Chương 3
"Cái gì? Con muốn lên thành phố học đại học sao?" Mẹ WooJin mở to mắt ngạc nhiên.
"Vâng! Mẹ cho phép con nhé!" WooJin gật đầu chắc chắn.
"Vậy còn đám cưới?"
"Học xong đại học, kiếm đủ tiền rồi con sẽ về lấy Hwihwi!" Anh nói, giọng đầy quyết tâm.
"Nếu con đã muốn vậy thì mẹ cũng không cấm. Nhưng..." Bà bỗng ngập ngừng khi nghĩ đến chi phí cho những năm học sau này. Bà nghe nói học đại học sẽ tốn tiền lắm, đã vậy còn tiền nhà, tiền đi lại, tiền ăn,... Ở thành phố thì cái gì cũng đắt, nhà bà lấy đâu ra tiền mà lo liệu đây.
"Con biết là sẽ vất vả cho ba mẹ. Nhưng con chỉ cần tiền sinh hoạt của tháng đầu tiên thôi, lên đấy con sẽ kiếm việc làm thêm!"
"Nhưng còn tiền học?"
"Mẹ yên tâm. Con sẽ cố gắng thi được học bổng. Mẹ tin con trai của mẹ chứ?" Anh cười tươi.
"Con mẹ ngoan lắm!" Bà ôm chầm lấy anh hạnh phúc, con trai bà lớn thật rồi.
Bây giờ đã là tháng 6, còn một tháng nữa các trường đại học mới tổ chức tuyển sinh. Hôm nay là ngày WooJin lên đường đến Seoul, anh muốn đến đó trước để ổn định mọi thứ thật nhanh.
Ngày WooJin đi rất nhiều người ra tiễn anh, vì anh là người đầu tiên ở cái làng quê nghèo này đi thi đại học. Ai cũng cầu chúc cho anh, dành cho anh những lời nói bình an.
WooJin mỉm cười cảm ơn mọi người rồi đưa ánh mắt tìm cậu. Nhưng bóng hình thân thương ấy anh chẳng tìm ra. Có lẽ cậu không muốn tiễn anh! WooJin cười buồn rồi xoay lưng bước đi.
................................
Anh đã đi một đoạn đường khá xa để đến bến xe khách, ngước lên nhìn về con đường phía trước, mắt WooJin bỗng ánh lên niềm hạnh phúc vô bờ. Chạy nhanh đến bên gốc cây phong lớn, anh cười tươi:
"Hwihwi!"
"Hôm nay anh đi sao?" Cậu khẽ ngước lên nhìn anh. Cậu đã đến gốc cây này từ sớm để chờ anh, chẳng hiểu vì sao cậu bỗng thấy tim mình đập rộn ràng khi nhìn thấy anh.
"Ừ. Anh đi rồi anh sẽ về. Anh sẽ kiếm thật nhiều tiền để cho em một cuộc sống hạnh phúc."
"..." DaeHwi không đáp. Cậu cứ nhìn sâu vào đôi mắt nâu ấm áp của anh. Cậu sẽ giữ trọn trong tim hình bóng yêu thương này.
"Em sẽ chờ anh chứ?"
"Em sẽ chờ!" DaeHwi gật nhẹ đầu.
"Anh yêu em!" WooJin mỉm cười rồi vòng tay ôm lấy thân hình mảnh dẻ của cậu.
"..." DaeHwi không đáp, chỉ vòng tay ôm lấy lưng anh.
"Anh đi đây!" WooJin buông cậu ra rồi chạy thật nhanh về phía trước. Anh chẳng một lần quay đầu lại vì anh sợ sẽ chẳng thể rời xa.
DaeHwi đứng dưới gốc cây phong nhìn theo anh, sắp vào thu rồi nên lá phong cũng đã rụng đỏ một góc đường. Anh đi vào mùa phong rụng năm nay, qua bao nhiêu mùa lá rụng anh mới trở về?
~oOo~
1 năm sau
WooJin đã lên thành phố được gần một năm rồi, cuộc sống cũng đã dần ổn định. Học lực của anh rất tốt nên anh nhận được học bổng hằng tháng của nhà trường. Ngoài việc học, WooJin còn nhận dạy thêm cho học sinh tiểu học, rồi đi chạy bàn cho quán ăn nhanh,... Việc gì anh cũng nhận làm hết chỉ mong kiếm được thật nhiều tiền.
