nguyên Dương cũng giống vậy ủng hộ rất lớn cho Cố Thanh Bùi, để cho con đường đi tới trước của hắn càng không có gì băn khoăn.


Trừ tật xấu hay ghen, Nguyên Dương thật có thể nói là một bạn lữ hoàn mỹ, thế nhưng một điểm này Cố Thanh Bùi vẫn vui vẻ, hắn cũng cưng chiều Nguyên Dương, chẳng qua là thích hợp trêu chọc y một chút, như vậy cũng không đến nỗi Nguyên Dương phải ghen quá mức, vừa có thể cảm nhận được tình yêu của y với mình.


Cứ như vậy, Cố Thanh Bùi đã bị Nguyên Dương cưng chiều đến ngây thơ mà tuổi này không thường gặp, thế nhưng Cố Thanh Bùi còn chưa phát hiện ra, chỉ coi đây là kiểu mẫu chung đụng bình thường với Nguyên Dương.


Khi Cố Thanh Bùi lại một lần nữa về nhà ba mẹ mình, điện thoại của Nguyên Dương cũng gọi theo tới, Nguyên Dương ở đầu dây bên kia bất đắc dĩ nói: "Cố Thanh Bùi! Tật xấu của anh cứ hờn dỗi là về nhà cha mẹ đẻ, tại sao lại nữa rồi?"


Cố Thanh Bùi liếc mắt phản bác: "Em mẹ nó có biết nói chuyện hay không, anh nhớ ba mẹ mình, trở về thăm một chút thì sao?" Cố Thanh Bùi nhìn nhà trống rỗng lại bắt đầu tức giận với Nguyên Dương. Thật ra thì lần này trở về ba mẹ Cố không có ở nhà, chắc là về quê thăm người thân rồi, Cố Thanh Bùi một mình đợi ở nhà rất nhàm chán, một hồi nhớ Nguyên Dương, một hồi lại tức y.


"Vậy anh lúc nào thì trở lại? Thức ăn trong tủ lạnh đều hư cả rồi kìa."


"Hừ, hư thì ném đi."


"Nhưng mà em làm nhiều lắm."


"..."


Sau đó Cố Thanh Bùi lấy lý do không lãng phí thức ăn, cùng ngày liền đặt vé máy bay quay về, Nguyên Dương còn đi sân bay đón người, vừa thấy mặt y liền cười Cố Thanh Bùi, "Anh ở nhà một mình chơi có vui vẻ không?"


Cố Thanh Bùi đơ một cái chớp mắt, lúc này hắn biết Nguyên Dương đã biết chuyện ba mẹ mình về quê, không nhanh không chậm đưa hành lý cho Nguyên Dương, nói: "Cũng không tệ lắm, yên tĩnh."


"Cố Thanh Bùi! Anh thật thiếu đánh!" Đây không phải là rõ ràng nói Nguyên Dương y ồn ào sao?


 Nguyên Dương tiến lên ôm eo Cố Thanh Bùi, hắn chép miệng một tiếng đẩy tay y ra, Nguyên Dương rũ đầu vừa cắn răng theo ở phía sau, vừa nhỏ giọng nói: "Nhìn em trở về làm sao xử lý anh."


Cố Thanh Bùi nào biết, thời điểm Nguyên Dương về nhà phát hiện không thấy hắn đã hoảng thế nào, tra ghi chép xuất hành của hắn mới biết hắn đã về Tứ Xuyên, y muốn gọi điện thoại tới hỏi một chút Cố Thanh Bùi lúc nào trở về, nhưng đợi một lúc vẫn chưa muốn xuống nước. Chờ đến khi y lướt vòng bạn bè của mẹ Cố mới biết Cố Thanh Bùi ở nhà một mình, vì vậy sự lo lắng hắn không thể chăm sóc kỹ chính mình chiếm thượng phong, lúc này y mới gọi điện cho Cố Thanh Bùi. Lúc đó Cố Thanh Bùi mới vừa về nhà có hơn hai tiếng đồng hồ.


Chuyện này cuối cùng cũng không nói với ba mẹ Cố, xem như Cố Thanh Bùi chưa từng về qua. Đây là lần hắn về "nhà mẹ đẻ" thời gian ngắn nhất.


