Chương 19: "Tôi Không Cho Phép"
"Park Woojin, mày lớn tiếng vậy làm gì, muốn hù tao chết luôn à, mày..."
"Câm miệng, buông ra." Trên mặt Park Woojin là sự nghiêm túc mà Đinh Mạn chưa từng thấy. Hắn nói: "Đừng đến làm phiền tôi, làm phiền Tiểu Park, giờ bà có thể ở lại đây hoặc là rời đi ngay bây giờ."
Nói xong, hắn vô cảm nhìn Đinh Mạn.
Đinh Mạn vừa mở miệng đang định nói gì đó, thì bị Park Woojin nhìn chằm chằm khiến bà ta phải ngậm miệng.
Bà ta buông Park Woojin ra, xấu hổ nói: "Buông rồi đây, được chưa, mày mau cút đi."
Nói xong thì chính bà ta rời đi trước, giống như muốn nói là bởi vì không muốn nhìn thấy Park Woojin nên đuổi hắn đi, chứ không phải Park Woojin bảo bà ta đi.
Park Woojin nhìn bóng lưng bà ta.
Khi hắn còn nhỏ, cũng từng nhìn bà ta bỏ đi như vậy, nhìn bà ta bỏ rơi hắn.
Khi đó hắn cảm thấy như trời sập mất rồi.
Bây giờ nhìn lại, hắn chẳng còn cảm giác gì nữa.
Park Woojin nhanh chóng đưa Tiểu Park đến sân sau.
Đống hỗn độn trên đảo nhỏ khiến Park Woojin giật mình.
Cải thìa xanh mơn mởn đáng ra nên ở trên đất lại bị dập nát bấy thành từng mảng, lẫn vào bùn đất.
Thậm chí cả đám cỏ dại hai bên mà Đinh Mạn và Tô Điềm cũng chẳng tha.
Hai người này quả thật rất quá đáng.
May mà Tiểu Park rất lợi hại, có thể tự bảo vệ được mình.
Park Woojin tìm thấy một cây nấm nhỏ màu trắng trong đám cỏ.
Hiểu rồi.
Hắn đào một cái hố nông, đặt Park Jihoon vào đó rồi phủ đất lên, chỉ để hở phần đầu nấm.
Park Woojin suy nghĩ một chút, rồi lại múc một ít nước tưới lên người Tiểu Bạch.
Giao long nhỏ nhiều lần ngăn cản hắn nhưng lại bị cho ăn quả bơ to đùng.
Làm xong hết thảy, Park Woojin dọn dẹp sân sau, rồi tiếp tục dọn dẹp nhà gỗ nhỏ.
Ban đêm, ánh trăng sáng tỏ.
Sau khi Park Woojin dọn dẹp xong, hắn mang một băng ghế nhỏ đặt xuống, ngồi bên cạnh Park Jihoon.
Nấm nhỏ dường như đã lấy lại được một chút sức sống, lung lay lắc lắc. Khi Park Woojin vươn ngón tay ra, nấm nhỏ còn nhẹ nhàng cọ vào.
Park Woojin nhìn nấm nhỏ hồng hồng mềm mềm.
Hắn nghĩ, mình không muốn ly hôn với nấm nhỏ đâu.
Không muốn đẩy nấm nhỏ cho người khác.
Hắn cảm thấy, nấm nhỏ chỉ là của riêng hắn mà thôi.
Park Woojin nhéo nhẹ nấm nhỏ: "Tiểu Park, lúc nào thì em mới khôi phục đây?"
Cục nấm nhỏ không đáp lại Park Woojin mà né tránh bằng thân hình mũm mĩm.
Park Woojin vui mừng khôn xiết.
Tiểu Park thật sự đáp lại hắn.
Tốt quá.
Có trời mới biết trong lòng hắn lo lắng nhường nào, Tiểu Park cứ như vậy... Quay trở lại thế giới của riêng mình và không bao giờ trở lại.
Park Woojin cào đất xung quanh nấm nhỏ, làm cho nó dày hơn.
Cứ thế một đêm không ngủ.
Trăng tròn phản chiếu trong ao nhỏ, gió nhẹ thổi qua, cỏ xanh nghiêng ngả, nấm nhỏ hồng nhạt càng lộ rõ.
Park Woojin nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Park à, tôi còn phải đợi em bao lâu nữa đây, hửm?"
Thanh âm của Park Woojin quá mức ôn nhu, quá mức chờ mong.
Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, những giọt sương trên ngọn cỏ còn chưa kịp nhỏ giọt, Park Jihoon đã hồi phục.
Ít nhất, cậu có thể trở lại hình người.
Park Jihoon chỉ cảm thấy mình mới ngủ một ngày, mở mắt ra thì phát hiện nửa người dưới bị vùi trong đất, bên cạnh cậu là Park Woojin đang bới đất.
Park Jihoon: "!!!"
Park Woojin muốn chôn sống cậu hả trời?
Park Jihoon vội vàng vươn tay ra, muốn ngăn cản Park Woojin tiếp tục vùi đất.
Dù cậu có là một cây nấm, nhưng cậu thật sự không thích bị vùi trong đất đâu nhé.
