Chương 27: Em cũng là trẻ con
Lúc ban đầu bị Park Woojin đối xử hờ hững không phải là Park Jihoon không nghĩ tới một ngày nào đó người này sẽ xin lỗi mình, chân thành mà nói câu "Thực xin lỗi", vẫn là khuôn mặt thong dong vạn năm bất biến ấy, hương tuyết tùng mềm mại lơ lửng trong không khí, là Alpha đỉnh cấp, đây là giới hạn mà Park Woojin có thể làm được.
Đánh chết cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày Park Woojin quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Điều này cũng giống như sao chổi va vào Trái Đất, khả năng sẽ không xảy ra cho đến khi nền văn minh nhân loại được khai quật hoàn toàn sau hàng ngàn thiên niên kỷ mới có thể xảy ra.
Nhưng giờ phút này đây, Park Woojin quỳ gối trước mặt Park Jihoon, sợ không khí không đủ tĩnh lặng còn nói thêm "Thực xin lỗi."
Park Jihoon đè lại thái dương, liếc xéo Park Woojin một cái, rốt cuộc gian nan từ trong cổ họng nói ra một câu "Anh dậy đi..."
Tư thế quỳ của Park Woojin thẳng tắp, vẻ mặt dịu dàng chưa từng có "Em có thể tha thứ cho tôi không? Lúc trước là do tôi không biết tốt xấu, tôi sai rồi."
Alpha giống như Park Woojin tuy rằng IQ cao nhưng cũng hay làm lơ góp ý của nhiều người, ví dụ như đối với Alpha bình thường đến cả việc nói quỳ xuống nhận lỗi thì nghĩ cũng không cần nghĩ! Mất mặt! Không có tiền đồ! Nhưng với Park Woojin mà nói những thứ này đều không quan trọng bằng khúc mắc trong lòng Park Jihoon, tính hắn không thích dây dưa, nếu Park Jihoon đem mọi chuyện làm rõ, hắn nhất định phải tranh thủ thực hiện ngay trong một bước, ít nhất là trong thời điểm này hắn không cho phép bất kỳ người hay chuyện linh tinh gì xen vào.
"Park Jihoon" Park Woojin thận trọng nói "Diệp Thiên Linh mà em vừa nói... là ai?"
Park Jihoon nghiêng đầu, quả thực không dám nhìn hình ảnh đẹp đẽ của hắn đang quỳ trên mặt đất kia "Chính là người của Diệp gia, là một Omega vô cùng nổi danh hồi đó"
Park Woojin mơ hồ nhớ tới một hình dáng, quỳ đến càng thêm đoan chính "Tôi không thân với cô ấy"
"Được rồi anh đứng lên trước đi" Park Jihoon thực sự không thể nhìn Park Woojin như vậy, trong lòng cậu Park Woojin sẽ không vì bất luận kẻ nào hoặc là việc gì mà khom lưng, càng đừng nói tới việc quỳ xuống.
Park Jihoon vươn tay, Park Woojin liền nắm lấy, hắn cũng không có định đứng dậy, chỉ hỏi "Em có thể tha thứ cho tôi không?"
Park Jihoon rất nghiêm túc mà nhìn hắn "Park Woojin, anh đối với em... đến cùng là có tâm tư gì?"
"Tâm tư muốn chiếm cho riêng mình" Park Woojin nói năng có khí phách, dục vọng chiếm hữu trong mắt không thèm che giấu, đem hình bóng Park Jihoon khắc sâu "Một Alpha đối với Omega tràn ngập yêu thương và thương tiếc, không thể để người đó chịu chút uỷ khuất nào, chỉ thích tin tức tố của người đó, còn muốn cùng người đó đi hết quãng đời còn lại, em nói xem, đây là tâm tư gì?"
Mỗi câu nói đều làm mặt Park Jihoon thêm ửng hồng.
"Em tha thứ cho tôi nha" Park Woojin không chỉ không bận tâm thân phận mà còn chơi xấu nữa "Không tha thứ thì tôi không đứng dậy nữa" Nói rồi hắn còn đem thảm đẩy ra, mặt sàn gỗ lộ ra phía dưới, tự mình đối với bản thân vô cùng khắc nghiệt "Quỳ trên thảm lông không đau, không có thành ý"
Park Jihoon "......."