WooJin vẫn thường viết thư về cho gia đình và DaeHwi nhưng anh chỉ nhận được những là thư hồi đáp của ba mẹ, còn cậu thì chẳng được một lần. Anh đã nhiều lần viết thư cho mẹ hỏi thăm về cậu nhưng rồi mẹ cũng chỉ trả lời qua loa. Anh nhớ cậu lắm, nhiều lúc khó khăn, mệt mỏi anh chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên cậu, ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé ấy. Nhưng... về nhà sẽ tốn tiền, tốn cả thời gian nữa. Anh đã hứa với cậu là sẽ kiếm nhiều tiền để cưới cậu rồi! Chỉ cần nghĩ đến đám cưới hạnh phúc, nụ cười ngọt ngào của cậu là anh lại có thể tiếp tục làm việc. Chỉ cần có cậu ở bên suốt quãng đường còn lại của cuộc đời thì anh có thể làm tất cả.
.......................................
"WooJin, bàn số 5!"
"Vâng!" Anh đáp rồi cầm menu đến bàn số 5. "Quý khách dùng gì ạ?"
"Cho tôi một ly sữa dâu nóng!" Một cậu thanh niên tầm tuổi anh đáp.
"Vâng, quý khách chờ cho một lát!"
Chạy vào báo đồ uống cho người pha chế, WooJin ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh để nghỉ ngơi trong giây lát.
"WooJin, sữa dâu nóng này!"
"Vâng!" Đặt ly sữa vào khay, anh nhanh nhẹn lách qua từng chiếc bàn. Nhưng...
"CHOANG"
Cả cơ thể anh ngã mạnh xuống nền đất, ly sữa thì bị văng ra bắn mạnh vào cậu thanh niên ngồi bàn số 5.
"Cậu không sao chứ!" Quản lí vội vàng chạy đến bên người khách hàng hỏi thăm, chiếc áo sơ mi trắng của cậu nay đã loang lổ những vệt sữa hồng.
"Tôi xin lỗi! Thành thật xin lỗi!" Nén đau, WooJin vội vã đứng dậy xin lỗi khách. Cả người anh bị va mạnh xuống đất khiến phần bụng bị đập rất mạnh, đôi chân WooJin cứ run lên khi cơn đau vẫn chạy khắp cơ thể.
"Park WooJin! Cậu làm ăn như thế hả? Tôi sẽ đuổi việc cậu!" Ông quản lí quát ầm lên. Đây không phải là lần đầu tiên WooJin bị ngã rồi làm vỡ cốc chén, nhưng lần này lại làm đổ sữa vào khách, mà vị khách này thì...
"Không sao! Anh ấy đâu có cố ý!" Cậu thanh niên mỉm cười nhẹ nói.
"Thật là ngại quá! Để Park thiếu gia chịu thiệt thòi rồi!"
"Dù sao thì cũng không có gì nghiêm trọng, ông cũng đừng trách anh chàng này!" Cậu nhẹ nhàng nói rồi cúi xuống cầm túi toan bước đi.
"Cậu Park đi sao? Cậu ở lại để nhà hàng chúng tôi phục vụ đã!" Tên quản lý tíu tít bám tay cậu.
"Tôi phải đi rồi! Hôm nay bạn tôi không đến!" Dứt lời cậu quay lưng bước đi trước ánh nhìn thèm muốn của bao người.
Dọn dẹp chỗ cốc vỡ, WooJin tập tễnh đi vào phía trong bếp.
"Oa... cậu sướng thật đó! Được đứng ngay gần Park thiếu gia! – Woong, đầu bếp của nhà hàng vỗ vai anh.
"Park thiếu gia? Là cậu thanh niên mà tôi làm đổ sữa vào đấy hả?
"Đúng đó!" YoungMin đáp. "Cậu ấy là Park JiHoon, một con người tài giỏi, xinh đẹp và rất tốt bụng."
"Lại có người hoàn hảo vậy sao?" WooJin nói khi rửa lại bàn tay.
"Cũng không hẳn, vì cậu ấy có vẻ rất si tình!" Woong chen vào rồi tiếp tục với món ăn của mình.
WooJin cũng không hỏi thêm gì nữa, anh bỗng thấy nhớ đến DaeHwi. Cậu của anh cũng hoàn hảo lắm, cũng tuyệt vời lắm! Không biết giờ này cậu đang làm gì? Trong gần một năm qua cậu có nhớ anh nhiều như anh nhớ cậu không?
