22. bên ấy bên này
Buổi sáng ở thành phố mới không giống ở nơi Ji từng sống. Không phải vì nhịp sống nhanh hơn, hay những tòa nhà cao tầng chắn mất ánh nắng – mà vì cảm giác trống rỗng theo anh từ lúc rời khỏi bệnh viện nhỏ nằm khuất bên đồi.
Ji bước đi giữa dãy hành lang dài, nơi gió lùa qua từng khung cửa kính sáng loáng. Người ta chào anh bằng sự kính trọng – "Điều dưỡng trưởng mới", "Một nhân sự tiềm năng". Anh đáp lại bằng nụ cười đúng mực, trao đổi công việc đúng mực, ghi chép và báo cáo đúng mực. Nhưng mỗi khi dừng lại giữa những đoạn chuyển giao im lặng, trong lòng anh lại vang lên một câu hỏi nhỏ, như sợi chỉ không thể tháo ra:
"Rốt cuộc thứ tình cảm này là gì?"
Một phần anh tự nhủ: Mình không nên suy nghĩ quá nhiều. Jung đang tiến triển tốt. Không phụ thuộc. Không kích động. Cậu ấy sẽ sống tốt – như bao người bình thường khác. Và như thế... anh nên vui mới phải.
Ji đã rời đi trong buổi sáng lặng gió, để lại lời dặn dò tỉ mỉ cho bác sĩ trưởng và điều dưỡng phụ trách Jung. Anh không đủ can đảm gặp lại Ju vào phút cuối. Thay vào đó, anh viết một bức thư – dài hơn bất cứ tờ hồ sơ nào anh từng điền, chân thành hơn bất cứ lời khuyên nào anh từng nói.
Anh đã hứa sẽ quay về – dù không biết khi nào.
**
Ở nơi ấy – giữa căn phòng nhỏ quen thuộc – Jung vẫn ngồi bên cửa sổ, ánh nắng trải dài trên vai áo. Cậu không ra tiễn. Không hỏi han. Cũng không rơi một giọt nước mắt.
Điều dưỡng phụ trách mang bức thư đến, nhẹ nhàng ngỏ ý:
"Cậu ấy để lại cho em. Em có muốn nghe không?"
Jung khẽ lắc đầu. Cậu đón lấy phong thư, ngắm nhìn nó thật lâu. Rồi... cất vào túi áo, trong quyển sổ vẽ, đôi lúc là dưới gối, bên cạnh trái tim mình như một món đồ hộ mệnh vô hình.
Từ hôm ấy, Jung bắt đầu thay đổi. Không ồn ào, không hối hả. Nhưng ai cũng cảm thấy có gì đó đã dịch chuyển trong đôi mắt cậu – như một chiếc kim nam châm vừa tìm thấy hướng thật.
Cậu học nói – không còn là những câu ngắn cụt lủn mà là những đoạn hội thoại có chủ ngữ, vị ngữ, và cảm xúc. Cậu chủ động bắt chuyện với bác sĩ, với điều dưỡng, thậm chí hỏi mượn sách. Cậu bắt đầu giúp mọi người dọn bàn ghế sau giờ trị liệu nhóm, biết cảm ơn và xin lỗi khi cần thiết.
"Cậu ấy đang tốt lên thật rồi," bác sĩ điều trị nói. "Không còn là sự tiến bộ mơ hồ như trước."
Không ai biết lý do. Nhưng trong lòng Jung, mọi thứ thật rõ ràng.
Cậu muốn trở thành người giống Ji.
Giống ánh mắt dịu dàng đó. Giống cách Ji lắng nghe một người dù người đó chỉ lặp đi lặp lại một chữ suốt mười phút. Giống cái cách Ji chạm vào tay ai đó và khiến người ta không còn thấy mình lạc lõng.
Cậu học cả tiếng Anh – thứ mà cậu nghĩ Ji cần dùng ở nơi làm việc mới. Cậu không biết học để làm gì, cũng chưa từng nói ra với ai. Nhưng mỗi đêm, bên ánh đèn mờ, Jung lần giở từng chữ cái trong cuốn vở cũ.
"Only if I were better, could I hope to find you."
(Chỉ khi tôi tốt hơn, tôi mới có thể hy vọng tìm được bạn.)
Câu đầu tiên cậu học thuộc.
Giữa bao giấc mơ không tên, hình ảnh Ji vẫn hiện về – lúc dịu dàng đặt tay lên vai, lúc thở dài giữa gió lạnh, lúc lặng lẽ bỏ đi mà không quay đầu lại.
Jung không trách anh. Cậu chỉ muốn – nếu có lần sau – mình đủ mạnh mẽ để giữ lấy người ấy, không bằng nước mắt, không bằng van nài... mà bằng chính phiên bản bình thường và lành lặn nhất của mình.
**
Ở thành phố xa lạ, Ji nhìn mảnh giấy note dán lên bàn làm việc – bốn chữ nắn nót mà anh đã viết sau ngày rời đi:
"Nhớ quay trở về nhé."
Anh thở ra, như thể có gì đó trong lòng vừa lay nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com