#35 (END).
Kuanlin lật đật đi đi đặt vé, lúc sắp bấm nút xác nhận đến nơi rồi thì Seonho gọi điện lại, giọng cực kì ảo não.
"Em không thể về. Em sắp hết hạn visa, và nhất định phải ở lại đây thì mới gia hạn tiếp được. Anh biết Đức khó xin visa như thế nào mà đúng không?"
"Nhưng tại sao tự dưng em lại muốn về?"
"Vì anh Hyungseob.... ừm, đại khái là ngày xưa ảnh từng bảo em phải tỏ tình với anh, nhưng bây giờ em mới biết." Seonho thở dài. Thật ra cậu không kích động vì việc nhìn thấy tờ giấy hay nhìn thấy nội dung của nó, cậu gấp gáp như vậy là bởi vì, người ngoài như Ahn Hyungseob nhìn vào cũng có thể biết Yoo Seonho và Lai Kuanlin thích nhau, nhưng ở thời điểm đó, hai đứa cứ như lạc giữa sương mù, cứ mải mê trong việc làm đứa kia buồn lòng chứ không hề nghĩ gì đến việc mình phải trân trọng đối phương hết. Bây giờ cũng vẫn thế, cả hai loanh quanh luẩn quẩn ở những khúc cua, mỗi khi đến cú cua quyết định thì cả hai đều lựa chọn việc rẽ ngược đường.
Kuanlin lâu lắm mới có một lần bắt được đúng trọng tâm câu nói, ngờ vực hỏi lại:
"Tỏ tình?"
"..."
Seonho im lặng một hồi lâu, suy nghĩ có nên nói mình cần phải đi viết essay ngay bây giờ hay không.
"Tỏ tình?" Kuanlin vẫn chưa bỏ cuộc. "Ahn Hyungseob bảo em tỏ tình với ai?"
Seonho cũng không phải muốn nói đâu, là Kuanlin ép cậu đấy nhé.
"Tỏ tình với a..."
"Với anh à?"
Chưa kịp nói hết thì đã bị cướp lời, Seonho ngẩn người nhìn gương mặt Kuanlin phóng đại ở trên màn hình điện thoại, xúc động muốn tắt luôn không bao giờ nói chuyện với cậu ta nữa. Chưa kịp nổi cáu vì cái tính giỡn nhây của đối phương, Seonho há hốc mồm khi Kuanlin nghiêm túc mỉm cười:
"May thế, anh cũng đang định tỏ tình với em. Yoo Seonho, anh thích em lắm đấy."
Lần này thì Seonho tắt máy thật.
Chưa đầy một phút sau, Kuanlin gọi lại.
"Người ta tỏ tình mà tắt phụt như thế là khiếm nhã đấy nhé."
"Anh cướp mất lời của người khác không phải là còn khiếm nhã hơn à?"
"Ừ được rồi anh xin rút lại tất cả những gì anh vừa nói." Kuanlin bật cười. "Thế giờ cậu Yoo có thể nói cho anh, Ahn Hyungseob bảo cậu tỏ tình với ai không?"
"Còn ai vào đây nữa. Anh ấy bảo em tỏ tình với anh, Lai Kuanlin." Seonho hậm hực, rồi nhanh chóng nở nụ cười. Cậu rảo bước trên con đường đông đúc, ngẩng đầu nhìn lên cao, lần đầu tiên thấy không chỉ bầu trời mà buồng phổi của mình cũng như được thổi đầy một cơn gió nhẹ nhàng mát mẻ.
.
.
.
