#17
"AHS? Ahn Hyungseob?"
"Xin người." Daehwi đá chân Jinyoung một cái. "Là Ahn Hyunseo, nữ hậu bối của tụi mình ấy. Con mẹ nó chứ Park Woojin anh hẹn hò với cô ta hồi nào??"
Daehwi trợn mắt nhìn Woojin. Bức ảnh mờ mờ còn out nét, nhưng cái mũ mà người con trai đội là mũ mà Lee Daehwi mua, làm sao nhầm được.
"Hẹn hò cái đầu nhà chú. Có nhớ thời còn làm thực tập sinh, cô ta suốt ngày bám theo Jihoon như keo dính chuột còn nói xấu như anh mà cũng bám lấy nó không?"
"Ê mày dám so sánh tao với keo dính chuột!?" Jihoon gào lên phẫn nộ, bị Woojin một cước song phi:
"Trọng điểm không nằm ở chỗ đó!"
"Không chỗ đó thì chỗ nào!?"
"Thôi." Hyungseob đưa tay lên ngăn cản hai đứa đang có dấu hiệu xông vào tao đấm mày đá kia, thầm nghĩ quả thật yêu nhau nhiều thì đánh nhau cũng nhiều. "Người ta nói Woojin như thế nhưng có ngại đi cùng Woojin đâu?"
"Lại được cậu nữa đấy Hyungseob." Woojin bất lực. Cậu vẫn chưa hiểu cái công ty này bị gì, chuyện tung ra mà quản lý cũng chẳng thèm gọi điện báo cho đứa nào một lời. Vừa mới comeback đã dính nghi án hẹn hò, Woojin thực sự lo lắng không biết có bị tác dụng ngược không - dư luận xã hội luôn luôn khó đoán, nay cười cười tung hô chưa chắc ngày mai đã giữ lòng hâm mộ. Woojin không sợ điều tiếng, cậu sợ làm Hyungseob thấy buồn.
"Không cãi nhau nữa. Woojin, đại diện không gọi cho mày thì mày gọi... đấy vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã xuất hiện rồi. Nói sao?"
"Nói sáng mai tao lên công ty thảo luận." Woojin bình tĩnh nghe, bình tĩnh cúp máy rồi nhìn lên đồng hồ. "Trễ rồi, tôi đưa Hyungseob về."
.
.
.
"Cậu có tin tôi không?"
Hyungseob cười nhạt nhìn gương mặt đổ bóng đèn sáng tối lẫn lộn của Woojin, chẳng biết nên trả lời cậu như thế nào nữa. Qua đi một lúc lâu, cậu mới mở miệng:
"Cậu không làm gì sai thì cần gì phải bảo tôi tin tưởng?" Hyungseob cười, xòe bàn tay ra nắm lấy tay Woojin. "Tôi là master fansite bám theo cậu mỗi phút mỗi giây mỗi giờ kia mà, sao tôi không biết được."
"Xạo sự nó quen đi." Woojin cười. "Cảm ơn Hyungseob, vì đã tin tưởng tôi."
Hyungseob cười với Woojin, nhìn thì có vẻ nhẹ nhõm nhưng thực ra lại rối bời. Ahn Hyungseob tin Park Woojin, nhưng mà người đời có tin Park Woojin không? Hay là cũng sẽ cười khẩy rồi nói, ồ, hẹn hò thật nè. Lũ nghệ sỹ có bao giờ biết nhịn là gì đâu. Mới nổi lên chưa được bao lâu đã đòi hẹn hò à? Thích gây sự chú ý cho comeback? Phủ nhận hay khẳng định cũng vẫn sẽ là một vết đen trong cuộc đời làm nghệ thuật, vốn dĩ không cần chiêu trò để đi lên nhưng công ty lại bất chấp, trò gì không xài lại xài trò giết nghìn quân địch mất tám trăm quân ta.
Woojin đi với người khác cũng không sao cả, nhưng nếu cậu ấy bị tổn thương, thì Hyungseob sẽ rất buồn.