~oOo~
Bây giờ cũng đã gần vào hè rồi, học sinh thì bận bịu chuẩn bị thi cuối kì, rồi lo lắng cho ngày chia tay. Còn DaeHwi, cậu mông lung lắm. Cậu chẳng biết mình nên làm gì, nên đi theo con đường nào. Gần một năm qua không có anh bên cạnh, cậu chẳng nhớ là mình đã sống như thế nào nữa. Hàng ngày cậu ngồi dưới giàn hoa tigon chờ bóng dáng một chàng trai ngốc nghếch, nhưng rồi cậu lại bật cười khi nhớ ra rằng "À! Anh đi rồi!"
Có những ngày trời đổ mưa tầm tã, cậu đứng dưới mái hiên lớp học nhìn ra ngoài sân, mắt cậu cứ nheo lại nhìn ra màn mưa trắng xóa mong nhìn thấy dáng hình thân quen đang bình yên chờ đợi. Nhưng rồi cậu cũng chẳng thấy! Vì "Anh đi mất rồi".
Anh có viết thư nhiều cho cậu, thư anh gửi dài lắm, anh kể việc đi học, đi làm, rồi cả những điều thú vị trên thành phố nữa! Bức thư nào cậu cũng đọc đi đọc lại nhiều lần rồi lại cất thật cẩn thận vào trong một chiếc hộp nhỏ. Cậu cũng có đôi lần viết thư đáp lại cho anh, nhưng đến khi định mang đi gửi thì lại thôi,... Chắc anh sẽ buồn lắm nhỉ? Chắc anh sẽ nhớ cậu thật nhiều! Cậu biết chứ, biết anh yêu cậu lắm chứ! Nhưng phải chăng cái ước mơ được sống một cuộc sống dư dả lớn hơn tình cảm mà cậu dành cho anh.
Anh nói anh lên thành phố kiếm tiền, anh nói anh sẽ mang cho cậu cuộc sống hạnh phúc. Cậu tin anh làm được! Nhưng liệu cái anh đạt được có giống như giấc mơ của cậu không? Đúng là cậu có quá nhiều tham vọng. Nhưng chẳng nhẽ có ước mơ lại là sai? Cậu ích kỉ, còn anh thì bao dung quá! Cậu chỉ yêu bản thân mà sao anh lại yêu cậu quá nhiều?
"Cậu bé!" Một chàng trai gọi giật cậu lại.
"..." Nghiêng đầu nhìn người vừa gọi mình, DaeHwi biết anh ta không phải người ở đây. Chàng trai này dáng người dong dỏng cao, mái tóc nâu sậm và đôi mắt thì đen huyền.
"Cậu bé dẫn tôi đến đây nhé!" Anh chạy đến bên DaeHwi đưa ra một tờ giấy nhỏ.
"..." Cầm lấy mảnh giấy, cậu đọc địa chỉ rồi chậm rãi bước đi, "Đi theo tôi."
"Chắc cậu nhỏ tuổi hơn tôi nhỉ? Vậy tôi gọi cậu là em nhé!" Anh mỉm cười cúi xuống nhìn cậu, "Anh là Bae JinYoung, còn em tên là gì?"
"Lee DaeHwi." Cậu khẽ đáp, chẳng liếc nhìn anh dù chỉ một lần.
"Cái tên hay lắm!" Anh lẩm nhẩm nói rồi nhìn xung quanh.
"Anh không phải người ở đây à?" Cậu khẽ hỏi.
"Ừ. Anh vừa mới từ Anh về, nơi đầu tiên muốn đến lại là nơi này!" JinYoung đáp, đôi môi nở một nụ cười dịu dàng.
"Có kỉ niệm gì sao?"
"Là bà anh đã sống ở đây! Anh muốn được về lại!"
"Thì ra là vậy. Đến nơi rồi!" Cậu khẽ nói khi cả hai dừng chân trước một căn nhà nhỏ.
"Anh sẽ ở đây hai tuần, anh có thể đến tìm em không?" JinYoung đề nghị.
"Để làm gì chứ?"
"Vì em rất đáng yêu! Và..." Anh bật cười trước ánh nhìn ngây ngô của cậu. Khẽ vươn tay vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh, anh thì thầm, "Anh yêu đôi mắt của em!"
