dù có thế nào cũng không được cười
Cái mùa đông lạnh lẽo và cái làn sương mù như hương khói dày đặc đã chóng qua đi rồi, Seoul lại bắt đầu một cuộc đời mới với hàng hàng màu sắc đua nhau mà lấn át.. đỏ hoặc vàng hoặc tím hoặc là xanh lam, quả nhiên tuyết tan rồi, chỉ để lại những mảng nhỏ màu trắng còn vương vấn trên những con đường hay những khe kín mà ánh sáng chiếu không đến... Xuân đang đến một cách rõ rệt.
Họ đã dừng lại ở một tiệm thịt nướng không xa trường, nhưng lại khá xa Aphrodite. YoungMin không rõ nữa, cảm giác khó tả vừa buồn vừa vui chẳng biết do thời tiết hay WooJin hay Aphrodite gây ra... Buồn? Có muốn tự tử đi được. Vui cũng có ... Vui đến mức muốn cười to cho cả Nam Hàn này nghe vậy.. anh cũng không hiểu nữa
Bắt đầu rồi.
Mấy miếng thịt nướng hồng hồng, bóng loáng được xếp ngăn nắp trên vỉ, nước trong thịt chảy ra lấp lánh, có một ít bị cháy...trong ngon miệng khó tả. Youngmin như đứa trẻ đợi đồ ăn vậy, anh mắt sáng trưng nhìn từng hành động ... lật thịt rồi cắt thịt của Woojin.
WooJin thoáng ngước lên, nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Im YoungMin. Anh nhìn chằm chằm vào từng nhất cử nhất động của miếng thịt đỏ trên vỉ.
" Sao anh không tự lấy ăn đi? "
Đến lúc này anh mới bừng tỉnh
" À ừ..."
Cứ như thế này, một miếng thịt vừa chín tới, cuộn ở trong một ít rau xanh hoặc xà lách hoặc lá vừng... Chấm cùng một ít nước sốt đậm đà, vị cay bùng nổ trong đầu lưỡi vị thanh thanh của rau và vị mặn ngọt vừa phải của miếng thịt đã được ướp kĩ... Thật tình, ấm, ấm lắm, ấm áp đầy cả bụng. Nóng, cũng nóng... Cái nóng của ớt như thiêu đỏ cả lưỡi vậy.
" Anh không uống soju sao, YoungMin? Chẳng phải anh thích uống rượu lắm hả? "
" Cũng muốn lắm đấy, nhưng có lẽ em không thích rượu nhỉ? "
" Không, anh cứ gọi đi miễn em không uống là được, em vốn dĩ tửu lượng thấp nên chẳng muốn đụng đến đâu.. anh muốn uống cứ gọi đi nhé, dù gì anh cũng trả mà "
" ???? "
Thế là Soju được mang ra cùng với một cái ly thủy tinh nhỏ , YoungMin đã gọi vị nho... WooJin chẳng bao giờ thích thứ này.. cho dù chỉ có 12 đến 13% độ cồn hay bất cứ vị táo hoặc nho hoặc cam hoặc dâu, hay của bất cứ thương hiệu Chamilsul hoặc
Chum churum hoặc Jinro cậu vẫn không thích... Vì sao chứ? Với cái tửu lượng mà một hai ly đã say chẳng còn đường về... thì có muốn uống cậu cũng chẳng dám nữa.
YoungMin đã từ từ rót cái thứ mật ngọt đấy ra ly thủy tinh nhỏ, mắt khi nảy đã sáng nay còn sáng hơn. Anh đã nhanh chóng nóc hết cả một ly.
" Quả thật rất ngon đấy Park WooJin? Em không uống có hơi tiếc đấy... ? "
" Em không uống đâu ... Em sẽ không bao giờ uống với anh đâu, lúc bên anh em muốn mình tỉnh táo thôi "
" Để làm gì? Cái gì mà " lúc bên anh " ?"
" Thôi thôi uống một mình đi .."
YoungMin chỉ cảm thấy WooJin hơi lại thôi, một cách nào đó mấy câu nói lướt qua nhanh của WooJin lại ngọt ngào đến lạ... Anh thoáng vui mừng... anh chỉ nghĩ đến lúc WooJin với anh bên nhau thôi... Có lẽ ngọt ngào như thế này cái ý nghĩ đó sẽ không còn xa, một cách nào đó WooJin có thể quên người cũ mà bên anh thì sao? như thế thì đáng để cười to thật đấy...?
Một chai, hai chai, rồi ba chai...YoungMin chỉ uống một mình như vậy, dường như có chuyện không vui từ trước nên cũng chẳng màng gì mà nóc hết cả ba chai .. Anh mặc kệ WooJin có ngăn cản anh hay gì đấy, nhưng anh không say, anh nghĩ chính anh không hề say vì vốn dĩ tửu lượng của anh cao mà... Cho đến khi anh chẳng biết kẻ đi cùng mình là ai nữa...