Nhưng giờ có buồn thì cũng chỉ có thể cố gắng nhếch hai bên khóe miệng lên thành một nụ cười cho cậu ấy nhìn mà an tâm thôi. Woojin đang đứng giữa cơn bão, không thể vì mình mà cậu ấy lại thêm một nỗi buồn. Định kiến xã hội không khuyến khích phái mạnh bày tỏ những cảm xúc yếu đuối của mình – dù họ cũng có, vậy nên, Ahn Hyungseob bây giờ có stress đến mức muốn ôm mặt ngồi khóc thì cũng vẫn phải đứng yên, gượng gạo và yếu ớt nhìn Woojin. Woojin nhìn cậu đứng đơ ra như tượng, đôi mắt thì mông lung không tiêu cự, thốt nhiên muốn thở ra một cái thật dài. Cậu tiến gần đến Hyungseob, cúi đầu xuống.
Nụ hôn đến nhanh đến mức Hyungseob không kịp trở tay, đôi mắt mông lung trợn tròn lên như thể vừa bị ai nhét cái gì vào miệng. Hai người đứng ở ngay cửa thang máy tầng một, xung quanh là ánh đèn vàng yếu ớt, chú bảo vệ tòa nhà đã đi đâu không rõ tung tích, xung quanh chỉ còn những tiếng ting yếu ớt và giọng nói nheo nhéo mờ mịt trên chiếc tivi chạy advertisements. Hyungseob cảm nhận được sự mềm mại ấy rất lâu, đến khi tiếng chuông báo thang máy đã dừng lại ở tầng một, cậu mới giật mình lùi lại.
Không biết đây có phải nụ hôn đầu của Woojin không, nhưng Hyungseob thì phải. Cậu bối rối lùi lại, gương mặt hắt nửa sáng tối do đèn thang máy chiếu vào, vậy mà vẫn nhìn ra được gò má kia đang ửng hồng. Woojin cười cười đẩy cậu vào thang máy rồi vẫy tay chào tạm biệt.
Dường như đây là một chuyện hết sức bình thường, dường như chuyện hôn nhau này mỗi ngày đều xảy ra, mỗi ngày đôi môi mềm mại và hơi thở nam tính của Woojin đều gần Hyungseob tới vậy.
Rung động của mối tình đầu bao giờ cũng như tiếng chuông, ngân nga mà vang vọng những dư âm không thể nào phai mờ.
.
.
.
"Hôn rồi? Thật luôn?"
"Thật?"
"Hôn?"
"Ừ."
"HÔN????"
"Này Yoo Seonho, anh không phải gọi điện cho em để em nghi ngờ anh thế đâu nhé."
"Chẳng nghi ngờ quá." Giọng Yoo Seonho đầu bên kia ú ớ không rõ, chắc là đang vừa ăn vừa nói chuyện điện thoại rồi. "Park Woojin đúng là mặt phụ huynh tâm hồn học sinh, em còn tưởng ảnh kiss anh từ buổi đầu yêu đương cơ."
"Nói thế chứ bọn anh cũng mới bắt đầu chưa lâu mà." Hyungseob đi qua đi lại trong nhà, cả một ngày trời mệt mỏi ở bên ngoài khiến cậu chỉ muốn lao vào nhà tắm ngay lập tức, nhưng cậu em Seonho bên nước Đức xa xôi lại không dễ dàng cho cậu thỏa hiệp, một hai mè nheo đòi cậu phải nói chuyện với mình. Hết cách rồi, chiều em nó thì phải chiều cho trót thôi.
"Ê Hyungseob, em nói thật nha." Seonho húp roạt roạt một cái - nghe có vẻ như vừa xử lí xong một bát mì, cậu nhai hết miếng rồi tiếp tục. "Cho dù có là Ahn Hyunseo hay Ahn Hyungseob đi chăng nữa, thì sự thật không thể thay đổi chính là Park Woojin đang hẹn hò mà?"
"Ừ nhưng..."
