Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#27

Hyungseob giật mình khi bất chợt chạm mắt Woojin. Trong phút chốc cậu ước gì tối hôm qua mình thực sự mất chìa khóa, sáng nay thực sự không có chìa khóa để ra khỏi nhà, ước gì Nick bảo mình nghỉ luôn đến sáng mai. Hyungseob đã tưởng mình tích đủ dũng khí suốt bao nhiêu lâu qua rồi, không ngờ đến lúc này, gặp lại Woojin cậu mới nhận ra chưa bao giờ cậu có dũng khí hết. Ngày xưa thì vì băn khoăn với những danh phận quẩn quanh mà không ở cạnh cậu ấy, giờ trở lại rồi cũng vẫn không có cách nào ở cạnh cậu ấy.

Nick bước đến cạnh Hyungseob lúc cậu và Woojin vẫn còn đang im lặng nhìn nhau. Chỉ trong một giây ngắn ngủi anh đã nhìn thấy kết giới bằng băng trong mắt Hyungseob sụp đổ, cậu ấy luống cuống nhưng cố gắng trấn định, lại có vẻ như muốn trốn tránh. Đến khi anh đứng chắn tầm mắt của Woojin mới cười cười chỉ tay vào điện thoại:

"Nãy giờ anh nói gì chắc là em không nghe thấy đúng không?"

"À em xin lỗi." Hyungseob định thần lại. "Em xin lỗi vì sáng nay đã không đi làm."

"Không sao. Bây giờ em đi làm là vừa kịp. Ra bên kia chọn bộ lọc và góc cho anh. Nhớ là tránh xa cậu bạn đóng vai nhiếp ảnh gia ra nhé." Anh nháy mắt một cái với Hyungseob, vỗ vai cậu rồi bỏ đi. Hyungseob ngượng ngập nhìn quanh, Woojin đã quay lại với quyển kịch bản của cậu ấy. Từ đầu đến cuối hai người chỉ chạm mắt đúng một lần ấy, Woojin cắn răng ép mình tập trung vào cuốn kịch bản, trong lòng liên tục niệm chú, Ahn Hyungseob ra nước ngoài bỏ lại mình hơn một năm qua, cậu ta làm sai, mình không thể tha thứ cho cậu ta được. Woojin niệm mãi niệm mãi như thế, đến lúc bắt đầu cảnh quay tiếp theo rồi mới giật mình phát hiện nãy đến giờ mình vẽ toàn những đường nguệch ngoạc lên cuốn kịch bản chứ chẳng học hành được gì. Cậu lúng túng nói với đạo diễn cho mình thư thả thêm mười phút nữa, lúc này mới gạt được tình riêng ra mà chăm chỉ đọc kịch bản.

Ahn Hyungseob đã quay qua quay lại nhìn Park Woojin bảy bảy bốn mươi chín tỉ lần, hơi một chút cậu lại đánh mắt ra phía Woojin. Suốt mấy năm làm master fansite của người ta, cậu đã luyện được đến khả năng chỉ liếc mắt cũng có thể nhìn ra Woojin đang ở đâu - phải như thế thì khi đi xem biểu diễn mới quay fancam được. Woojin ngồi yên lặng nghiền ngẫm kịch bản, góc nghiêng làm lộ cái cằm hơi nọng của cậu ấy, mái tóc sáng màu ánh lên giữa những hạt nắng yếu ớt buổi chiều tà. Woojin quấn một cái áo dày sụ để chống chọi với cái rét, dường như tập trung một trăm phần trăm không để ý gì đến xung quanh. Cậu chỉ còn một cảnh nữa là xong, trong khi đó hai nam chính Jihoon và Daniel có lẽ sẽ còn làm việc đến khuya - điều này đồng nghĩa với việc Hyungseob cũng vậy. Dù đã rất cố gắng tỏ ra mình tập trung, nhưng chỉ có đôi mắt Woojin nhìn chằm chằm vào kịch bản còn hồn của cậu đã bay đi đâu không biết mất rồi.

Trong một thoáng do dự, Woojin ngẩng đầu lên. Ngay lập tức mắt cậu và mắt Hyungseob chạm nhau.

Cả hai cùng giật bắn mình, nhìn đi hướng khác.

"Cut! Jihoon cậu nhìn đi đâu đấy!"

