#21
Paris fashion week có thể là nơi ai cũng vào được, nhưng vào rồi thì không phải ai cũng nổi tiếng được.
Hàng nghìn photographer. Hàng nghìn fashionista.
Khi mà cái tôi cá nhân lên ngôi, người ta bắt đầu coi trọng thứ gọi là khí chất đặc biệt thuộc về riêng một con người. Giữa một rừng hoa thơm bạn phải là bông hoa thơm nhất, giữa biển người mênh mông này bạn phải là người nổi bật nhất. Còn nổi bật bằng cách nào thì đó là do trí tưởng tượng của cá nhân bạn. Ahn Hyungseob không phải lần đầu đến fashion week, ở Seoul cũng có nhiều, năm nào cũng tổ chức, nó là một đề bài khó nhằn mà giáo viên đặt ra cho họ - thậm chí nó còn có thể trở thành bài thi cuối kì. Người đông như kiến, mỗi kẻ một style, quần áo không đính kim sa mà vẫn làm người ta loá mắt. Ahn Hyungseob lang thang khắp cả mấy dãy phố một ngày trời, cuối cùng chụp được ba bức ảnh của ông cụ ăn xin ngồi bên vệ đường, phông nền mờ nhạt đằng sau chính là bảy sắc cầu vồng hoa lệ loá mắt của những photographer, fashionista.
Thế mà được điểm cao nhất lớp.
Hôm nay Hyungseob vẫn cứ là Hyungseob thôi, áo sơmi caro khoác ngoài áo phông trắng, mặc quần jeans rách nhạt màu đi sneaker lang thang giữa phố phường Paris đông như mắc cửi, nơi một người xuất hiện đều có thể trở thành tâm điểm, hoặc bị lãng quên. Người ta có thể nài nỉ những photographer danh tiếng chụp cho mình một bức ảnh, hoặc cô gái xinh đẹp sành điệu kia dừng lại pose thêm vài dáng nữa. Người người nhà nhà cố gắng trở thành tâm điểm của đám đông, Hyungseob nghĩ thầm, không biết thằng nhóc Seonho mà đứng ở đây thì sẽ nói gì. Chụp một tấm bằng điện thoại cho nó nhìn, y như rằng, nó phán một câu xanh rờn:
"Sao người ta cứ cố tỏ ra mình ngầu bằng cách đắp lên đủ thứ dị hợm rồi tự khoe khoang với nhau đó mới là thời trang nhỉ? Con khỉ ấy."
Hyungseob bật cười.
Một vài người va vào cậu khi mải mê chụp ảnh, họ chỉ có thời gian xin lỗi một cách qua quýt, sau đó lại tập trung vào chuyên môn. Hyungseob thuộc type người thích những thứ gây ấn tượng cho mình từ lần đầu tiên, nên cậu không bấm máy nhiều, thỉnh thoảng thấy hay hay mới đưa lên tách một cái. Rồi cậu hơi giật mình, giữa những tiếng tách tách tách liên tục, cậu nhận ra có một âm thanh trong số đó hướng về phía mình.
Đó là một người không xa lạ với cậu. Một nhiếp ảnh gia có tiếng, thậm chí tác phẩm của ông ấy còn là nguồn cảm hứng bất tận của giáo viên dạy cậu hồi năm ba. Hyungseob ái ngại nhìn đồ mình đang mặc trên người, suy nghĩ không biết có nên về dính hết đống album của Just Dance bày la liệt trong nhà thành bộ giáp để mặc không.
Hoặc album nặng quá thì xài nguyên card của Park Woojin vậy.
Chứ mặc như thế này mà gặp người nổi tiếng thì xúc phạm ánh mắt người nổi tiếng quá.
"Cậu là...?"
"À Hyungseob, Ahn Hyungseob ạ."
"Soft?"
Hyungseob gãi đầu. Những cái tên khó đọc luôn khiến người ta khóc thầm mỗi khi tự giới thiệu với người nước ngoài.
"Tom ạ. Tom Ahn."
"Jerry?"
"????"
Hyungseob suy nghĩ ba giây, rồi cả hai người cùng phá lên cười. Đúng là tư duy của những người làm nghệ thuật luôn kì quặc khó hiểu, kết hợp với nhau thành tổ hợp dở khóc dở cười. Hyungseob để người ta chụp mình hai ba tấm nữa, sau đó cũng chụp lại một vài tấm ảnh rồi xin phép rời đi. Bốn ngày nữa mới kết thúc fashion week, Yoo thiếu gia đang nghèo kiết xác có ánh mắt không nghệ thuật tí nào vẫn ham vui đòi sang Pháp xem, giờ này chắc sắp đến rồi nên í ới gọi Hyungseob ra đón.
