Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#22

Kuanlin giật mình khi đôi mắt chợt chạm ánh nhìn của Seonho. Nửa thảng thốt nửa lo sợ, cậu ấy giật mình rồi lập tức kéo Ahn Hyungseob rời đi mất, ngay lúc hội trường đang hơi hỗn loạn bởi người ra người vào. Kuanlin nhấc chân định đuổi theo, nhưng Sehun đã kéo cậu lại để người ta chụp ảnh đăng báo ở nước nhà. Không cần nghĩ Kuanlin cũng biết title báo là gì, cậu chỉ mong chụp cho nhanh còn đuổi theo hai kẻ kia.

Không biết đuổi có kịp không, nhưng Yoo Seonho trước đây từng là đội trưởng đội bóng rổ trường trung học, đã thế lại còn từng tham gia chạy ngắn một trăm mét.

Kuanlin thẫn thờ chụp ảnh, cũng may thay vẻ thẫn thờ ấy lại trở thành hình ảnh nam thần lạnh lùng trong mắt fan hâm mộ. Cậu cứ nghĩ mãi về ánh nhìn thảng thốt của Seonho, thậm chí cậu còn ảo vọng về vẻ lưu luyến trong ánh mắt ấy. Kuanlin nghĩ về mình Seonho thôi, còn Ahn Hyungseob lười biếng học dốt thể dục đã vứt ra sau đầu rồi.

Seonho chạy nhanh còn hơn cả khi tham gia chạy một trăm mét, như thể cái áp lực mang lại vinh quang cho trường lớp không thể lớn bằng cảm giác muốn trốn tránh thực tại của cậu lúc này. Nhưng trời không chiều cậu, Seonho phải dừng lại rõ lâu để chờ con rùa họ Ahn thở hổn hển bò theo. Hyungseob đã học dốt thể dục còn mang theo túi đựng máy ảnh to bự, bình thường đeo quen rồi nên đi bách bộ thì không sao chứ chạy nước rút đuổi theo cậu Yoo không khác gì tìm đường chết. Hai chân mỏi rã rời, Hyungseob xua tay với cậu em đang vừa chạy chậm lại vừa ngoái nhìn mình, rồi ngồi phịch xuống đất.

Đi hết nổi mẹ nó rồi.

Hyungseob vừa thở hồng hộc vừa đập đập vào chân. Seonho đã đến cạnh cậu tự lúc nào, đôi mắt nó lo lắng nhìn những ánh đèn sân khấu, những con người vẫn còn ở đó tận hưởng Paris về đêm, vỗ vỗ Hyungseob.

"Anh, nhanh lên. Chúng mình về nhà đi."

"Mẹ nó Kuanlin là quỷ hay sao mà em chạy trối chết thế hả!" Hyungseob gắt lên, rồi ngay lập tức thở hồng hộc. Tự Seonho cũng thấy mình có lỗi với ông anh già nua này, cậu ngồi xuống bóp chân cho Hyungseob, vừa bóp vừa nằn nì:

"Không phải quỷ nhưng vẫn đáng sợ."

"Này Yoo Seonho, anh tưởng em đang ấp ủ âm mưu sau khi học xong quay về nước sẽ cưa đổ Lai Kuanlin từ đầu? Thế bây giờ có cơ hội gặp người ta sớm hơn dự định sao em lại chạy?"

"Anh dốt không chịu được. Bọn em mới xa nhau chưa đến một năm, anh ấy vẫn còn ám ảnh về em của quá khứ. Em đã kịp lột xác thành chàng trai hoàn hảo đâu? Anh có biết là ăn hồng xiêm chưa chín thì sẽ bị nhựa dính miệng không hả?!"

"Thế nên?"

"Nên giờ em phải chạy." Mặt Seonho lộ rõ vẻ quyết tâm. Hyungseob cảm giác như mình đang đóng một bộ phim hành động, trong đó cậu và thằng nhóc này là phe chính nghĩa đang chạy trốn để chờ thời về báo thù phe phản diện, thực hiện triệt để tiêu chí quân tử báo thù mười năm chưa muộn. "Cái thân già này của anh không lết được thì em dắt anh ra ngoài kia để đi xe buy... Á kem kìa! Ahn Hyungseob mua cho em!!"

"..."

Mãi không lớn được.

.

.

.

Mùa này Paris chưa hẳn là lạnh, nhưng để đỡ bôi bác như Ahn Hyungseob thì Seonho cũng vẫn chọn cho mình một cái áo măng tô và một cái khăn. Cái khăn vàng chóe còn có thêu hình mấy con gà ở hai đầu khăn, cậu nhét luôn nó vào trong ngực cho đỡ ngượng. Cái khăn này hồi đó thấy hợp với Lai Kuanlin nên mua từ lúc còn đi Đức, về dự định tặng cho cậu thì cãi nhau rồi cuối cùng Seonho phải bỏ của chạy lấy người, không nỡ lắm nên lại mang nó trở về. Kể cả con gà mà Hyungseob tặng hồi trước cậu cũng đeo lủng lẳng bên balo, vô tình cái khăn và con gà đồng màu nên chí ít cũng không bị ngượng quá. Hai thứ này dường như là đặc điểm nhận dạng của cậu luôn, Lai Kuanlin ngồi trên ô tô thấy hai thằng ngốc ăn kem hà cả hơi lạnh ra thì đột nhiên bật cười.