"Em xin lỗi ạ."

Jihoon sẽ không nói với đạo diễn là mình đang nhìn trộm đôi chim cu kia đâu.

"Hyungseob ra xem hộ anh góc này. Đứng ở đây không quay được trọn vẹn ánh mắt của diễn viên." Tiếng Nick gọi khiến Hyungseob hoảng hồn quay đầu lại. Cậu chạy trối chết, cứ như thể mình vừa làm cái gì đó đáng xấu hổ lắm. Không khí gượng gạo giữa hai đứa lọt thỏm giữa trường quay lạnh buốt như thể sắp đông cứng con người ta đến nơi, ngoại trừ Jihoon ra thì chẳng ai để ý đến. Mà Jihoon có để ý thì cũng không thể nhìn mãi được, cậu có công việc của mình, đâu phải được trả tiền để ngồi cuời nhạo đôi chim cu kia đâu.

Woojin hoàn thành cảnh quay rất nhanh, vẻ lơ đãng của cậu vốn dĩ không phải cố tình bày ra nhưng lại hợp mắt đạo diễn, một lần là qua. Lúc này Woojin mới giật mình nhớ ra giờ mình phải đi về nhà. Cậu lưu luyến nắm tay Jihoon.

"Bạn hiền, tao ở lại chơi với mày nhé?"

"Tao được trả lương để chơi với mày đấy à?" Jihoon hất tay Woojin ra, cười ý nhị. "Mày muốn ở lại vì cái gì thì cứ nói thẳng ra."

"Vì mày mà."

"Vì tao cái kẹc. Thôi mới gặp nhau còn đang gượng gạo, mày tranh thủ ra nói với nó vài câu xem?"

"Nói cái gì, liên quan gì đến cậu ta." Woojin cau mày. "Tao không bao giờ tha thứ cho người đã bỏ tao đi không nói một lời đâu."

"Ừ ok ok mày đúng. Được rồi không chào thì không chào, thế về đi, ai khiến mày ở đây?"

"Tao..." Woojin muốn nói lại thôi, cậu hậm hực cầm túi xách lên, liếc Jihoon một cái thật dài. Cậu bạn vẫy tay cười sảng khoái rồi lại quay đầu vào kịch bản, Woojin thì chẳng biết trút giận ở đâu. Ahn Hyungseob ngoài kia đã vào guồng công việc, chạy tới chạy lui như con thoi, trời lạnh âm độ mà bên thái dương lại hơi thấm mồ hôi, cũng chẳng rảnh rỗi đâu mà nhìn đến Woojin nữa. Cậu thở dài, leo lên xe trở về nhà.

Vừa vào đến cửa đã bị Lai Kuanlin nhảy bổ đến.

"Gặp rồi?"

"Gặp cái gì cơ?"

"Anh gặp anh Hyungseob rồi? Thế Seonho đâu?"

"Seonho ở đâu làm sao anh biết?" Woojin mở to mắt nhìn thằng em đang bày ra vẻ mặt sốt sắng trước mặt mình. "Em tưởng Ahn Hyungseob và Yoo Seonho là hàng mua một tặng một, đính kèm không bán rời đấy à?"

Kuanlin tiu nghỉu. Cậu cũng biết thế, nhưng chẳng hiểu sao cứ nghĩ đến chuyện Hyungseob đang ở gần mình, cậu lại cuống lên không thể kiểm soát được, vì Hyungseob đã ở gần Seonho rất lâu, là người biết được hỉ nộ ái ố thực sự của cậu ấy. Seonho lúc nào cũng tỏ vẻ bình tĩnh và trầm lặng trước mặt Kuanlin - cậu biết là do mình tỏ thái độ trước nên mới thành ra cớ sự ấy, cậu rất muốn được như Hyungseob một lần, nói chuyện với Seonho về chuyện ăn gì uống gì, cùng ngồi ha hả cười khi xem một video hài hước nào đó trên facebook, đuổi nhau chạy dọc một vỉa hè dưới bóng cây xanh mát mùa hè, cùng nhau đi đi về về dưới cơn mưa nặng hạt. Chỉ cần nghe thấy cái tên Hyungseob là Kuanlin sẽ ngay lập tức nghĩ đến những điều này, sẽ nôn nóng muốn túm lấy anh mà hỏi, bao giờ thì Seonho về?

