3. hư ảo
'Sợ rằng anh chỉ là bông tuyết
Mong manh tồn tại chẳng ai hay
Và khi âm thầm anh tan mất
Để lại trái tim chẳng còn hồng.'
Một mảng tối đen.
Woojin giật mình bật dậy, trên giường bệnh trắng tinh đầy xa lạ. Ánh nắng cuối ngày ngoài cửa sổ mang một màu đỏ hồng thật buồn bã. Woojin không hiểu mình đã ở đâu, càng không hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình. Thứ duy nhất còn đọng lại, là một cái tên...
Có tiếng mở cửa khiến cậu giật mình ngước ra, với chút chờ mong.
Kim Donghyun bước vào với cái điện thoại trên tay. Anh mới được trường gọi hỏi về tình hình cậu bạn của anh. Đập vào mắt là hình ảnh Woojin thẫn thờ ngồi trên giường với cái chân băng bó khiến Donghyun vừa vui mừng mà cũng lại vừa xót xa. Anh thở phào một hơi, ít nhất cậu đã tỉnh dậy.
- Mày thấy sao rồi?
Donghyun ân cần dựng cái gối lên cho Woojin, nhẹ hỏi Woojin. Sáng nay thật sự khiến anh sợ hãi không thôi mỗi khi nghĩ lại. Khoảnh khắc ấy Woojin đã toả sáng lấp lánh trên sân khấu lễ hội trường, và rồi ngay khi đèn vừa phụt tắt, cậu gục ngã với cái chân chấn thương. Anh đã khóc khi đó, khi người anh em của anh nằm ngủ mê man trên chiếc giường bệnh chẳng phù hợp với con người cậu, và rồi vô tình để lộ cánh tay đầy vết thương không biết có từ bao giờ. Donghyun biết Woojin không vui vẻ như cậu vẫn thể hiện, nhưng không ngờ cậu lại khủng hoảng đến mức ấy. Tự trách thật nhiều, Donghyun không tài nào nguôi ngoai cảm giác hối hận trong lòng.
- Im Youngmin... không được, mình phải tìm Youngmin...
Park Woojin như phát hoảng lên và có ý định rời giường, khiến Kim Donghyun giật mình thoát khỏi mạch cảm xúc, vội vã giữ cậu lại.
- Từ từ Woojin cậu không được cử động, chân cậu...
Woojin khi ấy mới bừng tỉnh nhìn quanh và bắt gặp ánh mắt đầy hoang mang cùng lo lắng của Donghyun. Nhìn xuống cái chân chỉ mới được bó bột của mình, cậu không kiềm nổi nước mắt rơi lã chã. Cậu không biết cậu khóc vì mình, hay vì anh nữa. Woojin chỉ nhớ, rằng cậu đã xót xa thế nào khi Youngmin trong vòng tay của cậu. Giấc mơ ấy giờ đã tan vào màn đêm, chẳng còn lại gì. Và cả khổ đau của người kia, giờ cũng theo dòng chảy của không gian, cuốn vào hư vô, rồi biến mất.
Nhưng vì lý nào, chút ấm áp trên tay cậu vẫn còn vương vấn, đôi môi cậu vẫn còn lưu cảm giác mềm nhẹ khi anh đặt xuống nó một nụ hôn và sao lòng cậu lại trống vắng đến thế này? Tại sao? Tại sao mọi cảm xúc ấy nó lại chân thực đến thế? Một giấc mơ Woojin không muốn tỉnh. Cậu muốn gặp lại anh, gặp lại người con trai ngọt ngào ấy, gặp lại người con trai ấm áp nhất trên đời ấy. Sao ông trời lại mang anh đi, bắt anh lưu giữ những điều tốt đẹp ấy một mình, tại cái nơi chẳng ai hay ấy, không người thân, không bạn bè? Con người ấy thậm chí còn chẳng được biết gì thêm ngoài cái tên của anh. Ký ức của anh, cuộc đời của anh, tất cả đều đã bị tước đi.
Im Youngmin, Im Youngmin.