DaeHwi bỗng đỏ bừng mặt khi hơi nóng phả vào tai mình. Nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có, cậu gạt nhẹ bàn tay to lớn trên tóc mình ra:
"Có vẻ anh chọn nhầm người rồi!" Dứt lời cậu quay lưng đi thẳng.
"Ngày mai anh sẽ đến tìm em!" JinYoung gọi với theo cái dáng nhỏ xinh đẹp.
Đi chầm chậm trên con đường nhỏ dẫn về nhà, DaeHwi thầm nghĩ về con người ban nãy. Anh ta rất đẹp, đôi mắt đen thu hút, giọng nói trầm ấm và cả phong thái đặc biệt nữa. Có lẽ cậu bị ấn tượng bởi cung cách của chàng trai này, không quá thật thà chân chất như WooJin, cũng chẳng kiêu ngạo như cậu, anh ta biết cách làm người khác nhớ đến mình!
Chưa có ai làm cậu phải suy nghĩ đến khi chỉ mới gặp một lần như anh chàng Bae JinYoung này. Có lẽ bởi vì cái xuất thân và cuộc sống của anh ta chăng? Cậu không rõ nữa.
~oOo~
"Này! Chờ anh với!" JinYoung chạy vội đến bên cậu khi thấy cái dáng nhỏ nhắn đang đi bộ đến trường.
"Có chuyện gì vậy?" Cậu nhăn mặt nhìn anh.
"Em phải đi học sao?"
"Ừ!"
"Trả lời trống không này!" JinYoung búng nhẹ lên mũi cậu. "Cho anh đi cùng được không?"
"Không!" Xoa xoa cái mũi đang đỏ lên, cậu quay ngoắt người đi thẳng.
"Em thật xấu tính!" Anh bật cười rồi đi theo con người phía trước.
"Đồ rỗi hơi!" Cậu gắt lên khi anh theo đuôi cậu đến tận cổng trường.
"Ừ! Anh đúng là đang rỗi hơi đây! Cho anh đi học với em đi!" JinYoung nắm lấy tay cậu nũng nịu.
Giật mình trước sự thân mật của anh, DaeHwi khẽ giật tay lại: "Anh làm gì thế?"
"A! Em ngại này!" Anh reo lên rồi đưa bàn tay vuốt nhẹ đôi má ửng hồng của cậu.
"Đồ hâm!" DaeHwi quát nhẹ rồi đi thẳng vào lớp.
Còn JinYoung, anh chỉ tủm tỉm cười rồi đi theo cậu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh DaeHwi trước con mắt ngạc nhiên của mọi người trong lớp anh khoác nhẹ tay lên vai cậu.
"Này! Anh làm thế?" Cậu gạt tay anh ra quát.
"Sao chứ? Chỉ có vậy mà em cũng ngại sao?"
"Tôi không biết người thành phố các anh nghĩ gì nhưng đừng có quá thân mật với tôi!" DaeHwi gằn giọng nói.
"Em thật là..." JinYoung bật cười rồi ngả người ra chiếc ghế.
................................
Những buổi học cuối năm của DaeHwi vẫn diễn ra bình thường chỉ có điều là thêm một con đỉa luôn bám theo cậu và nói vô vàn thứ chuyện.
"Em định đi học đại học chứ?" JinYoung hỏi khi cả hai đang đi về nhà.
"Tôi... " Cậu bỗng ngập ngừng khi nghĩ đến tương lai của mình.
"Em học rất tốt, hãy lên thành phố học đại học đi!" Anh đặt tay lên vai cậu.
"Nhưng..." DaeHwi chợt nghĩ về mẹ. Gia đình cậu không khá giả gì, cuộc sống hằng ngày cũng phải gò lưng ra mới đủ ăn, bây giờ cậu lên thành phố học đại học thì lấy đâu ra tiền. Cậu không thể như WooJin, cậu chẳng có sức khỏe để nhịn cơm hay đi làm thêm quần quật.
"Lên Seoul cùng anh được chứ?" JinYoung kéo cậu đối diện lại với mình. Anh như có thể nhìn thấu nỗi lo lắng của cậu. Cái ý nghĩ muốn ở bên cậu cứ chạy dọc tâm trí anh suốt mấy ngày nay, chẳng hiểu sao chỉ mới gặp cậu có vài ngày mà anh lại cảm thấy thân thuộc đến vậy.
