Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Game

Giữa trưa, không đợi Park lão gia tử, Park Woojin và Park Jihoon về nội thành trước.

Trong xe hương tuyết tùng cùng bạc hà hoà quyện với nhau, Park Woojin dáng ngồi thẳng tắp, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm đường cao tốc, tri giác của hắn như bị kéo thành những sợi tơ mỏng vô hình, từng cái rơi vào trên người Park Jihoon, không bao lâu sau Park Woojin liền giảm tốc độ xe, khiến cho thân xe càng thêm vững vàng, bởi vì Park Jihoon ngủ rồi.

Thời gian mang thai thích ngủ, nhưng Park Woojin chỉ nghĩ người này có được một bữa ăn dài sau khi bị rối loạn tin tức tố, hiện tại đang chậm rãi khôi phục.

Xe cuối cùng dừng lại ở tiểu khu dưới lầu, trong xe oi bức, Park Woojin vừa mới mở cửa sổ xe đứng ở ven đường đã bị chó sủa như điên lên, Park Jihoon nghe được động tĩnh liền tỉnh dậy, cả người còn ngốc "Tới rồi sao?"

"Ừ" Park Woojin liếc mắt nhìn con chó, con chó Teddy choai choai nức nở hai tiếng rồi lùi lại.

"Khí sắc tốt hơn rồi" Park Woojin quan sát kĩ lưỡng Park Jihoon, hắn không biết người này đã hơn hai tháng không có được một giấc ngủ an ổn, thể chất cũng chỉ mới ổn định một chút từ khi đánh dấu tạm thời tối qua "Tủ lạnh hẳn là không có gì, có cần mua cái gì không?"

Park Jihoon mấy ngày nay phản ứng chậm, trong tiềm thức rất ỷ lại Park Woojin, hắn nói cái gì liền phản ứng "Được"

Hai người đi đến siêu thị nhỏ dưới lầu mua rau xanh, cà rốt, lúc mua thịt thì bị Park Jihoon cản lại "Đừng, cái này không tươi"

Park Woojin thu tay lại, sau đó yên lặng nhớ kỹ, hắn đối với chuyện mới mẻ này không có khái niệm gì, nhưng không sao, hắn có thể chậm rãi học.

Đồ là Park Woojin cầm lên lầu, Park Jihoon cảm thấy chuyện này có chút thoả mãn, lại có chút khó xử, khi Park Woojin nhập mật khẩu rồi mở cửa ra hiệu cho Park Jihoon đi vào, loại khó xử này đã lên tới đỉnh điểm, Park Jihoon tự mình nghĩ lại: Này rốt cuộc là nhà ai vậy trời...

Căn phòng 80m còn chưa đủ để Park Woojin đem toàn lực buông ra, nhưng cây xanh trên cửa sổ so với chung cư chống vắng lúc trước lại có thêm vài phần nhân khí, Park Woojin cởi áo gió sáng màu, lộ ra cánh tay gầy nhưng rắn chắc, hắn ngẩng đầu nhìn Park Jihoon, như là không chú ý tới thanh niên giật mình, theo lẽ thường mà nói "Em ngồi nghỉ ngơi đi, xem tivi không?" Nói rồi mở màn hình, bông tuyết trên màn hình tivi không cho chút mặt mũi nào mà "Xôn xao" lập loè. Park Jihoon ngượng ngùng "Tôi chưa kết nối Internet"

"Không sao" Park Woojin đưa điện thoại của mình cho Park Jihoon "Lần trước Park Daehwi dùng điện thoại của tôi tải mấy trò chơi, tôi cũng không xoá, em mở ra chơi đi"

Park Jihoon lúng ta lúng túng nhận lấy, kết hôn ba năm nhưng cậu chưa từng đụng vào đồ vật riêng tư của Park Woojin, điện thoại không khóa, ngay cả màn hình cũng giữ nguyên hình phong cảnh ban đầu,trên màn hình chỉ có mấy ứng dụng thường dùng, app trò chơi liếc mắt cái đã thấy, Park Jihoon trực tiếp mở trò chơi ra, tinh thần kích động nửa ngày mới phát hiện mình đang chơi trò Anipop đơn giản nhất, có thể loại bỏ bằng cách kéo các khối thạch cùng màu sắc và hình dạng, cùng với đủ loại âm thanh ấu trĩ, Park Jihoon nhìn Park Woojin bận rộn trong phòng bếp, sau đó đổi phương hướng đưa lưng ra sau, giống như làm như vậy sẽ không bị phát hiện.

Cậu thật sự chưa từng chơi trò này, từ nhỏ đến lớn Park Jihoon đều làm theo kế hoạch của Park Diệu Thịnh, cậu là Omega, không có tư cách thừa kế sản nghiệp trong nhà, nhưng trước khi Park Thư thành niên, cậu cần phải là đá kê chân cho Park Thư và Park gia, cái nhận thức này đã có từ nhỏ do bị Park Diệu Thịnh giáo huấn, Park Jihoon khi lớn lên cảm thấy không đúng, nhưng bởi vì bị áp chế tinh thần trong thời gian dài cùng với định kiến của xã hội đối với Omega mà cậu một câu cũng không dám oán hận, Park Jihoon từ lúc bắt đầu ngượng ngùng cho đến cảm thấy mới lạ, đầu ngón tay nhấn càng lúc càng nhanh.