Woojin cứ như người mất hồn từ lúc ấy, khiến Kim Donghyun dù phải rời đi nhưng lòng vẫn không nỡ vì lo lắng. Nhưng rồi màn đêm buông xuống, vẫn là Woojin nằm đó, một mình nghĩ về anh. Woojin biết, cậu không thể cứ tiếp tục như vậy, nhưng cậu sợ hãi, sợ trong một giây phút nào đó cậu sẽ để chút ký ức về anh trôi vào quên lãng. Không thể nào, thật sự không. Biết làm sao đây, anh chẳng còn một ai để nhớ, cũng chẳng biết trên thế gian này có ai may mắn gặp được anh như cậu hay không, để rồi lưu lại hình bóng anh như một ký ức trân quý. Nhắm mắt lại, Woojin chìm vào biển đen của hồi ức.
.
Giật mình mở mắt. Woojin dần nhận thức được mọi chuyện xung quanh. Woojin chỉ muốn gặp anh thêm một lần nữa thôi mà. Nhưng có lẽ không thể. Cuộc đời này có lẽ đã quyết định cho hai người va vào nhau một lần là đủ, chẳng màng đến cảm xúc của ai. Cậu nhìn lên trần phòng bệnh, lần thứ bao nhiêu trong đời cậu rơi vào trạng thái thế này rồi nhỉ. Trần nhà ở chốn này mang một màu trắng tinh của bệnh viện, giống với cái khung cảnh khi ấy, nhưng sao nó lại thê lương đến lạ. Woojin vươn tay lên, trong vô thức nắm lại. Chẳng còn gì nữa. Bàn tay cậu rụng rời đập xuống giường. Nghĩ lại cũng nực cười, hiện tại cậu chỉ toàn nghĩ về anh, về một người con trai không biết có thực sự tồn tại trên cõi đời này hay không. Gãy chân, cậu đau chứ, nhưng chẳng đau bằng tâm cậu bây giờ. Có lẽ cậu đã quen với những chấn thương bất chợt, vì cũng chẳng phải lần đầu Woojin tập luyện đến tự làm đau bản thân. Có chăng lần này cậu sẽ phải ở lại nơi đầy mùi thuốc sát trùng này lâu hơn một chút, rời xa sân khấu cậu vẫn luôn yêu thích một thời gian dài hơn một chút mà thôi. Giờ cậu lại nhớ người con trai ấy, nhớ cách anh đến với cậu bằng một nụ cười thanh thuần và trong sáng đúng nghĩa, nó chẳng phải rất đẹp hay sao? Woojin cũng nhớ cả giây phút nụ cười ấy vỡ đôi trước mắt cậu, chỉ còn lại một trái tim đơn côi yếu đuối, run rẩy. Woojin không biết bây giờ Youngmin đang cảm thấy như thế nào, có lẽ anh đang lặng ngồi bên cái hồ nước rộng lớn lạnh lẽo ấy, anh không khóc đâu Woojin đoán vậy nhưng chắc chắn anh chẳng tài nào cười nổi. Nó giống Woojin những ngày cổ tay cậu rỉ máu đau đến tận tâm gan. Cô đơn đến tột cùng chính là khi trái tim trơ trọi gào khóc chờ đợi yêu thương giữa dòng đời hối hả lạnh lùng, nhưng mình một chút cũng không cảm nhận được. Tất cả đều trống rỗng. Chỉ đến khi ngày mai thức dậy, khi một đoạn nhạc của tâm hồn vang lên, khơi gợi lại cho Woojin những xúc cảm của đam mê, cậu mới có thể giật mình tỉnh giấc, để trái tim cậu được nghỉ ngơi. Xót, cậu cảm nhận được cảm giác xót xa trào dâng trong lồng ngực. Lần đầu tiên trong chuỗi ngày khổ đau, cậu cảm thấy như vậy. Bởi vì Woojin không muốn bất cứ ai trải qua điều tương tự giống cậu. Dẫu cho luôn tìm một người hiểu mình, nhưng nếu phải nhìn người đó đau khổ, thà rằng để cậu như vậy đi, một mình le lói như một chú cá mù dưới đáy đại dương, tăm tối và đơn độc. Nhưng không, cái khoảnh khắc Youngmin xuất hiện, cậu đã thấu được cái sự công bằng chết tiệt của thế giới khắc nghiệt này.