"Thế thì người ta đàm tiếu về anh ấy lại chẳng đúng quá? Không phải Hyunseo thì là Hyunbin, Hyunmin, Hyunwoo, đủ mọi thể loại trên đời này, nhưng quả thật ảnh đang hẹn hò còn gì? Fan của ảnh có quyền tức giận vì chuyện này, vì họ đã coi anh ấy là độc tôn thì anh ấy chỉ được phép yêu một mình họ thôi. Luận điệu của cuộc đời này là thế đó. Chẳng ai thèm quan tâm Park Woojin là một chàng trai bình thường có quyền được hưởng tình yêu thương như bao người khác, họ chỉ biết một khi Park Woojin đã là idol, thì anh ta không được sống cho bản thân, mà là sống cho sân khấu và sự nghiệp này."
"Nghe giống kĩ nữ bán nghệ không bán thân quá nhỉ."
"Ê Ahn Hyungseob em đang nghiêm túc à nha."
"Người nghiêm túc sẽ không bao giờ vừa cọc cạch gõ tiểu luận vừa húp mì vừa giảng giải chuyện nghề celeb cho anh đâu."
"Thứ em đang truyền tải quan trọng hơn background của em đấy." Seonho thở dài. "Thật ra ngày xưa em cũng thế. Lúc nào em cũng nghĩ Kuanlin đã dấn thân vào làm nghề idol thì em có ích kỉ quá không khi mà em cũng là fan, lại là fan được hưởng đặc quyền duy nhất. Em không thể đứng với anh ấy trên góc độ hai người bạn vì thậm chí bọn em còn méo làm thân được mấy ngày luôn. Vậy đó, em trốn sang bên này một phần vì cảm thấy cậu Lai và em chẳng đi đến đâu, em mệt không muốn theo đuổi, hơn nữa em cứ có cảm giác mình chơi không đẹp trong câu chuyện này, cứ bị không công bằng sao sao đó ấy. Anh thì hơn một tí đấy tại vì xuất phát điểm của anh là bạn với Wooji..."
"Không đâu Seonho ạ. Ban đầu anh không phải là bạn cậu ấy."
Anh chỉ là master fansite của cậu ấy thôi. Và còn là nhiếp ảnh gia thường xuyên chụp cậu ấy.
Hyungseob để ý Woojin vì Woojin là mẫu đầu tiên cậu chụp, là người đánh dấu khoảnh khắc cậu bắt đầu chập chững bước vào thế giới nghệ thuật thực thụ chứ không phải là trò chơi mô phỏng trên giảng đường, hay những bài tập nhóm, bài tập học kì rập khuôn trong giáo trình. Vì thế nên cậu trở thành fan của cậu ấy - hay nói một cách khác, là trở thành người dõi theo cậu ấy. Vì thế nên hai người vô tình gây được sự chú ý với nhau, thế là hẹn hò.
Nghe vậy có thấy công bằng không? Có phải master fansite nào cũng thế không?
"Seonho ơi, vậy phải tìm công bằng ở đâu bây giờ hả em?"
Hyungseob đứng lặng giữa phòng ngủ mở đèn vàng ấm áp, một tay ôm bọc quần áo một tay cầm điện thoại, hít ngửi hương hoa nhài vấn vít, đầu cứ mông lung mãi về hai chữ công bằng.
Thật ra nó chỉ là khái niệm tương đối thôi. Nhưng Yoo Seonho và Ahn Hyungseob, một người không muốn hiểu, một người mãi không chịu hiểu.
End #17.
Tầm một tuần trở lại đây mình chẳng viết được gì luôn, đôi lúc nghĩ ra cái gì đó rồi lại xóa tiệt đi mất, rồi mình vò đầu bứt tai mà nghĩ trời ạ chẳng lẽ một kẻ vô danh tiểu tốt dư lày cũng có thể rơi vào trạng thái khủng hoảng như các nhà văn lớn sao :((( và sau khi mình về nhà của mình, xài lap của (mẹ) mình để gõ, thì mình phát hiện thực ra chỉ là mình lười type bằng điện thoại thôi ._.
ha ha đúng là home sweet home.
và cái chap này nó cụt ngủn lại còn dở hơi, mình viết xong cũng không hiểu mình đang viết gì nữa hứccccccc :((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com