Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#19

Không định nói chơi thành thật, nhưng Seonho vẫn suýt nữa sặc hộp sữa đang hút trộm trong giờ học. Điều gì đã khiến Ahn Hyungseob mới hôm qua còn ngúng nguẩy bảo mình nói luyên thuyên hôm nay đã đồng ý với những lời huyên thuyên của mình rồi? Trên bục giảng thầy giáo Tâm lý học vẫn đang không ngừng thao thao bất tuyệt về các kế hoạch rèn luyện óc tư duy có phê phán, dường như không quan tâm gì đến Seonho, nhưng cậu vẫn phải thì thào:


"Anh bảo đi du học không phải là nói chơi cơ mà?"

"Không có việc gì khó, chỉ sợ tiền không nhiều." Giọng Hyungseob ở đầu dây bên kia đầy quả quyết. "Thế nhé. Một tháng nữa vượt biên sang đón anh nhớ chưa."

"Ahn Hyungseob anh làm visa với tốc độ bàn thờ à???"

"Không có việc gì khó, chỉ sợ tiền không nhiều."

Rồi cúp máy cái rụp.

.

.

.

Vì album lần này đạt được những thành tích hết sức đáng kể, công ty quyết định kéo dài thời gian quảng bá của Just Dance. Cả nhóm quay cuồng trong lịch trình, lần đầu tiên biết được cảm giác "kín lịch" và "mình không đi với cậu được vì bận chạy lịch trình" là như thế nào, sâu sắc cảm nhận được câu "chia tay vì không có thời gian hẹn hò" không phải chỉ là một cái cớ. Thời gian cầm điện thoại của Woojin cũng chỉ đủ để cậu nhắn cho Hyungseob những tin quan tâm sức khỏe ăn uống, không đủ để tán gẫu bất cứ một câu chuyện nào. Mọi thứ cứ cuốn phăng cậu đi như một trận sóng thần quét sạch tất cả, đến lúc Woojin dừng lại được thì phát hiện ra sóng thần đã đánh Ahn Hyungseob ra ngoài biển rồi.

Hay nói cách khác, Ahn Hyungseob xuất ngoại rồi.

Woojin không trực tiếp biết được tin này, mãi đến khi nhóm cậu tới chụp ảnh ở Cosmos, cậu đi khắp tòa soạn, thiếu nước mở từng cái nhà vệ sinh, từng nhà kho ra để tìm Hyungseob thì vô tình nghe được tin, cậu người yêu của mình đã xin nghỉ việc đi Pháp rồi.

"Con nhà có điều kiện đúng là khác thật nha, hai tháng nữa mới nhập học mà đã sang bên đó luôn rồi."

"Với người ta tiền bạc có là cái gì đâu. Nhưng nghe đồn là đi gấp lắp, visa đến sát sạt ngày, còn chẳng nói với ai một câu."

"Du học nhiếp ảnh ở Pháp, Ahn Hyungseob đúng là sướng nhất thiên hạ. Có khi còn ở bên đó không về luôn ấy chứ."

"Thế thì chảy máu chất xám quá, đến chị gái tôi còn là fan ngầm của cậu ta đây nè..."

Hai stylist cứ đứng anh một câu tôi một câu như thế, đó chỉ là một câu chuyện phiếm tầm phào về một người đồng nghiệp không mấy quen thân, nhưng lọt vào tai Woojin đang ngồi make up thì không khác gì sét đánh ngang tai. Cậu ngồi im lặng không nhúc nhích, dường như mọi giác quan đã đình công sau khi những từ "Ahn Hyungseob", "Pháp", "du học" lọt vào tai. Lỗ tai cậu lùng bùng, đôi mắt dường như mờ đi không nhìn rõ chính bóng hình của mình trong gương.

Hay thật, cả thế giới biết cậu đi đâu, mà cậu chẳng nói với tôi một câu.

Woojin đột nhiên đứng bật dậy khiến cho Ong Seongwoo đang tỉ mẩn vẽ mặt cho cậu cũng phải hết hồn. Cậu lạnh lùng buông một câu xin lỗi chờ em chút, sau đó rảo bước ra ngoài.

