Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#8.

Kuanlin đưa Jihoon vào phòng Woojin, ông anh vẫn đang lăn lộn trên giường nhắn tin với người nào đó mà cậu đoán chừng trên chín mươi phần trăm là nhiếp ảnh gia bán thời gian của Cosmos Ahn Hyungseob. Đặt Jihoon xuống giường xong quay lại vẫn thấy nụ cười của Woojin ngoác đến tận mang tai, nhưng nó nhạt dần và cuối cùng thì tắt hẳn. Woojin bấm điện thoại điên cuồng, nhìn còn tập trung hơn cả khi chơi LOL. Kuanlin khinh bỉ:

"Anh ngã vào tình yêu rồi." Cậu chậc lưỡi một cái. Woojin dời mắt khỏi điện thoại, nhướn mày:

"Đây là tội lỗi à?"

"Không, nhưng mà...ai, em cũng chẳng biết nữa. Anh chặn họng làm người ta hết nói nổi luôn rồi. Thôi em về phòng."

"Từ từ Kuanlin." Woojin gọi giật lại, rồi thẽ thọt nói từng chữ một. "Này, em biết tin Seonho học hết cấp ba sẽ đi du học ở Đức chưa?"

Đúng như những gì Woojin dự đoán, gương mặt Kuanlin lập tức tối sầm, đôi lông mày nhíu chặt lại với nhau, cậu mím môi rồi lại thở hắt ra, rồi lại mím môi thật chặt. Nếu giờ có thứ gì cầm trên tay, Kuanlin sẽ làm rớt xuống sàn mất, nhưng ít ra còn có thứ để cầm vào, để đánh rơi, ít ra còn đỡ cảm thấy trống rỗng. Cậu hết nắm chặt tay lại mở ra, run run:

"Sao anh biết?"

"Hyungseob nói. Hôm nay cậu ấy và Seonho đi ăn cùng nhau, em cũng thấy mà. Cậu ấy bảo là đợt trước có một lần thằng bé đã sang đấy phỏng vấn trực tiếp, tìm mua nhà ở và chuẩn bị các thứ xong xuôi rồi, chỉ chờ đến ngày nhận bằng rồi ngay lập tức đi luôn... Ừm, Kuanlin, vẻ mặt của em làm anh cảm thấy mình vừa lỡ miệng rồi." Woojin ái ngại, tiếng nói ngày càng nhỏ. Kuanlin lắc đầu cười nhạt.

"May mà anh nói, không thì có khi đến lúc cậu ta chuẩn bị lên máy bay rồi mới gọi cho em lần cuối, bảo chán em rồi, và em là một món ăn tạm trong lúc cậu ta đang chán nản không có gì làm thôi. Rồi cứ thế đi mãi, đến lúc về thì em với cậu ấy cũng không bao giờ ở cùng một chỗ được với nhau nữa."

"Kuanlin à... Em có thích Yoo Seonho mà, nhưng tại sao lại như thế? Tại sao hai đứa lại thành ra như thế này?"

Woojin cứ như tự nói với lòng mình, nhìn thằng em vẫn chưa load xong đang đứng ngẩn ra đó mà cảm giác chua xót. Hyungseob bảo nhìn thấy ánh mắt của Seonho nhìn Kuanlin nhưng cậu quay sang thì giấu, Seonho mỗi lần nhắc đến cậu thì gương mặt không tự chủ được mà giãn ra, Seonho nói, đằng nào Kuanlin cũng ghét em, hãy để em bốc hơi khỏi đời cậu ấy theo cách thầm lặng nhất.

"Woojin còn đó không?"

"Ừ, đây."

"Cậu đang có việc bận hả, vậy không nói chuyện nữa, cậu làm tiếp việc đi nhé. Tôi đi ngủ đây."

"Hyungseob ơi."

"Ừ, sao đấy?"

"Nếu sau này cậu có đem lòng yêu ai đó...", mà tốt nhất là tôi, Woojin nhủ thầm, tiếp tục bặm môi gõ chữ. "Thì cứ nói hết ra nhé. Nói ra lòng mình thực sự không phải là một việc khó đến thế đâu."

"Cậu ăn phải bả rồi, nửa đêm còn triết lý linh tinh. Tôi biết rồi, nghe cậu. Ngủ đi."