Thật ra thì nguyên nhân cãi nhau của Nguyên Dương và Cố Thanh Bùi cũng không có gì lớn, chính là Cố Thanh Bùi cùng một diễn viên nam hai bình bông trong bộ phim mà hắn đầu tư trò chuyện nhiều mấy câu. Nguyên Dương và Cố Thanh Bùi bởi vì loại chuyện này ồn ào không ít lần, nhưng chẳng qua là cãi nhau một tý, sống qua ngày vốn chính là khó khăn như vậy, không thể nào hai người hoàn toàn khác nhau ngày ngày sinh hoạt chung một chỗ mà không có một chút cọ sát.


Người này là một tiểu thịt tươi dáng dấp hơi có vẻ nữ tính, hoàn toàn chính là kiểu thức ăn trong quá khứ của Cố Thanh Bùi, lúc Nguyên Dương nhìn thấy cậu còi báo động trên đầu liền reo vang, y sầm mặt tiến lên ôm Cố Thanh Bùi nói mấy câu dọa người ta sợ chạy. Cố Thanh Bùi cảm thấy mắt mặt, mắng Nguyên Dương mấy câu, kết quả Nguyên Dương cũng tức giận.


Nguyên Dương vẫn giống như bình thường, một ngày ba bữa chăm sóc Cố Thanh Bùi thật tốt, đi làm xe đón xe đưa, nhưng chính là nghiêm mặt lại không cùng Cố Thanh Bùi nói câu nào.Điều này làm cho Cố Thanh Bùi khó chịu, nhất là hắn có tính gắt ngủ khi mới ngủ dậy, bình thường muốn Nguyên Dương dỗ ôm một cái, lại tới hôn hôn chào buổi sáng, nhưng Nguyên Dương đang chiến tranh lạnh với hắn, Cố Thanh Bùi thức dậy không có gì cả, liền ủy khuất một trận.


Nhưng Cố Thanh Bùi lại không muốn cúi đầu trước, vì vậy hắn bắt đầu hành động, hấp dẫn sự chú ý của Nguyên Dương.


Đầu tiên là lúc tắm, Cố Thanh Bùi ở bên trong hô to một tiếng, để cho Nguyên Dương cho là hắn xảy ra chuyện gì, Nguyên Dương hoảng sợ vội vàng phá cửa mà vào, kết quả phát hiện Cố Thanh Bùi căn bản không khóa cửa, đi vào cũng không thấy Cố Thanh Bùi có chuyện gì, y hung hãn trừng hắn một cái, sau đó bình tĩnh đi ra ngoài.


Y biết Cố Thanh Bùi cố ý.


Cố Thanh Bùi nhìn mình cả người trần trụi, xoa xoa trán, rất hoài nghi nói: "Chiêu này cũng không được? Là mình già rồi sao?"


Vì vậy Cố Thanh Bùi sau khi tắm xong vì nghiệm chứng một chút, tận lực không mặc quần áo liền đi ra, Nguyên Dương ngồi ở trên giường chơi điện thoại di động, mắt nhìn thẳng.


Cố Thanh Bùi xịt nước hoa thơm phức, chỉ lấy ra một chiếc áo sơ mi của Nguyên Dương để làm "quần áo ngủ", lúc thay đồ, động tác thanh âm cũng làm rất lớn. Hắn lên giường nhìn thấy Nguyên Dương không có biểu hiện gì, đành bực tức tắt đèn đầu giường.


Nguyên Dương nhìn nhà tối đen cũng để điện thoại xuống định ngủ, ai ngờ y mới vừa nằm xuống Cố Thanh Bùi liền cho y hai đạp, làm lòng y rất ngứa ngáy, nhưng y phải nhịn được, bắt cái chân đạp loạn của Cố Thanh Bùi, dùng bắp chân kẹp lại, sau đó thuận tay ôm Cố Thanh Bùi vào trong ngực, chẳng qua là hắn chờ phải chờ trái, vẫn không có nụ hôn ngủ ngon nào.