Hyungseob đã rất vất vả để đặt được vé vào đêm fashion show, đêm nay không phải là một đêm có những hãng thời trang lớn, dù cậu đã làm ở Cosmos hơn hai năm, học trường nhiếp ảnh danh tiếng cũng không khiến công việc đặt vé bớt khó khăn. Cầm được trên tay mới thấy may mắn, cũng nhờ Yoo Seonho nằng nặc đòi đi bằng được nên mới đến cớ sự hôm nay.
Hai đứa ngồi tít dãy ghế đằng sau, phải nghển cổ lên mới xem rõ được. Seonho chơi ăn gian lót đôi giày trên ghế để được ngồi cao hơn, Hyungseob ban đầu tỏ ra khinh bỉ nhưng cuối cùng lại cuống quýt làm theo. Hai đứa mơ màng nhìn những người mẫu mặt không biểu cảm bước đi theo tiếng nhạc dịu dàng du dương, giữa những tiếng lách tách của máy ảnh, dường như cả thế giới này đều bị hút vào những bộ trang phục ấy, những người đang sải bước ấy. Yoo Seonho nhìn sướng cả mắt, mơ màng:
"Đến bao giờ chỗ này mới là sân khấu của Lai Kuanlin nhỉ?"
"Sao lại là Kuanlin?"
"Anh ấy có gu ăn mặc tốt lắm. Từ thời bọn em mới gặp nhau, hồi trung học ấy... Không biết nói thế nào, nhưng rất đẹp. Em nghĩ Kuanlin sẽ tự lập hãng thời trang của anh ấy sớm thôi."
"Như Jessica với Baekhyun ấy hả."
"Ừ... giá như một ngày, tại đây, em được xem những thiết kế ấy thì tốt nhỉ..."
Hyungseob không nói gì, nhìn những ánh đèn loang loáng lướt qua lướt lại, đôi khi lướt trúng cậu và Seonho. Show diễn đã gần đi vào hồi kết, nhà thiết kế mặc bộ váy xẻ tà thướt tha vui vẻ tiến ra cùng những người mẫu của mình, tiếng vỗ tay dội vang từ tất cả mọi phương hướng. Hyungseob mỉm cười, giấc mơ hơi khó khăn, nhưng là Yoo Seonho mơ cho Lai Kuanlin thì chắc là được thôi nhỉ.
Kết thúc một ngày chính là tiết mục Những bức ảnh đẹp nhất. Từng tấm được show lên trên màn chiếu, Hyungseob ngẩn người khi thấy hình ảnh mình ăn mặc như một sinh viên đại học năm ba, gương mặt đăm chiêu nhưng đôi mắt lại ngơ ngác, dường như một mình cậu không thuộc về nơi này. Người qua người lại không ảnh hưởng gì đến cậu, chẳng ai chạm được vào cậu. Sự vô hồn của Hyungseob như thổi hồn vào bức ảnh, mọi người trầm trồ, rồi xì xào hỏi cậu mẫu ảnh là ai.
Seonho đứng đực ra nửa ngày trời thì hoàn hồn, vỗ vai Hyungseob thì thào:
"Ê, nhà em có cái khăn trải bàn caro fake họa tiết của Burberry, quấn lên người chắc cũng fashion hơn bộ đồ anh mặc..."
Hyungseob quắc mắt lên lườm cậu em. Bên trên loa đã phát ra tiếng MC trầm trồ về cậu, nào là đơn giản tạo nên sự khác biệt, một vẻ lạc lõng rất hợp thời, rất fashion. Cậu thở dài, làm gì đến mức như vậy, chẳng qua là do được nhiếp ảnh gia nổi tiếng chụp nên mới vậy thôi. Thường thì giữa những người ăn mặc bình thường thì một kẻ đột nhiên phá cách sẽ trở thành tâm điểm, còn khi đứng giữa cả đám người ăn mặc lồng lộn như thế này, Ahn Hyungseob tự dưng lại trở thành người đặc biệt. Cứ đi ngược lại số đông thế nào chẳng gây được sự chú ý. Cậu thở dài lướt lướt qua một dãy người ngồi ở những hàng đầu, đột nhiên mở lớn mắt. Bên cạnh, Yoo Seonho đột nhiên túm lấy tay cậu thật chặt.
"Anh...anh ơi..." nó lắp bắp. "Anh Kuanlin..."
