Ngoại truyện #1.
Jihoon xiên một miếng dưa hấu đưa cho Hyungseob đang đưa hai tay ôm mặt. Mãi chẳng thấy cậu ngẩng đầu lên, Jihoon thở dài, bỏ luôn miếng dưa vào miệng.
"Chương trình tên là Home Alone mà thế chó nào toàn khui được người ta không alone, kì dị. Thôi mà Hyungseob, thằng Woojin đầu sóng ngọn gió còn đang phởn phơ, cậu lo gì mà lo nhiều thế."
"Chí ít cũng phải có một trong hai lo chứ. Với cả, cậu biết đấy, sóng ngầm trong hậu trường còn đáng sợ hơn giới nghệ sĩ nhiều." Cuối cùng Hyungseob cũng chịu ngẩng đầu lên, cậu ngao ngán lấy tay bốc luôn một miếng dưa bỏ miệng. "Vì giới nghệ sĩ dễ bị khui, còn những người đằng sau cánh gà như tôi, vốn dĩ đã tối, có tối thêm cũng chẳng ảnh hưởng gì, cứ vậy mà tận hưởng thôi. Tận hưởng càng nhiều thì đồn đoán càng nhiều. Ong Seongwoo hẹn hò với Kang Daniel, anh Daniel mới phải nhìn trước ngó sau, chứ anh Seongwoo, chỉ cần còn tay nghề, ảnh đi đâu chả được."
"Nhưng hai cậu ngược đời thật, theo logic này thì Woojin phải lo lắng và cậu có thể thản nhiên, thế mà..." Jihoon đưa mắt lên màn hình TV đang phát Home Alone tập của Woojin, cậu ta phớ lớ dẫn người đi từ phòng ngủ vào đến tận toilet, cười như vừa trẩy hội về, hoàn toàn không có vẻ một kẻ vừa bị bắt gian tại trận.
"Bố ai biết sao cậu ấy vui thế." Hyungseob ảo não. "Tóm lại là mấy hôm nay tôi bật chế độ mắt điếc tai ngơ, mẹ nó phim tôi đang làm còn chiếu cùng đài với chương trình này chứ!"
"Úi chà, sống hai mấy năm mới được nghe Hyungseob chửi bậy, simkung quá à nhe."
Hyungseob nhét luôn cho Jihoon một miếng lê.
"Kuanlin đâu?"
"Ra sân bay đón Seonho rồi. Gớm cái mặt, đã bảo mười giờ mới đáp xuống là mười giờ đáp xuống, chứ có sớm lên được đâu, bày đặt đi từ năm giờ sáng." Jihoon không giấu được sự thất bại, nghĩ lại những ngày còn là thực tập sinh, suốt ngày mua quà vặt cho nó, bẹo má nó, để nó thơm má mình, gặp Seonho một cái là thôi nghỉ hẳn. "Tôi chẳng khác nào bán không con trai cho Seonho."
"Thì cậu cũng tự bán cho Samuel rồi đấy còn gì."
"Cậu ta phải gả sang nhà tôi, vớ vẩn." Jihoon phẩy tay. "Hôm qua tôi cầm sính lễ sang nhà, mẹ Kim nói ước gì tôi xuất hiện trên đời sớm hơn, rước Samuel dùm bà."
"Chứ không phải tại chuyện của hai cậu bung bét trên báo, bà ấy chẳng còn cách nào khác ngoài ngậm bồ hòn làm ngọt à." Hyungseob tức cười nhớ đến cái ngày thông tin Jihoon và Samuel hẹn hò nổ đùng trên báo, làng trên xóm dưới nhốn nháo hơn cả vỡ chợ, những người chưa biết thì bàng hoàng, người đã biết rồi cũng phải cảm thán một câu, khen thay cho sự gan dạ của cả đôi.
Jihoon hồi đó cũng không có ý định công khai hay gì cả, cứ sống thầm lặng như thế cả đời, đến gần bốn mươi tuổi mà vẫn còn ở cạnh nhau thì úp úp mở mở tí cho đỡ bị soi mói chuyện hẹn hò thôi. Nào ngờ đâu một ngày nọ, vì cái chương trình Home Alone ấy mà Jihoon trúng ngay một quả tạ giữa đầu.
Quản lý của Jihoon biết chuyện của cậu và Samuel, anh đã cẩn thận nhắc Jihoon làm gì thì làm phải giấu kín mọi chuyện. Ngao ngán hết sức, ai đời diễn viên nổi tiếng, giàu nứt đố đổ vách mà không có lấy một cái nhà riêng, hồi mới debut thì ở kí túc xá công ty, thêm được một thời gian chuyển qua nhà Samuel ở, chia tay thì về ăn dầm ở dề nhà Just Dance, làm lành lại về nhà Samuel ở, cứ sống như thế khiến Park Jihoon quên béng mất là mình có thừa tiền để mua nhà.
Bây giờ nhà của cậu và Samuel, bước vào rồi thì đứa ba tuổi cũng nhận ra là sống chung. Tự dưng dọn về kí túc xá công ty thì bần quá, người ta sẽ chửi là Park Jihoon ném tiền đi đâu mà thành sao hạng A rồi vẫn sống ở đó? Nhưng bố ai mà chồng tiền sắm ngay được một căn phòng để có thể làm nhà?