Cố Thanh Bùi tức á, Nguyên Dương chê hắn già đây mà!


Cố Thanh Bùi còn chưa nghĩ nhiều hơn cơn buồn ngủ đã tấn công tới, hắn cũng không để ý như vậy nhiều, ngủ một giấc nói sau.


Trong ngực Nguyên Dương ấm áp, Cố Thanh Bùi hắn chống cự không nổi.


Ngày hôm sau, Cố Thanh Bùi thức dậy vẫn là không chờ được nụ hôn chào buổi sáng của Nguyên Dương, hắn giận đến lập tức lấy điện thoại ra đặt vé về Tứ Xuyên.


Hắn cũng không nói gì, ở trước mặt Nguyên Dương nên làm gì thì làm cái đó, ngoại trừ việc hắn có thể phóng đại bất cứ âm thanh nào, hơn nữa vô cùng giận dỗi làm loạn nhà Nguyên Dương mới vừa dọn dẹp xong, đem đồ có thể ném ném loạn xuống đất trước mặt Nguyên Dương. Nguyên Dương không nói tiếng nào dọn sạch sẽ, Cố Thanh Bùi cảm thấy không thú vị gì cả.


Còn có ngày hôm qua đi siêu thị, Cố Thanh Bùi thấy cái gì cũng ném vào trong xe mua đồ của Nguyên Dương, Nguyên Dương đều nhất nhất để lại lên kệ, trừ cần thiết, y vẫn không nói tiếng nào, khiến cho Cố Thanh Bùi cảm thấy giống như mình đấm một trận vào gối bông.


Vì vậy Cố Thanh Bùi cũng không nói tiếng nào về Tứ Xuyên, kết quả về đến cửa nhà, phát hiện nhà không có người, gọi điện thoại mới biết ba mẹ đã về quê, Cố Thanh Bùi sợ hai người già lo lắng nên cũng không nói chuyện về nhà với họ, mở cửa vào phòng riêng.


Bởi vì bay vất vả, Cố Thanh Bùi ngã đầu liền ngủ hơn một giờ, tỉnh dậy nhìn nhà trống rỗng nghĩ đến Nguyên Dương, sau đó không lâu Nguyên Dương gọi điện thoại cho hắn, Cố Thanh Bùi đắc ý cong khóe môi, lòng nghĩ "Như thế nào, em không nhịn được đi?" .


Kết quả Nguyên Dương vừa mở miệng, Cố Thanh Bùi liền tắt tiếng. Thật ra thì Cố Thanh Bùi một hai tháng cũng sẽ về nhà một chuyến, thường được lên kế hoạch trước. Nhưng từ khi cùng Nguyên Dương chung một chỗ tới nay chuyện về nhà trở nên không có kế hoạch, chỉ xem bọn họ ngày nào cãi nhau khiến cho hắn không hài lòng muốn về nhà, hắn liền về.


Về sau, ba mẹ Cố đều biết Cố Thanh Bùi về nhà một lần nhất định lại là cùng Nguyên Dương giận dỗi, sau đó hai người lặng lẽ nhắn tin báo bình an cho Nguyên Dương.


Cố Thanh Bùi là một người lý trí như vậy, những thứ tính khí dỗi hờn này đều là Nguyên Dương từng điểm từng điểm cưng chiều mà ra, dĩ nhiên là chính y tình nguyện chấp nhận, cả đời như vậy đều không muốn buông hắn ra, còn phải đề phòng Cố Thanh Bùi không muốn y!


Cho nên thời điểm Nguyên Dương về nhà không tìm được Cố Thanh Bùi trong lòng rất bối rối, gọi điện thoại cũng không người nhận, chỉ đành phải tra ghi chép xuất hành của hắn, lúc này mới biết vợ mình lại giận dỗi về "nhà mẹ đẻ", bây giờ nghĩ lại, khi đó Cố Thanh Bùi không nghe điện thoại chắc là đang ở trên máy bay.