Lai Kuanlin nhận được lời mời tham gia đêm thứ ba và đêm thứ tư. Cậu ngồi ở hàng ghế đầu tiên, bên cạnh một loạt minh tinh nổi tiếng, cố gắng thẳng lưng, bày ra bộ mặt liệt ngàn năm không đổi, cho dù trong lòng chỉ muốn trợn lớn mắt mà chỉ lên màn hình. Ahn Hyungseob, nếu như buổi chiều đến được thì đã gặp anh rồi. Kuanlin không lạ với việc anh sẽ xuất hiện ở đây, tuy nhiên trở thành model chính của best picture thì đúng là chuyện ngoài ý muốn. Tiền bối Sehun cùng đi với cậu dường như đã quá quen với những buổi biểu diễn như thế này, có vẻ anh tưởng Kuanlin đang căng thẳng quá mà không nói gì, anh huých nhẹ cậu:
"Thả lỏng một chút không sao đâu em. Thỉnh thoảng hơi cười mỉm một chút cũng tốt."
"Vâng, lần đầu em tới đây, có một chút lo lắng ạ." Kuanlin cười cảm kích. Lần đầu đến Pháp, nói không bỡ ngỡ và xa lạ là nói dối. Cậu nằm bẹp suốt cả một buổi chiều ở khách sạn không đi được đâu vì lệch múi giờ, đã vậy lúc đến buổi diễn, bóng tối nhập nhoạng và những ánh đèn flash chớp nháy, đèn sân khấu xanh đỏ chuyển giao liên tục khiến cậu hoa cả mắt, đến nỗi còn nhìn thấy cả Yoo Seonho.
Một Yoo Seonho vừa giống vừa không giống trong kí ức của cậu. Cậu ta mặc áo măng tô dài, khoác một chiếc khăn màu vàng sáng, tay liên tục nhìn đồng hồ sau đó chạy vụt đi. Kuanlin hoang mang định đuổi theo, nhưng lại bị quản lý giữ lại, cậu trơ mắt nhìn hình bóng ấy khuất dạng giữa rừng người, tự nhủ với bản thân rằng đấy là mơ thôi.
Rồi bước vào đây thì cũng không còn để ý đến nữa. Tuy nhiên khi hình ảnh Hyungseob xuất hiện, thì việc Yoo Seonho có mặt ở đây chẳng có gì là lạ lẫm cả. Khi kết thúc buổi biểu diễn, tất cả mọi người cùng đứng dậy vỗ tay, và khi cậu đánh mắt lướt một lượt xung quanh thì một - không, hai thân ảnh quen thuộc vô tình đọng lại trong mắt cậu. Ahn Hyungseob mặt mờ mịt vỗ tay như thể bản năng đứng cạnh Yoo Seonho cao ngất mặc bộ đồ cậu vừa nhìn thấy lúc trời xẩm tối đang lo lắng quay qua quay lại, như một kẻ rơi vào nguy hiểm đang cố gắng tìm đường thoát, trong một giây đột ngột, mắt hai đứa chạm vào nhau.
Seonho trợn mắt nhìn, lập tức kéo Ahn Hyungseob.
"Anh, chạy!!!"
End #21.
Thật ra mình xem Paris Haute Couture khá nhiều, xem đến mức đôi khi nhìn một thiết kế là biết ngay nó của hãng nào. Nhưng vẫn không trâu bò bằng con bạn mình, nó còn biết thiết kế ấy là mùa nào năm bao nhiêu... đúng là không cho ai con đường sống :((( Nhưng mà mình cũng chỉ là dân không chuyên về thời trang hay nhiếp ảnh, mọi kiến thức ở trong truyện này đều là mình tìm hiểu ở các nguồn khác nhau, nếu có gì sai thì nói với mình để mình sửa nhé, cảm ơn mọi người nhiều ^^.
À mà tên của mình khó đọc ngang ngửa tên Ahn luôn =))) cô giáo tiếng anh (người Anh =)) ) của mình không bao giờ gọi mình lên trả bài bởi vì cô không đọc được tên mình. Cùng quẫn lắm thì chỉ thẳng mặt kêu "You. Yes, you." Thế thôi =)))) đôi khi mình cũng cảm giác chắc tại tên khó đọc quá nên ba năm cấp ba chưa bao giờ bị gọi kiểm tra miệng đột xuất =)))
À và mình nhắc đến chuyện Ahn học năm ba nhiều như thế, vì ban đầu cậu ấy và Woojin gặp nhau lúc Ahn sắp học xong năm ba mà :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com