Yoo Seonho thực ra chưa lớn, nhưng không còn là cậu thiếu gia được bao bọc đi đâu cũng cần đưa rước nữa. Gương mặt cũng dần trở nên bình ổn hơn, Kuanlin đột nhiên thấy hơi giật mình, nếu cậu cứ trưởng thành nhanh quá mức như vậy thì sao? Cậu chắc chắn sẽ quay trở lại, vậy lúc quay trở lại rồi thì mình sẽ thế nào đây?

Câu chuyện tiếp diễn chắc chắn không phải là trường hợp Park Jihoon và Kim Samuel của hiện tại rồi.

Pháp - đặc biệt là Paris đúng là thành phố tình yêu, đi qua một dãy phố mà số đôi hôn nhau làm Kuanlin đếm mờ cả mắt. Họ còn cả gan làm những điều hơn thế nữa, cậu vội vã ôm mặt. Sống trong giới giải trí bẩn thỉu cũng lâu nhưng nhờ Seonho nên Kuanlin đến giờ nụ hôn đầu vẫn còn chưa mất - nếu không kể tới một ngày nọ cậu kia ngủ ngon quá khiến cậu không nhịn được hôn một cái vào má, hiển nhiên những thứ ngồn ngộn như này làm Kuanlin không chịu đựng được. Đôi lúc cậu cảm thấy Seonho làm nũng với mình là mình đang che chở cậu ấy, nhưng thực chất trong câu chuyện tình xưa cũ ấy, Seonho mới là người bảo vệ cậu.

Ôi Yoo Seonho ơi là Yoo Seonho.

Hình ảnh hai kẻ một cao một thấp đi sát sạt nhau dần dần thu nhỏ trong gương chiếu hậu, nói cậu Yoo bảo vệ mình cho oai thôi chứ thực ra cậu cũng chẳng lớn hơn Kuanlin là bao nhiêu. Yoo Seonho ôm mặt cứ như thể bị ai đó làm nhục, mỗi lần nhìn thấy những hình ảnh bỏng mắt từ khắp ban công đến trên đường phố là lại run run muốn chui xuống cống luôn. Hyungseob hồi mới sang cũng hơi shock văn hóa một tí, nhưng giờ thì cậu chai lì rồi, giữ trong tay nhiệm vụ dắt cậu em đang che mặt không chịu bỏ ra kia về nhà.

Một chiếc xe đi ngược chiều đột ngột dừng lại cách xe của cậu vài chục mét, tiếng mở rồi đóng cửa xe sau lưng làm cậu giật mình. Đường phố lúc này không còn nhiều người lắm, cái đất châu Âu này như một vị quý tộc già không chịu được sức nặng của thời gian, mười giờ tối là đã im ắng rồi chứ chẳng nói đến bây giờ là mười một giờ năm mươi. Đang mùa fashion week nên mới đỡ yên ắng vắng vẻ chứ bình thường có chết Hyungseob cũng phải chôn chân trong nhà giờ này.

Đồng ý là Pháp cũng hơi bị nhiều dân xã hội đen và bạo động đi, nhưng có nhất thiết phải xảy ra vào lúc này không?

Hyungseob giật giật áo Seonho, ý bảo cậu đi nhanh hơn một chút. Người đằng sau cũng đi nhanh hơn, rồi đến lúc mà Hyungseob định bảo thằng em mở mắt ra mà chạy thì có tiếng gọi thất thanh:

"Hyungseob! Seonho!"

"Jihoon??"

Thằng Seonho nhìn thấy Jihoon thì há hốc mồm, rồi nó ngẩn ra. Gương mặt hết chuyển xanh rồi đến trắng, sau cùng nó thở dài:

"Em đã biết tại sao Paris lại là thành phố tình yêu rồi. Con mẹ nó chứ đến Pháp là các đôi gặp nhau hết chứ sao!"

Hyungseob nhíu mày, rồi chợt mở lớn mắt:

"Ê Kim Samuel đang ở đây?"

"Bingo. Ảnh bảo mai anh em mình cùng đi du hí với ảnh kìa."

"..."

Hyungseob hết nói nổi luôn. Nếu bây giờ cậu Lai vô tình đi ngang qua đây thì đúng là một câu chuyện đẹp nhất thế giới. Không biết Park Jihoon và Kim Samuel gặp nhau chưa, trông Jihoon có vẻ vẫn bình tĩnh lắm - hay tại vì cậu ấy là diễn viên nên mới có thể tỏ ra như không có gì được nhỉ? Hàng loạt ý nghĩ chạy marathon trong đầu Hyungseob, rồi cuối cùng khựng lại khi Jihoon đến bên cạnh hai người. Mải nhìn Jihoon vì shock quá, đến lúc Seonho kéo nhẹ tay mình, Hyungseob mới ngẩn người nhìn ra đằng sau cậu ấy.