Công việc của Hyungseob cực kì nhiều, cậu đầu tắt mặt tối ở phim trường, Woojin cũng chẳng có cách nào khác ngoài việc đến thật nhiều, ngoài mặt thì nghiêm túc học hỏi đàn anh kinh nghiệm diễn xuất, trong lòng thì thấp thỏm, không nhịn được mà mấy phút lại liếc nhìn Hyungseob một lần. Cảm giác khi làm việc với người mình yêu và khi người đó đa thành người yêu mình khác hẳn nhau, Woojin thấy vui vẻ hơn nhiều vì cuối cùng Hyungseob cũng cởi bỏ được bóng ma trong lòng cậu ấy, không như trước đây, lúc hai người cùng làm việc ở Cosmos, cậu ấy lúc nào cũng như thể đang lạc về miền xa lạ, bây giờ, trong mắt Hyungseob chỉ có mình Woojin mà thôi.
Tuy nhiên, Woojin phát hiện, "niềm vui ngắn chẳng tày gang" đúng là chân lý, hai đứa làm lành được đúng một tuần thì lại phải xa nhau. Cậu đứng dựa vào tường nhìn Hyungseob xếp quần áo, thở dài:
"Cậu sẽ về nhanh thôi, đúng không?"
"Park Woojin hôm nay sao thế?"
Hyungseob dừng tay lại, đến nắm tay Woojin. Một tuần nay lúc nào cậu cũng mạnh mồm rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, rằng Pháp chẳng cách Hàn Quốc là bao xa cả, và thậm chí cậu hoàn toàn có thể sống trong cảm giác mệt mỏi và khổ sở khi hai đứa chia tay đồng thời chia xa, thì giờ có khó gì khi hai đứa yêu nhau chứ? Nhưng thời gian càng trôi đi, ngày tạm biệt đến gần, Woojin buồn bã nhận ra rằng, khi đang yêu thương nhau mà phải chia xa thì còn mệt mỏi và khổ sở hơn lúc đã chia tay rất nhiều lần. Đôi mắt cậu rũ xuống nhìn bàn tay xương xương trắng trẻo của Hyungseob nắm lấy tay mình, ôm cậu vào lòng.
"Không sao cả. Nhớ Ahn Hyungseob thôi."
"Tôi đang đứng đây mà."
"Lúc nào cũng nhớ cậu hết. Luôn nhớ cậu, từ khi cậu đi đến tận bây giờ."
Hyungseob vuốt vuốt lưng Woojin. Những người luôn cười đùa vui vẻ và hay tự làm trò thường sâu sắc hơn những gì họ tỏ ra bên ngoài, Woojin cũng vậy, cậu ấy tỏ ra ổn tức là không ổn, mà khi cậu ấy tỏ ra không ổn thì mọi chuyện nghiêm trọng rồi. Woojin cứ bị giằng xé giữa tương lai và chuyện tình cảm của hai đứa, mặc dù tin tưởng Hyungseob cực kì nhưng vẫn không tránh khỏi sự hụt hẫng. Cậu muốn nói rằng Hyungseob ơi đừng đi, ở lại đây tôi nuôi cậu, nhưng chẳng bao giờ dám nói ra lời ấy. Ahn Hyungseob mà nghe được thì sẽ sầm mặt xuống, thậm chí ngay lập tức bay qua Pháp luôn không chừng. Tuy biết rằng sự nghiệp ảnh hưởng trực tiếp đến tình cảm, Woojin vẫn chẳng đành lòng tí nào. Nói theo cách của Daehwi thì, anh ấy biết mình cần phải để Hyungseob đi, nhưng anh ấy ứ thích thế.
Park Woojin thẳng thừng tuyên bố mình sẽ không ra sân bay tiễn Hyungseob. Trái lại, cậu em họ Lai nhất quyết rằng mình sẽ đi.
"Seonho sẽ đón anh ở bên kia đúng không?"
"Thì sao? Chú tưởng ra sân bay của Hàn mà gặp được Yoo Seonho đang ở Đức á?"
"Ít ra thì cũng có tí cảm giác thần giao cách cảm. Em dẫn anh đi, em ấy đón anh, quá đẹp."
Hyungseob chẳng biết nói gì, chỉ thở dài. Park Jihoon cầm một tá soju sang nhà cho Hyungseob, cầm sang đến nơi rồi mới giật mình:
"Ê, nghe đồn không được mang quá 500ml nước lỏng lên máy bay?"