Tận cho đến trời dần chiều đi, thời tiết cũng lạnh dần. Và Im YoungMin giờ đây còn là gì chứ? Anh đã kéo WooJin ra cái công viên ngày 19 tháng 12 hôm đó... Công viên chứa đầy những bông hoa màu đỏ nhưng bây giờ nó không nở nữa.. chỉ vì tiết trời quá lạnh ? Anh không biết nữa, đầu anh quay như cái hôm đó, bước đi cũng loạng choạng như hôm đó nhưng lúc này đã có WooJin...
Anh cảm thấy ấm, cái thân xác của WooJin ấm áp lắm, truyền đến cơ thể lạnh đến co rút của anh bằng một cái choàng vai... Anh chỉ muốn dựa vào chốn ấm áp này mà ngủ một giấc như chẳng lo nghĩ về gì thôi. Anh chẳng biết sao nữa, đến lúc say thì mọi cái tiêu cực ở sâu trong tiềm thức lại ào ra như thác như lũ, cuốn trôi, quật ngã hết cái tâm hồn mong manh của anh. Anh chỉ muốn khóc thôi.
" YoungMin, về thôi? " . Cậu nhìn chằm chằm vài mái tóc đỏ âu của YoungMin nổi bật giữa đêm tối, anh buông cậu ra loạng choạng đến nơi băng ghế đối diện.
Đặt cơ thể xuống băng ghế lạnh ngắt, kêu to
" Anh không về đâu "
WooJin vẫn còn bình tĩnh, cậu tiến đến sát bên anh, cũng đặt cơ thể mình xuống tấm phản lạnh lẽo của băng ghế.. hối thúc anh mau về nhưng chỉ nhận lại sự im lặng, Anh ngước lên nhìn mặt trăng tròn trịa, sáng choang cả một khu công viên không bóng người.
... Anh im thít, WooJin im thít và cảnh vật cũng im thít chỉ còn một chút tiếng còi xe thoáng ở đằng xa xa cùng một tiếng kêu dằng dặc của ban đêm... Anh chẳng biết có ai có thể nghe giống anh hay không... Những cái tiếng " u u uuuu " nhỏ nhỏ cứ thoáng kêu trong tai anh... Khó chịu đến chẳng nói thành lời nữa..
" Anh à? Mình về thôi "
Anh vẫn cứ ngước lên nhìn trời.
" Trời hôm nay chỉ có một mặt trăng sáng thôi sao? ... "
" Anh làm sao thế? " Cậu đã nghĩ anh buồn, khuôn mặt anh đỏ đỏ, mái tóc anh cũng đỏ, trơ trọi trước cái ánh sáng từ mặt trăng kia, đôi mắt long lanh trong sáng vẫn cứ nhìn mãi, nhìn mãi về phía mặt trăng xa xa... cậu không biết nhưng cậu rất muốn biết anh đang nghĩ gì nữa.
Ánh trăng, đơn côi giữa một vòng trời bất tận, tối mịt... Chẳng có một ngôi sao bao quanh hay bất cứ thứ gì... Chỉ lẽ lôi một mình , đơn độc chống chọi với cái lạnh của đêm tàn.
" Trong cô đơn thật chứ... "
WooJin đã cố tình đứng lên để kéo anh đi, nhưng có lẽ người kia đã dán mình vào chiếc ghế rồi.
" Nếu em muốn, em có thể về trước "
" Anh điên à, anh say đến nỗi đi cũng khó? để anh về một mình khác gì thả anh giữa rừng đâu? "
" Vậy ở đây đi . "
WooJin vẫn cố gắng bình tĩnh ngồi xuống, cậu chẳng có tí kiên nhẫn nào đâu... Nhưng bỏ YoungMin một mình ở đây bản thân lại cảm thấy có lỗi.
YoungMin vẫn im lặng nhìn trời nhìn đất rồi nhìn WooJin. Bàn tay rung rung với tới sát khuôn mặt WooJin rồi đột nhiên khựng lại.
WooJin tiến lại gần anh, cậu đã nhìn thấy một ít nước rưng rưng trong khoé mắt đỏ ấu của anh rồi...
" Gì nữa đây, anh say quá rồi đấy"
" Đúng rồi, chuyện bấy lâu nay anh giấu trong lòng, anh nhất định sẽ nói ra "
Anh đứng lên, cầm bàn tay WooJin với anh mắt vẫn còn ấu ấu đỏ, anh nhìn thẳng vào mắt cậu... Anh mắt đó như xoáy sâu vào bên trong đụt khoét những đau buồn trong tâm trí anh vậy... Anh không muốn nói nhưng không thể kiểm soát được nữa... Anh cầm lấy bàn tay ấm áp của WooJin bằng bàn tay lạnh lẽo khô ráp của chính mình... Đôi môi rung rung ngập ngùng lại có đôi chút sợ hãi...
" WooJin... Anh.."
