#20
"Em vẫn không theo kịp được tư duy khác người của anh." Seonho và cơm như thể người ta đã bỏ đói nó cả tuần liền, Hyungseob phải liên tục gắp thức ăn vào bát nó. "Tại sao mới tối hôm trước còn ông ổng chê bai chiều ngày hôm sau đã quyết định sang Pháp cái rụp? Anh Woojin có biết không?"
"Không, nhưng chắc giờ thì biết rồi. Cậu ấy và anh đều bận trong tháng anh làm visa, hôm qua mới có lịch chụp ở Cosmos nên chắc là đã biết. Có lẽ là sau đợt này thì ghét anh đến phát điên luôn mất."
"Em cứ tưởng anh kiên định với anh Woojin lắm cơ, thế mà cũng chạy trốn."
"Đến Yoo thiếu gia cũng chạy mà người bình thường như anh lại không thì cũng dũng cảm quá."
"Cà nhau cái gì." Seonho bĩu môi rồi đưa khăn lên lau miệng. "Chính anh cũng chẳng tin tưởng vào chuyện tình của hai người còn gì."
"Tin cũng không đủ. Nói chung bây giờ anh close fansite rồi, cũng không làm nhiếp ảnh gia ở Cosmos nữa, cũng đã chia tay với Woojin. Thế là xong. Từ nay anh sẽ sống một cuộc đời mới hoàn toàn."
"Nói được là phải làm được đấy nhé." Seonho cười, gắp cho Hyungseob một miếng thịt. Đúng là đoạn tuyệt với quá khứ để trở thành một con người mới hoàn toàn khiến cho người ta cảm thấy mọi thứ trở nên dễ dàng hơn, dường như khi đặt tất cả mọi tình cảm ngày xưa sang một bên thì nó sẽ không còn làm cho trái tim nhói lên mỗi khi nhớ về, làm cho đôi mắt buồn khi nhắc đến nữa, Hyungseob cắt đứt tất cả mọi thứ với Woojin ngày xưa cũng như một lời tự tuyên bố rằng cậu sẽ không giữ cho mình những suy nghĩ mặc cảm, những sự khác biệt giữa hoàn cảnh và vị trí của hai người.
.
.
.
"Park Jihoon mày đang xem cái gì mà cười như phát rồ đấy?" Woojin nghển cổ sang nhìn điện thoại của Jihoon. Cậu vẫn còn cười sằng sặc như dở hơi, chỉ vào clip đang phát trên màn hình*. Woojin lập tức đen mặt.
"Chỉ có huyền thoại mới làm được như tao thôi mày không biết à?"
"Huyền thoại cái khỉ khô." Jihoon chưa dứt ra được cơn cười, giờ cậu còn phải bỏ điện thoại xuống bàn để ôm bụng cười cho đã. Woojin cáu kỉnh thò tay tắt cái clip đi. Có cái quỷ gì đâu mà cười, cười hở mười cái răng à. Ông mày làm trò không phải để mày mần nhục nhé.
"Cái này mày làm ở đâu đấy? Hahaa...hahaha... Tao không dừng cười được thì làm sao bây giờ?"
"Thì cười thắt ruột luôn đi." Woojin lườm.
"Ê tuần sau tao đi Pháp nè." Jihoon đột nhiên nghiêm túc hẳn khiến Woojin không kịp đổi mood cho hợp với nó. Cậu bối rối:
"Thì...thì sao?"
"Thì ý bố là bố đi Pháp đó cần bố lôi Ahn Hyungseob về chém đầu thị chúng cho mày hả giận không? Bộ cứ khó khăn là bỏ trốn ra nước ngoài hả nghe giống mấy ông trốn thuế tham nhũng mắc nợ giang hồ quá vậy!?"
Woojin bật cười. Nếu lôi được cậu ấy từ Pháp về đây thì Woojin đã lôi lâu lắm rồi chứ không cần phải cậy nhờ đến Jihoon làm gì. Những người muốn đi sẽ rời đi, bằng cách này hay cách khác, làm sao mà giữ người ta lại được. Sự tan vỡ của một mối quan hệ không nằm ở việc người ta có ở cạnh nhau không, mà trái tim hay tâm trí của người ta có ở cạnh nhau không. Nếu đã tỏ thái độ xa cách thì giờ cho dù có nhốt Hyungseob và Woojin vào cùng một thang máy thì lúc mở ra cũng sẽ chỉ thấy hai kẻ một nhìn đông một nhìn tây đứng ở hai đầu chiến tuyến thôi. Park Jihoon trông vậy mà ngây thơ quá thể.