"Anh ...." DaeHwi mở to mắt nhìn chàng trai phía trước mình. Là anh ấy đang nói cậu lên thành phố cùng anh ấy, vậy là cậu có thể đi học, có thể sống hạnh phúc phải không?
"Anh biết việc này hơi đường đột nhưng em hãy cứ tin anh. Anh nhất định sẽ chăm sóc cho em!" Anh nắm chặt lấy tay cậu.
"Cho tôi thời gian suy nghĩ!" Cậu nói nhanh rồi rụt bàn tay lại. Quay lưng chạy nhanh về hướng ngôi nhà của mình, tim DaeHwi bỗng đập rộn ràng những nhịp mạnh mẽ.
~oOo~
Hôm nay JinYoung không đến tìm DaeHwi như mọi ngày, có lẽ anh đang muốn để cậu suy nghĩ cho tương lai của mình. Ngồi trên ban công nhìn xuống cậu có thể thấy giàn hoa tigon màu hồng của nhà mình, cậu có thể thấy cánh cổng nhỏ cũ kĩ, có thể thấy khoảng sân hẹp bám đầy rong rêu,... Thật lạ, nơi nào cậu cũng thấy bóng hình anh, người con trai ngốc nghếch, người con trai nói yêu thương cậu trọn đời. Cậu nhớ anh, thật sự là rất nhớ anh! DaeHwi bỗng muốn quay lại cái ngày cả hai vẫn còn nhỏ xíu. Lúc đó, hạnh phúc lắm, sống vô lo vô nghĩ, anh và cậu luôn bên nhau, luôn thương yêu nhau. Còn giờ đây, cậu có yêu anh không? Hay cậu yêu cái cuộc sống trong mơ của mình hơn? Cậu chẳng thể nào có câu trả lời, cậu dường như đang bế tắc thật rồi.
Chán nản bật chiếc tivi nhỏ trong nhà lên, đập vào mắt DaeHwi là tòa nhà chung cư cao cấp đang được giới thiệu. Đây rồi! Đây chính là cuộc sống mà cậu mơ ước, cậu nhất định phải có nó. Đứng dậy rồi chạy nhanh ra ngoài cổng, DaeHwi rảo bước vội vã trên con đường dẫn đến ngôi nhà nhỏ của bà JinYoung.
.............................
"Em tìm anh sao?" JinYoung đứng nhìn DaeHwi trìu mến khi thấy cậu cứ nhấp nhổm ở ngoài cổng mà không dám gõ cửa.
"À! Vâng."
"Anh vừa đi mua ít đồ! Em vào đi!" Anh cười nhẹ rồi mở cánh cổng sắt ra.
Ngồi trên chiếc ghế mây ở ngoài khoảng sân rộng, DaeHwi cứ nhìn quanh rồi lại cúi xuống nắm lấy vạt áo mình.
"Em đã nghĩ xong rồi chứ?" JinYoung đặt ly nước mát lành vào tay cậu.
"..." DaeHwi không đáp, cậu chỉ khẽ gật đầu.
"Em sẽ đi cùng anh phải không?"
"Sao anh biết?" Cậu ngạc nhiên nhìn anh, cậu còn chưa nói mà anh đã biết được rồi sao.
"Anh có thể đọc được suy nghĩ trong ánh mắt em!" JinYoung bật cười trước vẻ mặt đáng yêu của cậu.
DaeHwi không nói gì thêm, cậu cúi đầu nhấp nhẹ một ngụm nước nhỏ. Còn anh thì cứ ngắm nhìn cậu rồi bàn tay như vô thức vươn ra vuốt nhẹ lấy mái tóc tơ mềm mại.
"Anh nhất định sẽ chăm lo cho em!" JinYoung khẽ nói như một lời hứa danh dự của người đàn ông.
DaeHwi thì không nghe thấy điều gì nữa, cũng chẳng thể nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của JinYoung. Cậu giờ đây chỉ nghĩ đến WooJin và lời hứa dưới gốc phong năm ấy. Cậu đã nói là cậu chờ anh, nhưng giờ đây anh chưa về mà cậu đã bỏ đi mất. Là cậu sai, là cậu tham vọng, là cậu có lỗi. Cứ coi như cậu là kẻ xấu xa đi!
WooJin! Em xin lỗi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com