Cố Thanh Bùi giống như một đứa trẻ chơi với bạn bên ngoài, bởi vì một ít nguyên nhân nhất thời bất hòa mà về nhà tìm mẹ, sau đó ngày hôm sau lại cùng những người bạn nhỏ khác chơi vui vẻ. Khác với đứa trẻ chính là, Cố Thanh Bùi về nhà không tìm được mẹ, ngày hôm sau cũng không có cùng Nguyên Dương vui vẻ, mà là cùng Nguyên Dương thanh toán chuyện từ trước!


Nguyên Dương nhận sai với Cố Thanh Bùi, suy nghĩ muốn hôn hôn vợ, nhưng hắn đã mau tránh ra, có chút tức giận nói: "Em mẹ nó không phải chê anh già sao?"


Nguyên Dương trong đầu dấu hỏi cùng tức giận nhảy số, "Con bà nó Cố Thanh Bùi, anh chớ vu oan cho em! Em chê anh già lúc nào?"


"Tối ngày hôm qua đó!" Nguyên Dương thấy mình trần truồng lại bỏ đi! Cái này làm cho hắn đứng ở trước gương hoài nghi mình thật lâu!


"Má nó, tối ngày hôm qua em có nói câu nào đâu!" Nguyên Dương thật đúng là oan uổng, tối ngày hôm qua Cố Thanh Bùi khỏa thân khiến cho y sau khi đi ra ngoài phải xuống phòng tắm dưới lầu tắm nước lạnh, lúc Cố Thanh Bùi đi ra y cũng mới xong chuyện không lâu. Sau đó buổi tối y còn nằm mơ thấy mình một mực ôm Cố Thanh Bùi làm đến hắn ngất đi, buổi sáng quần ướt một mảng lớn.


"Em không lên tiếng, nhưng hành động của em đã biểu hiện rất rõ ràng."


"Hành động gì?"


Nguyên Dương nghĩ nghĩ, y trừ không nói chuyện với Cố Thanh Bùi, không kề cận hắn ra, tất cả mọi thứ đều như cũ mà.


"Chính em tự nghĩ đi, không nghĩ ra được đừng chạm vào anh." Nói xong Cố Thanh Bùi thừa dịp Nguyên Dương không chú ý, vào nhà liền khóa trái cửa. Hắn xấu hổ phải nói— bởi vì em không muốn anh!


Được lắm, Nguyên Dương thiếu chút nữa cắn nát răng.


Sáng hôm sau, Cố Thanh Bùi nhìn hai vành mắt đen của Nguyên Dương, trêu ghẹo nói: "Ây da, đây là nghĩ đến một cả buổi tối cũng không ngủ sao?"


Nguyên Dương thả bữa ăn sáng trước mặt Cố Thanh Bùi, hung hãn nói: "Anh chờ đó."


Cố Thanh Bùi chớp chớp mi hỏi: "Ừm, chờ cái gì?"


Nguyên Dương một hớp nhét vào miệng cả quả trứng luộc, thật giống như đem nó làm Cố Thanh Bùi, mồm miệng nói không rõ ràng: "Một hồi anh sẽ biết."


Sau một hồi, Cố Thanh Bùi ăn điểm tâm xong, Nguyên Dương ngồi đối diện hắn hỏi: "Ăn no chưa?"


Cố Thanh Bùi gật đầu, Nguyên Dương phủi một cái đứng lên, trực tiếp bò qua trên bàn, cười tà nói: "Nếu ăn no, vậy thì bắt đầu làm việc đi Cố tổng."


Cố Thanh Bùi cảm nhận được khí tức nguy hiểm của Nguyên Dương, muốn chạy trốn đã không kịp, trực tiếp bị Nguyên Dương vác lên vai, thiếu chút nữa nôn cả bữa ăn sáng ra, "Nguyên Dương, em làm gì đó! Để anh xuống!"


"Làm gì? Anh không phải nói em chê anh già sao? Em phải dùng hành động chứng minh lòng mình một chút chứ. Em để cho Cố tổng nhìn xem Nguyên Dương em thương anh bao nhiêu!"


"Hôm nay có chính sự mà!"


"Sợ cái gì, không thiếu mấy canh giờ này."


End.


Cre: aliba460.lofter.com

Chúc mừng sinh nhật Cố tổng, Cố thiên tiên của cẩu Dương :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com