Quả đúng như dự đoán, đối phương không nghe máy. Lẽ ra Woojin phải nhận ra chuyện này từ lúc cậu ấy làm mặt lạnh với cậu ở fansign, từ lúc cậu ấy luôn luôn tránh việc nói chuyện trực tiếp hay ăn uống với cậu, hay sang nhà cậu. Woojin đúng là một thằng ngốc.

Tiếng tổng đài cứng nhắc vang lên báo hiệu cuộc gọi đã được chuyển sang chế độ tin nhắn thoại, Woojin cười lạnh, nghiến răng nói từng chữ một:

"Hay cho cậu Ahn Hyungseob. Du học vui vẻ, đừng bao giờ quay lại gặp tôi."

Tắt máy, Woojin mím môi đi thẳng ra vườn hoa, vung tay ném điện thoại xuống dưới hồ nước giữa vườn. Chiếc điện thoại lượn những đường zic zac giữa làn nước xanh ngắt, từ từ chìm hẳn xuống đáy hồ, sáng lên một lần yếu ớt rồi lập tức đen thui.

.

.

.

"Em xin lỗi vì vừa nãy lỗ mãng với anh." Woojin ngồi xuống ghế, gương mặt vẫn chưa hết nét giận, nhưng lại ngượng ngùng và áy náy nhìn Seongwoo. Anh cười:

"Không sao. Cũng không phải lần đầu anh gặp chuyện này. Celeb thì thường bị stress, thỉnh thoảng làm ra những hành động như thế cũng thông cảm được. Nhưng kẻ mắt bị lem rồi, quay ra đây anh sửa lại. Nhắm mắt vào."

"Anh Seongwoo."

"Ừ?"

"Anh thấy việc yêu anh Daniel...thế nào?"

"Sao lại hỏi thế?"

"Em...ừm, không có kinh nghiệm hẹn hò với người bình-thường. Ý em là, anh Jonghyun và anh Minhyun, Jaehwan và Sewoon chẳng hạn, các anh ấy đều là celeb. Kuanlin và Jihoon thì hẹn h... không phải lắm nhưng coi như vậy đi, hẹn hò với người có quyền lực. Nhưng em chưa thấy ví dụ nào như em và Ahn Hyungseob cả...nên em mới hỏi anh, vì em nghĩ, ừm, dù sao anh cũng không hẳn là người nổi tiếng."

"À..." Tay Seongwoo chợt khựng lại một chút. "Chúng ta không thân lắm nên chắc em không biết, bọn anh quen nhau từ thời trung học. Yêu nhau rất lâu, đến lúc xuất ngũ thì Daniel thành diễn viên, thời điểm đó bọn anh đã chia tay."

"Chia tay?"

"Ừ, đến mức anh cảm giác như bọn anh không thể quay lại được nữa. Nhưng mãi một thời gian sau thì anh hối hận. Daniel vẫn là Daniel thôi, anh mới là người thay đổi. Anh lo sợ. Anh sợ cậu ấy bước vào một môi trường cao hơn bình thường thì sẽ không còn yêu anh nữa. Thế là bọn anh quay lại - nói quay lại dễ dàng vậy chứ thực ra không dễ chút nào. Bây giờ thì có tin đồn gì anh cũng mặc kệ. Nếu chỉ vì một tin đồn thất thiệt mà không còn tin tưởng nhau nữa thì mối tình cũng quá nông cạn rồi."


"Chắc là vậy nhỉ..." Woojin lẩm bẩm, rồi khẽ cười. "Em cũng nghĩ thế."

"Nhưng Woojin này, anh cảm thấy chuyện của em và Hyungseob không giống bọn anh." Seongwoo bắt đầu làm tóc cho Woojin, tay thoăn thoắt mà miệng nói liên tục. "Anh và Daniel gặp nhau khi bọn anh vốn dĩ đang bình đẳng. Nhưng em và nó thì không."

"Có gì mà không bình đẳng? Lúc ấy em chỉ là một idol không chìm không nổi, cậu ấy thì có chút tiếng tăm trong giới nhiếp ảnh vì năm thứ ba đại học đã được vào làm trong Cosmos này còn gì?"