Woojin chẳng biết thời gian đã trôi bao lâu, chỉ biết khi cậu kịp nhận ra, những tia nắng đầu ngày đã len lỏi qua kẽ tấm rèm, nhẹ mang cái màu ấm áp ấy lan toả trong không gian vốn tối đen của phòng bệnh. Và cũng chẳng lâu sau đó, người bạn thân của anh lại xuất hiện, với cái hào quang lấp lánh của cậu ta, vui vẻ, hoặc cố gắng như vậy để cậu khỏi buồn, mang bữa sáng đến cho Woojin. Kim Donghyun vừa múc cháo ra bát và đưa cho cậu vừa luôn miệng nói mấy thứ linh tinh về trường, về lớp và có đôi khi cả về người yêu của cậu ta.
'Từ khi nào mà mày nói nhiều đến vậy hả Kim Donghyun?'
Park Woojin không tránh khỏi việc đầu quay mòng mòng do thiếu ngủ cộng thêm sự tấn công của Dong- nhiều-miệng- hyun hiếm thấy. Cậu ta nghe phàn nàn xong thì miệng cũng ngừng nói, nhưng trước đó cũng không quên buông một câu cằn nhằn.
'Mày cứ làm như bình thường mày nói ít'
Woojin gật gù không phản đối lời tố cáo của anh. Ăn tô cháo trên tay với tốc độ nhanh nhất có thể để xoa dịu cái bụng đói của mình, Woojin cũng không quên gặng hỏi Donghyun một vài câu.
'Việc tao như này mày có nói cho nhà tao không đấy?'
'...Như này rồi mà mày còn muốn giấu?'
'Thì nói ra cũng chẳng ích gì'
'Tao đéo hiểu sao nhưng được thôi, mày nợ tao ân tình này đấy'
'Đấy mới là bạn tốt của tao. Yêu'
'Cho xin đi tao yêu Jeon Woong thôi'
'Khiếp có người yêu cái bỏ bạn ngay được'
'Thế mày có coi tao ra gì đâu? Bị đến thế này rồi tao cũng chẳng biết, mấy cái vết trên tay mày là cái gì? Tao đã cấm mày động vào mấy thứ ấy rồi cơ mà? Mày có chịu nghe đâu? Chắc đến lúc mày... rồi mày mới về báo tao quá nhỉ?'
Câu chuyện đột ngột chuyển sang hướng chẳng ai muốn khi Kim Donghyun bắt đầu không nghẹn nổi nước mắt mà uất ức nói với tên bạn thân còn đang trên giường bệnh. Park Woojin im lặng chẳng nói nổi một lời xin lỗi. Cậu lại lần nữa mỉm cười và vỗ vai Donghyun vài cái thật nhẹ. Cảm ơn mày, vì đã chăm sóc tao, xin lỗi mày, vì đã để mày phải chăm một đứa không ra gì như tao. Như hiểu được Woojin muốn nói gì, Donghyun với tay véo bắp tay cậu một cái thật đau.
'Tao cấm mày nghĩ mày vô dụng, không ra gì! Tao ở đây vì tao thích thế! Tao là bạn thân mày đấy! Bạn! thân! Đừng hòng giấu tao chuyện gì nữa! Nghe chưa!'
Park Woojin gật gù, lòng chẳng nén nổi xúc động. Cậu từ bỏ rồi, từ bỏ việc cố gắng việc làm đau bản thân. Tất cả là vì anh. Nếu anh đã không thể sống, thì cậu sẽ cố gắng để sống thay anh, thay anh nói, thay anh cười, thay anh ấm áp với cả thế giới ngoài kia, dẫu cho nó có khắc nghiệt cỡ nào. Vì Woojin tin tưởng anh sẽ như vậy. Chỉ là trong thâm tâm, cậu sẽ mãi giữ gìn một góc cho người con trai ấy, để anh ít nhất, trở thành một con người đẹp đẽ trong ký ức cậu, mãi mãi không biến mất.
hoa tàn rồi lại nở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com