Hiển nhiên là Woojin chỉ hiểu lõm bõm được những gì cậu em mình đang nghĩ. Cậu thở dài vỗ vỗ vai Kuanlin rồi đi vào phòng, chưa kịp đóng cửa tay đã bị chụp lại.

"Anh ơi anh làm lành với anh Hyungseob đi."

"Anh không muốn có liên quan thêm một lần nữa với người đã bỏ anh mà đi không nói lời nào đâu." Woojin nhíu mày. "Nhớ con nhà người ta đến thế thì liên lạc lại đi, mẹ nó ngồi đấy mà lay lắt khốn khổ thì nửa đời còn lại cũng chẳng gặp được người ta đâu."

Kuanlin rưng rưng nước mắt, buông tay Woojin bỏ đi một mạch.

Woojin phát hiện dạo gần đây mình thở dài hơi nhiều, nhưng vẫn không nén được mà haizzz một cái. Cậu nằm ngã ra giường, nhìn mãi lên trần nhà nâu nhạt với những bóng đèn vàng lung linh, dòng suy nghĩ cứ trải ra, hết chuyện này đến chuyện khác lặp đi lặp lại trong đầu, đến lúc đổi tư thế cho đỡ mỏi thì phát hiện ra mình đã quên mất mình vừa nghĩ gì. Woojin lắc đầu cười tự giễu, mình đúng là khẩu thị tâm phi, rõ ràng lòng cũng mong muốn Ahn Hyungseob quay lại xin lỗi mình chết đi được mà vẫn mạnh miệng.

.

.

.

Tám giờ tối, không sớm cũng không muộn, đoàn làm phim ở trong trạng thái vô cùng mệt mỏi. Daniel diễn đi diễn lại một cảnh vẫn không thành công, chán nản ngồi một bên đọc kịch bản, để Jihoon diễn trước. Cậu cũng chẳng qua được ải này, đạo diễn ngần ngừ định dừng quay vì đã vất vả cả ngày, chẳng ai còn sức để làm được gì cả. Đột nhiên một trợ lý đến nói với đạo diễn, có người gửi tặng cả đoàn xe cafe.

Là Park Woojin gửi tặng Park Jihoon.

Jihoon nghe xong thì suýt nữa lăn ra cười, vừa cười vừa hướng về Hyungseob. Từ đầu đến giờ cậu vẫn chưa nói chuyện với Hyungseob - chỉ những lúc nào thật sự cần tiếp xúc thì cả hai sẽ trao đổi đôi ba câu. Hyungseob cũng không hiểu sao cậu bạn lại nhìn mình như vậy, đánh một cái nhíu mày ngược trở lại. Jihoon mấp máy môi, Hyungseob mờ mịt không đoán ra được bạn mình đang nói gì, lắc lắc đầu rồi ra ngoài lĩnh cafe.

Jihoon bảo: "Thật ra là gửi tặng cậu đấy."

Cafe đôi lúc cứ như thần dược, hoặc có thể nhờ cả cafe lẫn câu hứa hẹn quay xong nốt một cảnh nữa sẽ được nghỉ của đạo diễn mà cả đoàn cứ như thể vớt hết tất cả nhiệt huyết của mình vào mà làm cho xong cảnh vậy. Jihoon trước khi làm việc còn lôi điện thoại ra nhắn một cái tin, rồi dềnh dàng đến trước mặt Hyungseob:

"Lát đi uống không?"

"Tôi..."

"Chẳng lẽ sống ở gần Đức cả năm rồi lại không biết uống rượu??"

"Tôi sống gần Đức chứ có sống ở Đức đâu." Hyungseob thở dài. "Được rồi, đi một lúc rồi về nhé, cả hai chúng ta đều bận mà, rượu chè là không tốt."

"Được. Lát nữa chờ ở cạnh xe của tôi nhé, xe ca màu trắng kia ấy." Jihoon vỗ vỗ vai Hyungseob, vừa lúc ấy điện thoại của cậu bật sáng, một tin nhắn vỏn vẹn hai chữ "OK" được gửi đến. Jihoon mím môi ngăn nụ cười.

End #27.

Mình (lại) tạm rest vì đến kì làm luận =((( hẹn gặp lại các cậu nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com