Kim Samuel mặc bộ vest trong bộ sưu tập mới nhất của Louis Vuiton, đang rảo bước đến gần ba người họ. Dưới ánh đèn vàng, bóng của bốn người đổ dài trên mặt đất. Từng chiếc xe trên đường lướt qua lướt lại như những chiếc bóng, chỉ để lại mùi khói thoảng qua và tiếng động cơ xa dần. Vốn dĩ những người này cũng không hẳn quá liên quan đến cậu, tuy nhiên khi một chiếc xe nữa tiếp tục dừng lại, Lai Kuanlin bước xuống, Yoo Seonho bấu thật chặt tay mình vào áo sơ mi của cậu, Hyungseob biết cuộc đời này tươi đẹp đến đâu rồi.

Yoo Seonho không hổ là một con rùa rụt cổ, nó thảng thốt nhìn Lai Kuanlin hai giây rồi quyết tâm co giò chạy thẳng, vứt lại Hyungseob cùng Jihoon và Samuel ngơ ngác nhìn nhau.

Ngượng quá chẳng biết nói gì cả.

"Sao...sao hai người lại đi cùng nhau?"

"Nhà đầu tư đi cùng diễn viên." Jihoon gọn lỏn. Hơi không đúng lắm nhưng Hyungseob vẫn gật đầu. Cả ba đứng lặng yên dưới ánh đèn vàng, ai cũng có một suy nghĩ riêng để theo đuổi. Lặng mãi Hyungseob càng thấy ngượng, chân tay cậu cứ bứt rứt không yên. Biết rằng mình đang dùng tông giọng nhạt nhẽo nhất để nói chuyện, nhưng Hyungseob vẫn cứ vừa gãi đầu vừa ha ha cười:

"Sao trùng hợp thế nhỉ, chúng ta gặp nhau ở đây hết thế này...ha ha ha..."

"Cậu không biết mùa này giới nghệ sĩ toàn cầu đổ xô về Paris à." Samuel liếc Hyungseob một cái rõ dài. Jihoon định mở miệng nói gì đó rồi lại thôi, tuy nhiên cậu cũng biết cả ba không thể cứ đứng mãi như thế được. Cậu thẽ thọt đề nghị:

"Đi uống gì đó không? Quán cafe ở dưới lầu khách sạn chúng tôi ở mở cửa 24/24, mình có thể về đấy nói chuyện."

"Ừm... cũng được. Vậy còn Kuanlin với Seonho?"

Nhắc mới nhớ, hai thằng nhóc ấy chạy đâu mất rồi?

Hyungseob dại ra hai giây rồi giật thót, cậu lập tức cuống chân lên, kéo cả hai người kia cùng đi theo mình. Jihoon ngơ ngác cứ thế chạy theo, miệng la bài hãi:

"Ahn Hyungseob! Cái gì thế? Cậu kéo tôi đi đâu đấy hả??"

"Seonho có biết đường Paris đâu!! Sao vừa nãy không ai cản nó lại!!"

"Cản gì mà cản! Nó chạy như con gà điên ai mà cản nổi nó!"

"Cậu là anh họ nó đấy?"

"Anh họ liên quan chó gì đến việc nó nhìn thấy Lai Kuanlin là chạy mất dép?? Điện thoại nó đâu, điện thoại để chưng chơi à??"

"Trong balo của tôi!"

Hyungseob hét lên, rồi đứng khựng lại. Lúc nãy nhiều cú shock quá nên cậu không có thời gian để ý đến thằng em quý báu nhà mình, giờ thì hay rồi, nó với Lai Kuanlin cùng biến đâu mất dạng. Thằng nhóc họ Lai còn đi taxi một mình chứ không phải đi với quản lý, chiếc xe đậu bên lề đường vừa nãy đã không chờ được mà bỏ đi từ lâu. Màn đêm càng buông xuống rõ ràng, Paris gần như đã chìm vào giấc ngủ không mộng mị. Cả ba hoang mang nhìn xung quanh. Thôi thế là xong. Giờ hai đứa kia mà lạc thì lỗi cũng một phần ở cậu, ở Jihoon và Samuel nữa.

Mỗi đứa một phần lỗi, nhưng lỗi toàn phần thuộc về Yoo Seonho.

"Đang yên đang lành nó chạy đi làm quỷ gì không biết!!!"

End #22.

Hahahaa chắc chắn em An và anh Chin đã gặp nhau rồi gặp nhau chắc luôn tôi tin tưởng lắm chắc chắn phải gặp! Dù Soribada hơi hãm l và chơi bẩn khi mà EXO không comeback miếng nào cũng cho vào danh sách vote hại tôi vote sml xong chẳng được gì, nhưng cuối cùng thì vẫn nhờ Soribada mà ngót một năm rồi mới tìm được cảm giác high như hôm nay T.T Khóc trong tưởng tượng về những moment của Chamseob sau hậu trường T.T Tối đến giờ tôi tự ngồi căng n cái buồm ra khơi rồi đúng là đang hạn thì gặp nước high quá trời high =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com