Hyungseob tắt điện thoại, khẽ thở dài một cái, Woojin ơi, nếu như nói ra lòng mình dễ như cậu vừa bảo thì tại sao còn có những người yêu nhau mà mãi đến cuối đời vẫn không thể thành đôi? Cậu tự dưng lại nhớ đến Seonho hôm trước, nó cứ khuấy mãi cốc coca khiến cho đá đập vào nhau, nói nhỏ cho giọng mình lẫn vào tiếng đá rào rạc, dường như là nửa muốn nói nửa không. Đến kể chuyện cho người ngoài còn khó như thế, trực tiếp nói với Kuanlin thì còn đến mức nào?

Nói ra lòng mình thực sự không phải một việc khó đến thế, vì nó khó hơn rất nhiều.

.

.

.

Woojin và Jihoon đi quay chung một show thực tế ở ngoại thành.

Dạo này không chỉ cậu mà cả nhóm, thậm chí Hyungseob cũng cảm thấy có gì đó không phải ở đây. Công ty push Woojin hơn rất nhiều, trong vòng hai tuần mà chụp một bìa tạp chí, lên một show truyền hình và đi một show riêng. Woojin cười cười trong điện thoại với Hyungseob, cái công ty này đúng là khốn nạn, thấy Seonho không đi cùng Kuanlin nữa lại tưởng nó đã thất sủng, lập tức bỏ xó nó luôn. Woojin không đẹp trai như Kuanlin nhưng có nụ cười rất thu hút, mặt lạnh thì nhìn lầm lì bad boy nhưng cười lên lộ răng khểnh thì trông lại tươi sáng tinh nghịch, thần thái biểu diễn không tồi. Hyungseob kể lại chuyện xui xẻo của mình hôm trước, bảo rằng Woojin nổi tiếng đến mức photobook tôi tranh cũng không được rồi.

"Thật ra không phải đâu." Woojin thì thầm. "Vốn dĩ photobook của tôi vẫn được in với số lượng ít hơn để loè thiên hạ rằng bán nhanh hết. Công ty không lường được rằng đợt ấy tự dưng lại nổi tiếng hơn, nhưng cũng không có gì đáng ngại cả, công ty càng dễ viết bài media play tôi."

"Aiii, tôi nói thế để thông báo rằng hôm tổ chức fan sign thì fansite Pétillantmoineau không có ảnh đâu."

"Cậu có thể đứng chờ ở ngoài, hoặc mua photobook của thành viên khác, có một trang chụp chung, kí vào đó cũng được mà." Woojin đang ngồi nghỉ giữa giờ, uống một ngụm nước xong thì tiếp tục nói chuyện với Hyungseob. "Đợt trước có người không trúng card Kuanlin, tìm mua trên Ebay mà trả giá tận mấy triệu, bọn tôi rớt hết cả hàm, có thể giàu đến vậy đúng là..."

"Yoo Seonho mà không bóc được album thì dám chắc cũng thế lắm."

"À thằng nhóc ấy được tặng bản limited, ảnh của Kuanlin nhiều hơn bình thường." Woojin điềm nhiên nói. "Nhưng cậu không chịu mua lại mà bỏ cuộc luôn làm tôi buồn lòng đấy."

"Lúc ấy ai mà nghĩ nhiều như thế được, hôm ấy tôi còn xui đến mức đầu óc trống rỗng luôn." Hyungseob nhớ lại cái ngày đáng buồn ấy, không tự chủ được mà xoay xoay cái bút bi trên tay một cách vô nghĩa. Giờ này thư viện đặc biệt vắng người, cậu ngồi nói chuyện với Woojin trong góc khuất, tiếng nói vừa vặn mềm mại, chẳng ai chú ý cả. Nguệch ngoạc vào vở hình con chim sẻ béo tròn, Hyungseob cười. "Đằng nào thì hôm ấy tôi cũng tham gia chụp ảnh cho chiến dịch quảng cáo của một tập đoàn nhà đất rồi, không đi được."

"Vậy thì chắc sẽ gặp toàn nhân vật tầm cỡ nhỉ?"

"Ừ, Kang Daniel, Hwang Minhyun, Park Jihoon,... Bằng đó mới là những người cậu quen biết thôi nhé, những người máu mặt hơn thì tôi không được chụp vì có lẽ tiền bối lão làng trong nghề sẽ chụp cho họ. Khu chung cư phức hợp đó chia nhà theo concept nên cần nhiều người mẫu quảng cáo lắm, cũng quy tụ nhiều nhiếp ảnh gia, tôi chỉ chụp một phần nhỏ xíu thôi mà cũng phải đi cả ngày."