"Còn nghe đồn cái vẹo gì nữa, là sự thật." Woojin cướp lấy tá soju mang vào phòng bếp. "Hyungseob mua một đống bia rượu cuối cùng không mang về được kìa."
"Bao giờ Jihoon sang Pháp nhớ vào nhà tôi uống rượu nhé." Hyungseob cười khổ.
"Biết bao giờ tôi mới sang." Jihoon cười ẩn ý. "Cậu rủ tôi mà không rủ Woojin à?"
"Không cần rủ cậu ấy cũng sẽ đến mà." Cậu quay người đi vào bếp, bỏ mặc Park Jihoon đứng với vẻ mặt cạn lời ở ngoài phòng khách. Trong bếp Daehwi và Woojin đang cãi nhau về việc nên chiên trứng riêng và cơm riêng hay là trộn trứng vào với cơm và chiên cùng lúc, mãi mà không thể ngã ngũ như việc trứng có trước hay gà có trước vậy.
.
.
.
"Thằng Woojin ném điện thoại xuống dưới hồ nước. Cái hồ ở ngay công viên của Cosmos ý." Jihoon phì cười nhớ lại, Seongwoo đã kể rằng lúc ấy mà đặt một miếng thịt trước mặt Woojin thì chỉ cần dùng ánh mắt của nó cũng có thể làm nóng cháy khét. "Xong rồi cuối cùng lúc chụp xong thì ra nhờ bảo vệ vớt dùm cái điện thoại, giờ vẫn còn cất trong ngăn tủ kia kìa."
Hyungseob tự biết mình có tội, giật lấy chai soju rót một cốc thật đầy.
"May mà cậu còn biết đường về."
"Anh có thấy anh Woojin dễ dãi quá không?" Daehwi nhíu mày. "Nói thật giờ em vẫn hơi giận anh đấy. Làm khổ người ta cả năm trời."
"Hyungseob cũng không sung sướng gì mà." Woojin thở dài, vung tay cắt đứt câu chuyện. "Dừng hết mọi chuyện quá khứ tại đây, ngay lập tức. Ahn Hyungseob, dừng uống rượu lại, cậu có nhớ ba giờ sáng mai cậu ra sân bay không?"
Tiệc tàn, Jinyoung và Kuanlin nhận phần dọn dẹp, Jihoon vội vã về nhà với lí do Kim Samuel còn chưa cả ăn tối. Daehwi đi tắm rửa, căn phòng khách chỉ có mình Woojin và Hyungseob đứng trơ trọi.
"Đi thôi, tôi dẫn cậu về."
Woojin lên tiếng trước, tiến tới nắm lấy tay Hyungseob. Chợt nhớ ra điều gì đó, cậu chạy vội vào phòng bếp. Lúc Woojin bước ra, Hyungseob không ngăn được nụ cười nở trên môi khi thấy chai nước ép màu xanh mát mắt. Woojin dúi nó vào tay cậu, rồi nắm tay còn lại đi ra khỏi nhà.
Cho dù có cô gắng đi chậm rãi đến đâu, cuối cùng cũng đã đến trước cửa khu nhà của Hyungseob. Ánh đèn đường yếu ớt chiếu qua màn sương đêm dày đặc, làm cho bóng của hai người đổ dài trên nền đất. Woojin nắm tay Hyungseob mãi, đôi mắt lưu luyến dường như muốn mọi thứ mãi mãi dừng lại ở giây phút này. Dù biết cậu ấy sẽ quay lại, nhưng giây phút chia xa vẫn khiến hai người bịn rịn vương vấn khôn nguôi. Hyungseob đứng nhìn Woojin một hồi lâu, như thể thu hết tất cả mọi nét mặt của cậu vào trí nhớ, rồi dường như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu mở túi của mình ra, lấy máy ảnh đưa lên chụp liên tục.
