Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

43. người biến mất trước ánh sáng

Hồ sơ xin chuyển khỏi khu phục hồi được duyệt chỉ sau ba ngày.

Jung đã ngồi trước cửa phòng y tế suốt một buổi sáng, tay nắm chặt tờ đơn, lòng rối bời như thể chỉ cần ai đó gọi tên mình, cậu sẽ lập tức xé nó đi. Nhưng không ai đến. Không một lời ngăn cản.

Cậu ký tên.

Mọi thủ tục được giải quyết nhanh hơn cậu tưởng. Không ai biết rằng, đứng sau sự "thuận lợi" bất thường ấy chính là ông Park — người đã âm thầm sắp xếp để Jung rời đi êm đẹp, không gây ra sóng gió.

Có lẽ đối với ông, việc Jung rời đi không chỉ là cần thiết mà còn là điều nên xảy ra từ lâu. Một cái kết nhẹ nhàng cho một vết thương dai dẳng. Một sự cắt đứt êm thấm, không ồn ào, để Ji có thể quay về với tương lai sáng rỡ của mình, không vướng bận một "cái bóng" từng là bệnh nhân.

Jung biết rõ điều đó.

Và cậu im lặng chấp nhận.

Rời khỏi khu phục hồi, Jung không thông báo với Ji, cũng chẳng để lại lời giải thích. Cậu biết, có lẽ người duy nhất cậu không muốn làm tổn thương thêm chính là Ji.

Quãng thời gian tiếp theo là chuỗi ngày dài Jung tự mình vật lộn trong sự cô đơn và dằn vặt. Cậu đã từng cố gắng học nghề, nghĩ rằng đó là cách để bản thân có thể bước tiếp, có thể sống tốt hơn. Nhưng những ký ức chồng chất, những bóng tối trong tâm trí vẫn không chịu buông tha.

Một buổi sáng mưa, Jung bỏ lại tất cả: chồng vở, dụng cụ học tập, những lời hẹn hò mà cậu chưa kịp bắt đầu. Không báo ai, không một lời từ biệt.

Cậu bơ vơ, bước vào cuộc đời ngoài kia với đôi chân chới với. Việc tìm kiếm công việc ổn định không hề dễ dàng. Jung gửi hồ sơ đến nhiều nơi, tham gia nhiều cuộc phỏng vấn, nhưng dường như mọi cánh cửa đều khép lại trong thầm lặng.

Những ngày đầu làm việc ở studio thiết kế nhỏ là niềm hi vọng bé nhỏ giữa đống tro tàn. Nơi đó, Jung được dùng đến tài năng vẽ phác họa vốn có, được làm việc trong không gian nhẹ nhàng, ít áp lực, không ai hỏi về quá khứ của cậu.

Mỗi ngày, Jung tới studio, cố gắng biến mình thành một người bình thường, một người trưởng thành có công việc và trách nhiệm.

Nhưng khi trở về căn phòng trọ nhỏ bé, tĩnh lặng, cậu lại là chính mình — người mang trong lòng một nỗi đau âm ỉ, một sự dằn vặt không ngừng.

Mỗi đêm, Jung ngồi trước bức chân dung Ji chưa hoàn chỉnh mà cậu vẽ dở dang. Không phải để tô màu hay hoàn thiện, mà là để tâm sự, để bộc bạch những điều cậu không thể nói với ai khác.

"Em làm việc giỏi lắm đấy." Cậu nói, giọng nhẹ như gió đêm.
"Mọi người khen em điềm tĩnh, tập trung, lịch sự... Họ đâu biết em chỉ đang diễn vai một người bình thường."
Jung nhìn bức tranh với đôi mắt đẫm nước, trái tim như bị bóp nghẹt.

Cậu tự trách mình. Tự trách vì đã trở thành gánh nặng, vì đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống mà Ji xứng đáng có được. Jung hiểu, trong sâu thẳm, cậu vẫn chưa thể thoát khỏi bóng tối, vẫn chưa thể đối diện với chính mình và cả Ji.

Ở bên kia, Ji vẫn nhận được tin nhắn của Jung — ban đầu dày đặc, sau dần thưa thớt.

Cậu chàng lớn tuổi hơn cảm nhận được khoảng cách ngày càng xa, những dấu hiệu im lặng khiến lòng Ji đau nhói. Nhưng Ji không hỏi.

Cậu sợ hỏi sẽ làm Jung thêm tổn thương, và càng sợ hơn nếu phải nghe câu từ biệt hay lời xin lỗi.

Ngày qua ngày, Ji vẫn giữ thói quen gửi tin nhắn, những lời nhắn nhỏ nhẹ, giản đơn, mong chờ một câu trả lời, một dấu hiệu nào đó để biết Jung vẫn ổn.

Nhưng sự im lặng là câu trả lời duy nhất.

Trong lòng Jung, mỗi ngày trôi qua đều là một trận chiến. Cậu muốn quên đi, muốn sống cuộc đời bình thường như bao người khác. Nhưng bóng tối của quá khứ, những ký ức đau đớn cứ lần lượt hiện về, mồn một và ám ảnh.

Cậu biết, dù đã hồi phục nhiều phần, mình vẫn là người từng mắc bệnh tâm lý. Điều đó khiến cậu thấy mình không xứng đáng, không đáng tồn tại trong cuộc sống của Ji.

Giữa những phút yếu lòng, Jung tự hỏi mình có đang làm đúng? Có đang bảo vệ được Ji như cậu từng hứa? Hay chỉ đơn giản là... trốn tránh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com