(Truyện được edit bởi Vy đang học sử)

Trong tủ lạnh có chút tôm thịt đông lạnh, nghĩ đến dặn dò của bác sĩ, Park Woojin quyết đoạn lựa chọn thịt, cũng coi như là chó ngáp phải ruồi, buổi tối ăn mì sợi, chuẩn bị chút rau trộn.

Park Woojin từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Park Jihoon đang gõ nhanh trên màn hình, sự nhạy bén của cậu quả thực không giống Omega, nhớ rõ Pảk Daehwi chơi trò này cứ phải quấn lấy hắn nhờ hỗ trợ, bởi vì hết thời gian nó sẽ bị rối loạn một ô vuông, sau đó ngồi trên ghế la hét gọi bậy kêu "Cứu mạng", nhưng rốt cuộc không đủ nhanh, trạm kiểm soát địa ngục chậm một giây, trên màn hình lập tức nhảy ra một màu xám "Thất bại".

"Đánh lần thứ năm rồi" Park Jihoon ngẩng đầu, giọng điệu trầm thấp lộ ra vài phần yếu ớt khó giải thích được, một chút cũng không khiến người ta chán ghét. Park Woojin ngồi xuống bên người Park Jihoon, nhận lấy điện thoại bấm "Bắt đầu" "Tôi thử xem"

Đầu ngón tay Park Woojin so với Park Jihoon nhanh hơn mấy lần, có đôi khi còn để lại hư ảnh, trước khi thời gian đếm ngược còn mấy giây trò chơi liền kết thúc, nhảy ra một chữ viết hoa "Thắng lợi"

"Thật là lợi hại!" Park Jihoon kinh ngạc cảm thán.

Nghe qua không ít lời khen, Park Woojin đều chết lặng rồi, nhưng giờ phút này lại có chút đắc ý "Cơm chiều còn chưa xong, em chơi trước, nếu không vượt qua được thì gọi tôi"

Thời gian chơi game cực nhanh, Park Woojin bưng mì sợi ra tới, Park Jihoon còn ôm di động không buông tay, Park Woojin quơ tay trước mặt cậu, ý bảo Park Jihoon đi đến bàn ăn ngồi "Ăn xong bữa tối rồi tính" Trên người hắn có chút mùi khói dầu, cả người đều có chút thay đổi, như là từ một vị thần cao cao tại thượng biến thành một người bình thường có máu có thịt.

Mì sợi ngon miệng, thời gian nấu vừa vặn tốt, Park Jihoon nấu cơm chỉ có thể nói giống nhau, mà axit trong dạ dày làm cậu chẳng muốn đụng tới sơn hào hải vị gì, giờ phút này chỉ cần một đĩa rau trộn khoai tây cắt sợi cùng với canh là được rồi.

Park Woojin bình tĩnh quan sát, cảm thấy tình hình của Park Jihoon đã tốt hơn rất nhiều.

Nhưng hắn lại nói không nên lời kêu cậu dọn về đi, điều này đối với Park Jihoon mà nói là không công bằng, dựa vào cái gì hắn vừa mở miệng nói Park Jihoon phải dọn đi, lại mở miệng đòi Park Jihoon quay về? Park Woojin nghĩ không ra chính mình lúc trước đã nói lời tuyệt tình tới mức nào.

Cơm nước xong Park Woojin thu dọn bát đũa, cúi người hết sức để sát vào Park Jihoon, thanh niên tức khắc sửng sốt, Park Jihoon né sang bên cạnh, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, nhẹ giọng hỏi "Làm sao vậy?"

"Đánh dấu..." Park Woojin duỗi tay đè cậu lại "Phai có chút nhanh"

Lúc trước đánh dấu tạm thời cũng đủ cho Park Jihoon chống đỡ nửa năm, bây giờ mới qua một ngày đã bắt đầu phai nhạt, hắn nào biết rằng trong bụng Park Jihoon có một cỗ máy cắn nuốt tin tức tố, hiện tại là một lần đánh dấu hai người dùng.

"Phải không?" Park Jihoon rũ mắt xuống "Không sao, việc này..." Lời nói sau đó lập tức tắt tiếng.

Có gì đó ôn nhu phủ lên tuyết thể, Park Woojin duỗi tay đỡ lấy eo Park Jihoon, sau đó nhẹ nhàng cắn, tin tức tố cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh vào, làm "Suối sống" khôi phục như lúc ban đầu. Không tính là đánh dấu nhưng Park Jihoon cũng thở hồng hộc, cậu bị Park Woojin bế lên đặt trên sô pha, nam nhân đem chăn lông đắp trên người cậu, đưa di động "Không cần lo lắng, tin tức tố em muốn bao nhiêu tôi cho em bấy nhiêu"

Park Jihoon nắm chặt di động, vệt đỏ từ cổ lan ra, cậu giả vờ bình tĩnh "Biết, đã biết" nhưng khóe mắt lại vô cùng đỏ, mắt kính đều che đậy không được, Park Woojin gắt gao nhìn chằm chằm vệt đỏ kia, ánh mắt thâm trầm, sau đó mặt không biểu cảm trở về phòng bếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com