"Cậu làm gì đấy?" Woojin theo bản năng đưa tay lên che mặt, ngạc nhiên hỏi. Hyungseob kéo tay cậu xuống.
"Để yên nào."
"Muốn thì chúng mình cùng selfie này, mấy hôm nay selfie bằng điện thoại nhiều quá cậu chán rồi hả?" Mấy hôm nay, số ảnh mà hai đứa chụp chung dường như đã đủ để lấp đầy một năm qua, thậm chí cứ năm phút một Woojin hoặc Hyungseob lại giơ điện thoại lên bấm một lần. Hyungseob bình thường không dùng máy ảnh, giờ lại dùng, còn lùi hẳn ra xa để chụp toàn thân Woojin, quay trái quay phải, quay trên quay dưới một hồi, cuối cùng cũng hài lòng. Cậu tiến đến hôn Woojin một cái thật kêu, sau đó đi lùi về phía nhà mình, vẫy tay chào tạm biệt.
Woojin về đến nhà rồi vẫn chưa hiểu Hyungseob tự dưng làm thế làm gì. Hay là để lưu giữ những hình ảnh cuối cùng trước khi hai đứa tạm xa nhau? Nhưng có thể cùng chụp ảnh cơ mà? Mang cái thắc mắc ấy đến tận lúc lên giường đi ngủ, cậu lăn lộn mấy vòng mà vẫn chưa thể nào chợp mắt được. Lúc cậu em Kuanlin lục tục rời nhà đi tiễn Hyungseob, Woojin cũng nhỏm dậy định vứt hết tất cả mà đi theo, nhưng rồi cuối cùng nghĩ lại, nếu mình đi thì có khi người vứt hết tất cả chẳng phải là mình.
Mãi chẳng ngủ được, Woojin quyết định bỏ cuộc, với lấy điện thoại ở đầu giường, bắt đầu sự nghiệp cú đêm lướt SNS. Lướt lướt một hồi, cậu chợt phát hiện ra fansite nổi tiếng Pétillantmoineau của mình đã update trở lại sau một năm closed.
Hyungseob kể là hồi đấy suýt nữa cậu đã xóa cái acc đấy đi, nhưng chẳng hiểu tại sao lại chỉ đăng một dòng "CLOSED" rồi bỏ đó. Giờ thì hay rồi, Hyungseob up hai bức ảnh mình vừa chụp Woojin lên, kèm theo dòng caption:
"Đang đi dạo trong khu nhà thì vô tình gặp idol của mình! Park Woojin, mình yêu cậu nhiều lắm <3."
Woojin bật cười, nhìn lượt thả tim và retweet liên tục tăng lên, cuối cùng cũng bấm thả tim và retweet.
Ahn Hyungseob ngồi trên máy bay, không ngăn được cảm giác ngọt ngào lan từ ánh mắt đến đuôi mày khi nhìn retweet từ sparrowpark:
"Chào mừng cậu đã trở lại. Mình cũng yêu cậu nhiều lắm."
END.
Chào các cậu ^^.
Mình viết chương này mất hơn nửa tháng, một phần vì không có tâm trạng, phần khác là vì mình chẳng biết viết thế nào. Mình đặt mục tiêu phải viết xong trong tuần này, vì tuần này diễn ra concert, vì sắp qua năm mới, vì nhiều lí do, và cuối cùng mình cũng làm được rồi đây T.T Cảm ơn các cậu đã kiên nhẫn chờ đợi và đọc câu chuyện này cùng với mình, cùng mình chứng minh rằng, chỉ cần trong trái tim chúng mình họ vẫn ở bên nhau, thì tức là họ vẫn ở bên nhau, chẳng có gì thay đổi cả. Mình biết mình vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng cảm ơn các cậu vì đã luôn dành những lời khen cho mình.
btw Park Woojin hôm nay làm mình mất máu quá nhiều huhuhu rapper ngầu lòi xịn sò chuyên nghiệp thật sự xem fancam chỉ muốn hét lên oppaaaaaa T.T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com