"Samuel chả lẽ cũng nghèo nàn như chú à?" Quản lý đi qua đi lại trước mặt Jihoon đã mấy lần, lo lắng khôn nguôi. "Mượn tạm một cái nhà của cậu ta đi."
"Em xin lỗi phải nói với anh rằng Kim Samuel bần cùng hơn những gì anh nghĩ." Jihoon cũng ảo não. "Tiền lương tháng của cậu ấy ít hơn em."
"Thế mà ngày xưa cũng học đòi bao với chẳng dưỡng."
"Tại anh còn gì? Thậm chí lần này cũng là tại anh. Ai cho anh nhận quay chương trình ấy?"
"Ai biết! Anh quan tâm gì đến bất động sản của chú! Giờ cũng không hủy show được nữa!"
Thế rồi Jihoon cũng phải thỏa hiệp, gọi điện cho Samuel:
"Bao giờ anh về?"
Samuel im lặng một lúc, đoán chừng là đang xem lại lịch. Tiếng loạt xoạt lật giấy vừa dừng thì cậu cũng trả lời Jihoon: "Chắc là thứ ba tuần sau về. Sao thế?"
"Không có gì đâu. Đi công tác vui vẻ nhé."
Jihoon nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, mình chỉ cần mua một cái tủ thật bự, nhét hết đồ dùng cá nhân của Samuel và ảnh ọt chụp chung của hai người vào trong đó, khóa lại, quần áo thì cũng chẳng cần, dù gì hai người cũng có phong cách ăn mặc không khác nhau là bao. Cứ tưởng như thế là ổn thỏa rồi, perfect rồi, thì đến ngày quay lại xảy ra chuyện.
Đoàn làm phim đến lúc Jihoon vừa tút tát nhan sắc xong, sáng láng đi ra mở cửa. Toàn bộ quá trình từ lắp camera đến phỏng vấn đều diễn ra rất trơn tru, thậm chí còn quay xong sớm hơn dự kiến. Cũng chẳng ai phát hiện ra cái gì bất ngờ, cho đến khi Jihoon đề nghị mọi người ở lại ăn một bữa, cậu đã gọi đồ bên ngoài về rồi, mười phút nữa là tới.
Vừa nói xong thì đột nhiên có tiếng mở cửa lạch cạch.
"Uầy, đồ ăn đến nhanh thế ư?"
"Đồ ăn đến sao mà tự mở cửa được?" Noh Taehyun, PD của chương trình nhíu mày, nhìn Jihoon đang tất bật vắt nước cam và rửa dâu trong bếp bằng một ánh mắt sâu thẳm.
Y như rằng, khi Jihoon vừa mới bưng một đĩa dâu và bình nước cam ra phòng khách, thì chạm mặt ngay Kim Samuel mặt đần thối, tay xách vali tay cầm cặp táp, cả ekip đang ngồi trên sofa thì lặng im chẳng ai nói một lời.
Trong tình thế này thì ai mà kịp nghĩ gì nhiều, Jihoon nở nụ cười gượng gạo, đặt đồ xuống bàn rồi kéo tay Samuel:
"Ồ, anh mang đồ sang cho tôi đấy à, tốt quá."
"À đồ này là đồ tôi bỏ quên bên nhà anh ấy đấy mà." Jihoon vẫn tiếp tục cười, cười đến cứng cả miệng, quay ra nhìn cả đoàn.
Ai cũng biết cậu không đánh tự khai, nói dài nói dai nói dại rồi.
Samuel thế mà cũng chỉ phì cười, đưa tay lên xoa đầu Jihoon rồi nói: "Vậy anh về đây. Lần sau đừng để quên đồ nữa nhé."
Jihoon muốn chết ngay lập tức.
Chuyện của cậu và Samuel cũng được đồn đoán lâu rồi, chẳng qua luôn bị đè xuống nên cũng chẳng ai dám gièm pha gì. Lần này chẳng ai thèm dập nữa, cứ thế người nọ truyền tai người kia, chuyện Park Jihoon có-người-yêu-là-nam cứ thế lấp lửng giữa ranh giới hư và thực, giữa những lời bảo chứng "chắc chắn là vậy" và "nhỡ không đúng thì sao", nghe mơ hồ mà lan truyền khắp cả giới.
Rồi thì Park Woojin, người sau khi biết chuyện cười Jihoon suốt một tiếng đồng hồ cũng dính một quả phốt y hệt, với PD Ahn Hyungseob.
Woojin và Hyungseob cũng không định công khai mối quan hệ, "luật rừng" giới báo chí quy định không được bóc những cặp đôi đồng giới, vì nó có thể phá hủy hoàn toàn cuộc đời làm nghệ thuật của không chỉ một con người, hơn nữa Ahn Hyungseob lại chẳng phải cây cao bóng cả gì, không thể chống đỡ cũng không thể làm cho một scandal thành "mơ mơ hồ hồ" như Samuel. Thế nhưng, chuyện gần-như-công-khai lại diễn ra theo cách chẳng một ai ngờ tới, và theo lời Park Jihoon, thì đó gọi là nghiệp quật.
-còn tiếp-
hôm nay là ngày bị vả double thính, từ tin em An anh Chin học chung Đại học đến đống ảnh của Chíp em và Chíp anh. Đúng là vững tay chèo thì thuyền nào tôi cũng lái huhuhu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com