"Này Woojin, theo như mọi kịch bản phim truyền hình thì có phải chúng mày đang theo đuổi những suy nghĩ trái ngược nhau không?" Jihoon ôm cằm suy nghĩ. "Kiểu như là thật ra Hyungseob cũng chỉ vì muốn tốt cho mày thôi ấy?"
"Nếu muốn tốt cho tao thì phải ở bên cạnh tao và nắm tay tao chứ?"
"Nhưng nhỡ cậu ấy thấy rời xa mày mới là tốt cho mày thì sao?"
"Mày đang bênh Hyungseob hay bênh tao đấy?"
"OK bạn yêu tao biết giờ mày đang rất nhạy cảm." Jihoon xua tay. "Nhưng mà đôi khi người ta phải nhìn nhận mọi thứ từ cả hai phía. Mày và Hyungseob như hai cái lu, kín bưng, chẳng hó hé cho nhau điều gì cả. Như thế không tốt đâu. Tao nhớ đã có rất nhiều người khuyên bảo chúng mày nhưng chúng mày không bao giờ chịu tiếp thu hết. Thảo nào chia tay."
Để tránh bão tố quét qua thì kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Jihoon chộp lấy lấy điện thoại rồi chạy thẳng. Đằng nào thì nói chuyện xong với Woojin cậu cũng phải mò đến phim trường ngay, quản lý đã gọi từ cả nửa tiếng trước nhưng cậu cố nhây đến tận bây giờ, chỉ để chờ thằng bạn đã chết ngốc trong phòng ba tiếng đồng hồ mò ra ngoài. Park Woojin kể từ khi Ahn Hyungseob bỏ đi đúng thật như một thằng ngốc, lúc nào cũng trong trạng thái ngơ ngẩn, nhìn thì biết thừa là nhớ con nhà người ta bỏ mẹ ra nhưng mỗi lần nhắc đến thì lại quắc mắt lên mà lườm nguýt. Không hiểu tại sao định luật người trong cuộc luôn luôn đi trong sương mù còn người ngoài cuộc phóng như điên trên giao lộ thông thoáng lại áp dụng với mọi trường hợp một cách chuẩn xác như thế, ai ai cũng nhìn ra cả đôi bên đều muốn tốt cho nhau chỉ có điều chọn sai cách, người trong cuộc thì cứ lang thang vô định nửa yêu nửa hận. Cũng chỉ biết thỉnh thoảng khai thông động viên nó một tí, biết đâu ít nhiều đạt được kết quả.
Chứ để đến lúc Ahn Hyungseob trở về mà Park Woojin vẫn ngố tàu y nguyên thì câu chuyện chấm dứt thật.
Bộ phim lần này của Jihoon thật sự rất có đầu tư, quản lý của cậu đã tự đắc không thôi khi bốc ra được kịch bản này cho Jihoon chọn, đã thế còn đóng phim cùng với Daniel, như vậy thì cho dù có làm nam thứ chính cũng vẫn là quá ổn đối với Jihoon. Cậu cũng biết thừa nhà ai đầu tư phim này, nhưng quyết định giả ngơ coi như không quan tâm. Giờ thì Kim Samuel và Park Jihoon là hai người dưng ngược lối, nhìn nhau dửng dưng như người xa lạ. Jihoon có gặp cũng làm ngơ đi. May mà Samuel chẳng có lý do gì để đến gặp Jihoon cả, chỉ cần lễ trao giải cuối năm Jihoon mãi mãi đắp chăn nằm nhà thì sống đến cuối đời cũng không gặp cậu ta.
Jihoon đi Pháp đúng vào thời gian diễn ra Paris Fashion Week. Kuanlin ngồi trong xe, tay lướt điện thoại, mặt vô cảm kéo tay Woojin.
"Anh ơi."
"Ừ?"
"Tuần sau em đi Pháp."
Cả thế giới này tụ hết về Pháp hay sao? Woojin hơi lạ khi Kuanlin nói thế, rồi chợt nhớ ra cậu em của mình vốn là một fashionista nổi tiếng trên instagram, cảm giác một ngày không post bài gắn tag ootd là không thể chịu được hay sao ấy. Kuanlin hoạt động năng nổ trong ngành thời trang nên stylist cũng chẳng khó gì để giúp cậu có một vé vào fashion show.