Nói chuyện thêm được một lúc nữa thì Woojin phải tắt máy vì thời gian nghỉ đã hết, Ahn Hyungseob lại ngồi ngơ ngẩn một mình. Ngoài trời, những ánh nắng cuối cùng trong ngày đang cố gắng đẩy đám mây đen nhưng thất bại, gió rít gào một hồi rồi cơn mưa sầm sập ập tới. Cậu thở dài, không biết Woojin đi quay có dính mưa không nữa.
.
.
.
Ngày Hyungseob đến địa điểm chụp ảnh, cậu há hốc mồm khi nhìn thấy Yoo Seonho ngồi ở một góc bấm điện thoại điên cuồng, hoá ra là đang vào trận LOL. Quay sang hỏi stylist thì chị trả lời:

"Em không biết à? Vợ của thị trưởng là con gái chủ tịch tập đoàn xây khu phức hợp này, cử anh con trai đến đây giám sát, mà giám sát cái quỷ gì chứ, chẳng qua là kiếm cho nó một chỗ ngồi chơi hóng mát thôi."

Hyungseob ồ à một tiếng, đây chính là câu chuyện thường ngày ở huyện trong những bộ phim về chaebol nhà giàu, không ngờ có ngày được thấy tận mắt. Theo luật thì các cán bộ công chức viên chức nhà nước không được phép đứng ra thành lập doanh nghiệp, vì thế nên thường thường là bố mẹ, vợ con của họ sẽ là người đứng tên, gia đình Seonho cũng thuộc type này, bố là chính trị gia mẹ là doanh nhân. Seonho chắc đến để kiểm tra tiến độ chụp ảnh, coi như là tập làm quen với công việc tương lai, dù cuối cùng nó cũng chẳng thèm để mắt đến việc ai đang làm gì.

Hyungseob chụp cho Jihoon. Cậu ấy có đôi mắt phượng ướt át rất hợp với không khí trầm buồn, vì thế Jihoon chụp ở khu nhà theo concept thành cổ. Máy ảnh chớp liên tục, Hyungseob cũng ít nói gì ngoài mấy câu "xoay người một chút", "nhìn xuống, thấp cằm đi", "nhắm mắt lại, được rồi",... Cậu thầm cảm thán, không phải ai được chống lưng cũng thành công, quan trọng nhất vẫn là thần thái.

Chụp suốt cả một ngày, đến tận xế chiều mới có thời gian nghỉ ngơi, trong lúc đó thì Yoo thiếu gia cũng đã nhận ra model bên kia là Jihoon còn photographer là Hyungseob, cũng kịp đi ăn bảy bảy bốn chín loại cơm đường cháo chợ rồi. Xoè cho Hyungseob ba túi cơm nắm cá hồi mayonnaise cùng một chai nước lọc, rồi nó ngồi xuống cạnh cậu, im lặng không nói gì.

Hyungseob xử lí sạch sẽ rồi mới quay sang Seonho:

"Bao giờ đi?"

"Em nhận bằng tốt nghiệp xong thì đi."

"Vẫn quyết tâm không nói cho Kuanlin?"

"Nói làm gì cơ chứ. Anh ấy sẽ lại bảo em càng biến đi thì mắt anh ấy càng sạch." Seonho cười cười tu một ngụm nước. Hyungseob thở dài.

"Anh lỡ miệng kể cho Woojin nghe rồi. Mà Woojin có khi cũng đã lỡ mồm nói cho Kuanlin biết..."

"Ahn Hyungseob!" Seonho đứng phắt dậy, hét lên. "Em nói cho anh không phải là để anh nói cho trai biết đâu nhé! Vì trai quên anh em bạn bè!!"

Xoảng! Rầm! Rầm!

Cả Seonho lẫn Hyungseob đều giật mình, nhìn sang bên đang phát ra tiếng động. Hyungseob suýt nữa thì gục ngã ngay tại chỗ vì cái chân máy ảnh bị gãy, chiếc máy ảnh to bự đắt bằng cả gia tài của cậu đang nằm chỏng chơ dưới đất mỗi mảnh một nơi. Đấy còn là máy của ekip đấy nhé, chứ nếu là máy của Hyungseob thật, thì cậu dám chắc mình sẽ ném luôn cái người làm rơi ra ngoài cửa sổ cho mỗi mảnh một nơi như cái máy ảnh luôn.

Nhưng nhìn đến cái người vừa ném chiếc máy ảnh thần thánh xuống thì Hyungseob im bặt.

Là Kim Samuel.

End #9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com