Không ngờ Park Woojin vươn tay nắm lấy cổ tay Park Jihoon, sau đó kéo cậu vào lòng, ôm chặt.
Park Jihoon sửng sốt.
Park Woojin làm gì vậy?
Đang ôm mình á?
Nhưng mà hắn ôm chặt quá, Park Jihoon duỗi tay ra định đẩy Park Woojin, lại bị hắn ôm chặt hơn nữa.
Không thở được QAQ.
"Tiểu Park."
Giọng nói khiến lỗ tai như muốn mang thai của Park Woojin thì thào bên tai Park Jihoon: "Tiểu Park, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi."
Không biết có phải do mình ảo tưởng hay không, nhưng Park Jihoon cảm thấy trong giọng của hắn có gì đó khó chịu.
Park Woojin có vẻ như đang khó chịu.
Thôi thì để người ta ôm một cái vậy.
Nghe nói lúc nhân loại không thoải mái thì đều thích một cái ôm ấm áp.
Park Woojin là một người tốt, cứ cho hắn một cái ôm đầy yêu thương vậy.
Park Jihoon duỗi tay ra rồi ôm lấy Park Woojin.
"Tiểu Park." Park Woojin kéo Park Jihoon ra khỏi đất như nhổ củ cải, ôm cậu vào lòng, bế cậu vào căn nhà gỗ rồi đặt lên giường.
Park Woojin nhìn chằm chằm Park Jihoon.
Hắn nhìn Park Jihoon đang ngơ ngác hỏi: "Tiểu Park, em thấy sao rồi, có gì không thoải mái không?"
Park Jihoon cảm nhận một chút.
Ngoại trừ linh khí trong đan điền của mình dường như không còn, thì không có vấn đề gì khác.
Có vẻ như cậu đã trở lại thời kỳ trước giải phóng chỉ trong một đêm.
Chiếp.
Park Jihoon lắc đầu: "Em không sao, anh đừng lo lắng."
"Trong người có chỗ nào khó chịu không?" Park Woojin tiếp tục hỏi.
Park Jihoon lắc đầu, sau đó cậu mới biết được Park Woojin đang lo lắng cho mình, rất lo lắng.
Park Jihoon cười giải thích: "Anh đừng lo, nấm nhỏ không giống với nhân loại. Khi chúng em bị thương, chỉ cần ngủ, ngủ và tĩnh dưỡng thôi, chỉ cần có đủ thời gian, chúng em đều có thể hồi phục."
"Anh đừng lo nữa mà, em thật sự không sao, em vừa mới hao tổn một ít linh khí, vài ngày nữa sẽ khôi phục thôi."
Park Jihoon nói, câu nhìn vẻ mặt Park Woojin có chút tự trách, cậu duỗi ngón út ra làm động tác nhẹ rồi đặt ở trước mặt Park Woojin.
Park Woojin: "...."
Park Woojin nắm tay Park Jihoon: "Được rồi, tôi hiểu rồi, Tiểu Park rất mạnh, nhưng sau này không được phép làm như thế nữa."
Đừng để bản thân chịu tổn thương vì hắn nữa.
Không biết có phải ảo giác không, Park Jihoon luôn cảm thấy hôm nay Park Woojin có gì đó không ổn.
Nhưng cậu không nhìn ra được có chuyện gì, chắc ngủ nhiều quá ngu luôn rồi.
Park Jihoon nói khe khẽ: "Em biết rồi."
Nói xong, cậu đột nhiên nhớ tới ngày đó Park Woojin cũng hôn mê, không biết hắn bây giờ thế nào rồi?
Park Jihoon lập tức hỏi: "Thế còn anh, anh sao rồi?"
Park Woojin lắc đầu: "Không sao, cảm ơn Tiểu Park."
"Thật không?" Tuy Park Jihoon đơn thuần nhưng không ngốc.
Lớn tướng như Park Woojin, tinh thần lực cũng mạnh như vậy, sao có thể chỉ cần một chút linh khí của mình đã chữa khỏi cho Park Woojin chứ?
Lừa người.
Park Jihoon bĩu môi không tin.
"Thật mà." Park Woojin mỉm cười: "Tinh thần lực của tôi quá dồi dào, nhưng thức hải lại không đủ mạnh, cho nên tinh thần lực luôn bị tràn ra phá huỷ thức hải của tôi. Bây giờ Tiểu Park đã giúp tôi củng cố lại thức hải rồi, như vậy tạm thời sẽ không có chuyện gì."
"Không lừa Tiểu Park đâu."
Park Woojin cũng thấy không thể tưởng tượng nổi, tinh thần lực của hắn đã tồn tại nhiều năm như vậy, không ai có thể hiểu được, chỉ có Ha Sungwoon mới có thể miễn cưỡng giúp hắn trấn áp cho đến khi khoa học kỹ thuật tiến bộ.
Không ngờ Park Jihoon lại thực sự có thể vá lại kinh mạch cho hắn bằng chính tinh thần lực của mình.