"Em sẽ xuất hiện ở Fashion week." Kuanlin nhấn mạnh từng chữ một. "Có rất nhiều người chụp-ảnh-em."
À.
Woojin tí nữa thì phụt cười vì sự trẻ con của cậu em. Kuanlin và Jihoon trông thế mà cũng hợp nhau đấy, hai đứa đều cố gắng thăm dò cậu bằng những cách thật là dở hơi. Hai đứa này mà tự đối mặt với chuyện của chúng nó bằng thái độ ngây thơ như thế thì có khi hai ba năm nữa là có ngay hai đám cưới thế kỉ. Ý đồ của Kuanlin lồ lộ, Ahn Hyungseob là nhiếp ảnh gia sống ngay giữa lòng Paris, có bị điên mới không tham gia Fashion week.
Nhưng Kuanlin cũng ngây thơ quá rồi, thành phố đó rộng lớn như vậy, choáng ngợp như vậy, muốn tìm thấy cậu ấy mà dễ dàng thì có lẽ Woojin đã không còn ngồi yên ở đây. Kệ cho cậu em đang đá mắt với mình để cổ vũ mình nói ra những gì nó muốn mình nói, Woojin chỉ thở dài xoa đầu nó thật lâu, rồi buông một câu lơ đãng:
"Frankfurt cũng chỉ cách Paris có năm giờ đi đường thôi đấy."
Quả nhiên Kuanlin im bặt.
.
.
.
"Ê Hyungseob em bảo nghe đồn Paris mùa này đẹp lắm..."
"Dẹp đi, anh ngửi thấy mùi không bình thường đấy nhé." Hyungseob đang không ở trường, có một buổi chụp ảnh giữa vườn nho nên cậu phải rời nhà từ sớm, buổi chụp hình lại không được thuận lợi lắm nên khá mệt mỏi. Cậu kẹp điện thoại vào giữa tai và tay, vừa bấm vài cái vừa hỏi Seonho. "Muốn gì nói thẳng ra nào."
"Em muốn tham gia Paris Fashion Week thì phải làm thế nào?"
"Gọi điện nhờ bố." Hyungseob tỉnh bơ. "Nhưng anh nghĩ bố em cũng không giúp được em đâu, tuần sau đã diễn ra rồi, bây giờ mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy hết cả, chẳng chen được đâu."
"Huhuhu nhưng em muốn đi xem..." Seonho bắt đầu giở trò mè nheo vòi vĩnh, trò này luôn luôn bất bại với Ahn Hyungseob ngây thơ dễ mủi lòng. Cậu thở dài, ngừng chụp. Biết ngay là Yoo Seonho sẽ đòi hỏi mình mà.
"Anh đặt được hai vé xem đêm thứ ba. Còn lại thì không thể. Đấy, sắp xếp lịch rồi sang đây. Anh đang bận lắm, cúp nhé."
"Yeahhh Ahn Hyungseob em yêu anh!!"
"Yêu đương con khỉ."
Hyungseob tắt điện thoại, hơi chợn nghĩ cậu Yoo ngày thường đến caro đen kẻ trắng và caro trắng kẻ đen còn lười phân biệt sao lại có hứng thú đi xem show thời trang, nhưng tiếng gọi của những người cùng đoàn đã đánh thức cậu khỏi những suy nghĩ mông lung trong đầu. Thôi mặc kệ, con người ta hoàn toàn có thể thay đổi cơ mà, biết đâu Yoo Seonho bỗng dưng có hứng thú thì sao.
Hay có lí do gì mà nó không muốn nói cho mình nhỉ?
End #20.
* à cái clip Jihoon xem chính là cái anh Chin mở cửa khi tay đang đút túi quần, cái này nè =))) https://twitter.com/i/status/1031528311699124225 . Wattpad không cho đăng video từ các nguồn khác ngoài youtube, mà mình tìm trên youtube không thấy :(( hình như cũng không cop được link nhưng mình lấy cái này từ nick twitter parkwoojined nhé :)) đù má xem đi xem lại phải đến một tỉ lần, lần nào cũng lăn ra cười như con điên =)) kiếm đâu ra ông bạn mặn mòi như Woojin bây giờ =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com