"Mình em nghĩ vậy thôi. Em phải biết rằng, mỗi một fan hâm mộ đều luôn cảm thấy, mình không xứng đáng với idol. Trong lòng họ cực kỳ mâu thuẫn, những người càng gần idol lại càng mâu thuẫn, họ hoang mang giữa ranh giới hâm mộ và yêu đương thông thường, họ muốn trở thành một nửa của em nhưng lại cảm thấy mình chưa đủ, rằng em xứng đáng với người tốt hơn. Anh nghĩ em và nó thích nhau rất nhiều, nhưng hiện tại thì hai đứa không thuộc về nhau đâu. Đến những chuyện đáng lẽ phải nói thẳng cũng không bao giờ nói với nhau, một đứa thì bỏ đi biệt xứ đứa kia thì ngồi đây mặt ủ mày chau còn ném bay cái điện thoại thì thôi chia tay nhau là đúng rồi đấy."

"Anh Seongwoo! Anh đang khuyên em hay đang khích bác em đấy!?"

"Mấy năm nữa chú sẽ phải cảm ơn anh đấy." Seongwoo cười cười, vỗ vai Woojin. "Đã sẵn sàng rồi, ra chụp hình thôi chứ nhỉ?"

.

.

.

"Anh vẫn chưa hiểu tại sao đã sang Đức rồi mà mày vẫn ăn mì Hàn..." Hyungseob run rẩy cầm một cái vỏ gói mì đang nằm chễm chệ trên giường Seonho, lật ra mới biết bên dưới có một cái áo mùi hôi rình chắc mấy tuần rồi chưa giặt. Cầm cái áo lên nữa thì bên dưới là một mảng drap giường mốc xanh mốc đỏ, cậu dứt khoát ném thẳng cái áo xuống đất.

Hyungseob không đến Pháp ngay mà sang Đức cùng Seonho, dù sao thì hai đứa ở cũng rất gần nhau, cách có tầm sáu tiếng đi xe. Nếu như không bận thậm chí trong năm học cả hai cũng có thể qua thăm nhau vào cuối tuần. Seonho đi theo sau Hyungseob đang thăm quan một vòng cái ổ của mình, vừa đi vừa lải nhải vừa nhặt những cái quần cái áo bị cậu ném ra.

"Bánh mì bên này nổi tiếng lắm nhưng em nhai thấy mỏi mồm. Trường cách nhà tận bốn mươi cây số ngày nào cũng phải dậy lúc năm giờ sáng, buồn ngủ muốn chết. Order album của Just Dance thì tiền ship gấp đôi cả tiền album, đã thế còn không-trúng-một-cái-card-nào của Kuanlin. Toàn anh Woojin, còn không có ai để mà trade card. Kia kìa, cho anh tất." Seonho chỉ vào cái giá sách có một dàn album ở đó, ngán ngẩm tự vò đầu.

Hyungseob nhìn Seonho, không biết nên thở dài hai thở ngắn nữa. Cậu ấm nhà thị trưởng để chống đối gia đình đã quyết tâm không nhờ cậy đến ai, cứ thế mà sống để "tự trưởng thành". Kết quả là đã không chứng tỏ được gì còn làm hại bản thân, nếu Lai Kuanlin biết được tiểu thiếu gia suốt ngày lái xe nhập ngoại đến đón mình nay lăn lóc ngoài đường rửa xe kiếm tiền tiêu vặt và nhà thì trông như cái chuồng heo, còn suốt ngày ăn mì trừ bữa thì không biết sẽ nói gì.

"Anh dọn cho đúng một lần thôi đấy." Hyungseob quắc mắt lườm Seonho, rồi rút trong túi ra một tập ảnh, trong đó là những bức hình không có trong album của Just Dance, ở giữa còn có đến cả chục cái card của Kuanlin, đủ các version.

Seonho rưng rưng nhìn Hyungseob như nhìn một vị thần.

End #19

mình xin lỗi vì đã lái mọi thứ đến ngõ cụt :((( mình xin hứa là mình sẽ phá được tường mà tìm lối ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com