Bây giờ, tinh thần lực trong thức hải của hắn đã cơ bản ổn định, cơn đau đầu làm bạn cùng hắn bấy lâu nay dường như đã biến mất.
Tiểu Park rất mạnh, nhưng hắn không muốn Tiểu Park phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào vì hắn nữa.
Nghe Park Woojin nói vậy, Park Jihoon cảm thấy hơi bị tự tin.
Cậu lợi hại vậy sao.
Cậu là nấm nhỏ lợi hại nhất.
Park Jihoon đắc ý cười: "Park Woojin, anh cứ yên tâm, sau này tinh thần lực của anh mà bạo động thì cứ để em gánh."
"Cơ mà, giờ em còn yếu xìu hà, đợi em mạnh hơn nữa thì em sẽ chữa khỏi cho anh luôn."
Park Woojin: "....."
Hắn vừa mới nói cậu không được mạo hiểm xong.
Tiểu Park hư, không nghe lời.
Park Woojin nhéo mặt Park Jihoon: "Được, vậy em cố lên nhé."
Hắn nghĩ thầm, sẽ không có lần thứ hai đâu.
Nhưng nhìn thấy Tiểu Park vui vẻ, cực kỳ phấn chấn như kia, hắn đột nhiên cảm thấy những lời này không thích hợp nói ra.
Nhưng mà, hắn vẫn sẽ lặng lẽ ghi tạc trong tim rằng phải bảo vệ Tiểu Park.
Park Woojin đứng dậy rót một cốc nước cho Park Jihoon: "Tiểu Park, uống chút nước đi."
Park Jihoon gật đầu.
Cậu ực một hơi cạn sạch nước rồi đặt cốc xuống.
Park Woojin hỏi: "Đói bụng không?"
Park Jihoon sờ bụng, đói rồi á!
"Em muốn ăn gì, tôi nấu cho em." Park Woojin nói.
"Anh biết nấu ăn nữa hả?"
Park Jihoon kinh ngạc nhìn hắn, khuôn miệng bởi vì quá bất ngờ mà mở tròn hình chữ O.
Park Woojin gật đầu: "Ừm."
Park Jihoon chớp mắt: "Vậy thì, làm thứ mà anh giỏi nhất đi được không?"
Park Woojin gật đầu: "Tôi giỏi nhất là xào nấm đó, chốc nữa xào em luôn."
"Em không sợ." Park Jihoon siêu kiêu ngạo nói: "Em lớn như vậy, anh không có nồi đâu."
Park Woojin: "Vậy đi mua."
Hai người đùa giỡn nhau một hồi, Park Woojin cúi người bế Park Jihoon lên ôm vào trong lòng: "Ôm chặt tôi."
Park Jihoon giật mình, lập tức ôm chặt Park Woojin: "Ơ, gì vậy, anh, đừng bảo anh muốn xào nấm thật nha?"
"Đưa em về phòng, ở đây không có cái gì làm sao mà nấu cơm."
Phù, thì ra là về nấu cơm.
Park Jihoon gật đầu nói: "Anh, anh để em xuống đi, em có thể tự đi mà."
Park Woojin nhìn cậu: "Em có giày hửm?"
Park Jihoon cúi đầu nhìn ngón chân của mình, chỗ nào cũng đầy bùn đất.
Cậu lại nhìn sàn nhà, đúng là không có đôi giày nào ở trên đó.
Park Jihoon cong ngón chân nói: "Không sao đâu, em đi chân trần được mà, em không để ý cái đó đâu."
"Không thể." Park Woojin bá đạo nói: "Tôi không cho phép."
Park Jihoon: "....."
Park Woojin nói xong liền siết chặt Park Jihoon trong vòng tay, đi từ sân sau đến sân trước.
Sau đó, bước vào phòng, hắn đặt cậu trai lên ghế sô pha, rồi cúi xuống xỏ giày cho cậu.
Ngón chân đầy bùn được Park Woojin nắm trong tay, sau đó xỏ dép sạch sẽ vào cho cậu.
Park Jihoon mắc cỡ muốn cuộn mình lại.
Không biết sao mà mặt cậu nóng quá đi.
Ôi chao, có phải là bị bệnh rồi không ta?
Nhưng tiểu yêu quái thì làm gì bị bệnh được?
Lúc này, cả hai đều không để ý, vừa đi ngang qua phòng bên, Đinh Mạn đã thấy Park Woojin ôm Park Jihoon đi ngang qua.
Bà ta thấy khó thở quá chừng, quả nhiên Park Woojin bị tiểu hồ ly này mê hoặc đến không nghe lời bà ta nữa.
Đinh Mạn muốn xông ra ngoài để trút giận, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt Park Woojin ngày hôm qua.
Chân bà ta vừa thò ra đã thu vào.
Không sao, bà ta là mẹ của Park Woojin, bà ta vẫn còn cơ hội để đuổi tiểu hồ ly này ra ngoài.
Đinh Mạn cắn răng, khắc chế sự bức xúc muốn trút giận trước mặt Park Woojin.
Nếu không có tiểu hồ ly tinh này thì Park Woojin sẽ ăn nói tàn nhẫn với bà ta như vậy sao?
Mình nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com