" ... YoungMin?? "
" WooJin, nếu có chết hãy chết cùng nhau "
" Gì nữa đây YoungMin?? Anh say rồi, nói mấy câu chẳng có ý nghĩa gì cả? "
YoungMin vẫn tiếp tục cầm cái bàn tay ấm áp kia như một cách để tự sưởi ấm mình, chỉ có WooJin, cậu đang dần cảm thấy đâu đó trong tâm can một chút khó chịu, lại có một chút hụt hẫng... Cậu không hiểu chính mình tại sau lại thấy hụt hẫng nữa mặc dù không hề có bất cứ trong chờ nào từ khoé môi của YoungMin cả... dẫu về bất cứ thứ gì tình cảm hay bất kì thứ gì trên đời... vẫn không mong chờ.
" À mà... Anh thật sự đang rất tỉnh táo đó WooJin . "
" Tỉnh hay say sao cũng được, về nhanh lên, chẳng thấy lạnh à? "
YoungMin níu chặt tay WooJin không cho cậu quay bước, dẫu cho WooJin có nhăng mặt, nhau mày khó chịu... Vẫn cố tình không buông.
" WooJin, ANH THÍCH EM "
WooJin không bất ngờ, cậu vẫn sừng sững ở đó với cái khuôn mặt không hề có một tí cảm xúc. Không hề trả lời dẫu một cái lắc đầu chỉ có tiếng của hơi thở dồn dập ... Có lẽ đang rất giận.
" Anh thật sự đang rất tỉnh táo WooJin... "
" Em không quan tâm, về được rồi đó "
Cậu cố tình kéo anh đi thêm lần nữa, nhưng anh đã nhanh chóng kéo mạnh tay mình ra... Cậu quay sang nhìn anh, anh cúi đầu khắc khổ vì cứ nghĩ tình cảm một lần nữa bị bay màu.
YoungMin trước đây và cả bây giờ là một kẻ xinh đẹp, cao to lại có vẻ nam tính, lấp lánh cùng mấy đôi hoa tai đính trên tai mình, lại thời thượng sang trọng... Không có vẻ gì là một kẻ thiếu thốn cả về tiền tài hay tình cảm cả. Anh lại rất biết diễn, luôn khoác lên mình cái vai " kẻ hạnh phúc " suốt 27 năm qua nhưng ai mà biết rằng sự cô đơn đang xâu xé anh từng ngày chứ?
Anh khóc, anh khóc rung lên... Lại một lần nữa cái tình yêu nho nhỏ của anh bị tan vỡ trước sự lạnh nhạt khó hiểu của WooJin.
" Anh khóc? "
Anh chỉ ngước lên nhìn WooJin với khuôn mặt khắc khổ rồi quay đi.. anh không thể nói.
WooJin nắm lấy đôi vai của YoungMin, nhìn chằm chằm lấy anh và cả mái tóc của anh.
" Nghe này "
YoungMin trơ đôi mắt còn rưng rưng nhìn cậu.
" NGHE NÀY IM YOUNGMIN. MUỐM TỎ TÌNH THÌ LỰA LÚC NÀO TỈNH TÁO RỒI HẲN NÓI. CỨ TỎ TÌNH KHI AI ĐÉO CÓ THỂ ĐI VỮNG NHƯ VẬY CÓ CHÓ NÓ NHẬN . "
YoungMin chẳng thấy buồn nữa, không bất ngờ... Vì lấn át hết cả là một cảm xúc khá là kỳ cục. Kỳ cục cả về Woojin lẫn cái không khí xung quanh và chính anh cũng kỳ cục không kém. Anh không hiểu, vì một chút nhỏ nhặt anh lại khóc rung lên rồi đột nhiên WooJin lại hét vào mặt hay thậm chí là dùng cả từ " đéo " nữa? Anh bắt đầu cười, cười to trong khi nước mắt vẫn rơi, có một cái gì đó kỳ lạ đến kỳ cục chảy trong đầu anh khiến anh phấn chấn đến lạ thường...
WooJin cũng cười nhưng một nụ cười nhạt hơn anh... Công viên im lặng bổng rôm rả bởi tiếng cười của hai con người kỳ lạ này. Không thể tắt tiếng cười đi mặc dù đêm đã tàn lụi...
Một lúc thì dừng, chỉ còn lại những tiếng thở hộc hộc sau cái cơn cười như điên kia...
" Anh... bị điên à? " . WooJin nói không ra hơi...
" Tùy em nghĩ vậy, nhưng mà để hôm sau. Khi mà anh tỉnh táo rồi anh sẽ tỏ tình em nhé.. hahaha "
YoungMin nắm tay WooJin bước đi, anh loạng choạng như sắp té. Sau cùng là tiếng gió thổi qua, đưa những chiếc lá đầu tiên của mùa xuân rơi xuống đất.
/ phần truyện này kết thúc bằng tiếng cười của Nghê :) . Bạn sẽ thấy nó thật kỳ cục, chính mình cũng thấy nó kỳ cục ahihi :) /
/ WooJin đã cố gắng rất nhiều rồi, yên tâm nghĩ ngơi nhé, ABNEW luôn yêu anh /
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com