Không nhịn được vài giây Park Jihoon đã cười thành tiếng, sắc mặt hoàn toàn dịu dàng "Đứng dậy đi"
Park Woojin nhìn chằm chằm cậu "Em tha thứ cho tôi?"
"Park Woojin, em chỉ có thể nói chấp nhận anh, tha thứ không phải chuyện một hai câu nói là xong" Park Jihoon có thói quen cho bản thân đường lui "Anh ít nhất cũng phải xoa dịu bóng ma ba năm mang đến cho em"
"Ba năm kết hôn" có thể nói là một sát chiêu, Park Woojin lập tức tước vũ khí đầu hàng, hắn trả lời "Được" sau đó kéo Park Jihoon đến trước mặt mình, kéo áo cậu lên, chậm rãi đem mặt dán lên bụng nhỏ của thanh niên "Em là Omega của tôi, đây là con tôi, em không thể gạt được tôi đâu Park Jihoon"
Park Jihoon mím môi, cậu có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến thực sự sẽ có một ngày như vậy, cậu nhìn chằm chằm đầu Park Woojin, sau một lúc mới nghẹn giọng nói "Em muốn khóc thì phải làm sao bây giờ?"
Park Woojin lập tức đứng lên, đem Park Jihoon ôm vào lòng "Khóc đi, em có đánh chết tôi cũng được"
Áp lực mấy năm nay không hoàn toàn là do Park Woojin mang đến cho cậu, thân phận Omega của cậu bị người thân miệt thị, từng vụ từng việc đều ép Park Jihoon tới mức thở không nổi. Cậu ôm chặt eo Park Woojin bật khóc. Park Woojin lo lắng tây trang bên ngoài làm cộm Park Jihoon nên cởi ra để lộ áo len bên trong, xúc cảm thật tốt, để cho vợ lau mặt là thích hợp nhất. Hắn ôm Park Jihoon như ôm một đứa trẻ, cực kỳ kiên nhẫn mà dỗ dành "Sau này không ai có thể bắt nạt em, tôi cũng không được"
Phải nói Alpha được thông suốt EQ giống như được khai sáng vậy, không biết Park Woojin ở đâu nghe được mấy lời dỗ trẻ con này, liền đi dỗ dành Park Jihoon.
"Những lời này..." Park Jihoon thở hổn hển "Anh học từ ai vậy?"
"Khi Park Daehwi còn nhỏ các vị trưởng bối trong nhà đều dỗ dành em ấy như vậy" Park Woojin cẩn thận lau nước mắt cho Park Jihoon "Em ấy là Omega, em cũng vậy"
Park Jihoon hơi xấu hổ "Nhưng cậu ấy là trẻ con"
"Em cũng vậy" Park Woojin nhẹ giọng nói rồi cúi đầu chạm vào môi Park Jihoon, một nụ hôn tự nhiên đi tới không kiểm soát được mà ngày càng sâu hơn, làm cho tâm tư của Park Jihoon biến hoá. Cậu vốn tưởng rằng ly hôn là việc không có đường lui, mang thai rồi cậu cũng không muốn đem tính mạng đáp lại, không ngờ tới lại quanh co như vậy.
"Được rồi đừng khóc nữa" Park Woojin một tay nâng sau lưng Park Jihoon một tay vỗ về bụng cậu "Không phải là đau lòng con mà là đau lòng em, Omega mang thai không nên thay đổi cảm xúc quá nhanh, em cũng khóc hai tiếng rồi, tôi thật sự rất sợ"
Park Jihoon gối đầu lên vai Park Woojin, đôi mắt còn đỏ hoe, bị giọng nói dịu dàng của hắn dỗ dành, không biết từ khi nào mà trước mắt tối sầm, cậu liền thả lỏng thể xác và tinh thần mà ngủ.
(Truyện được edit bởi Vy đang học sử 🤧)
Sáng sớm hôm sau Park Jihoon bị cơn nôn nghén quen thuộc tra tấn mà tỉnh dậy. Cậu theo bản năng kéo chăn lên muốn xuống giường nhưng giây tiếp theo đã bị người nào đó chặn ngang bế lên.
Toilet cũng được trải một lớp thảm lông thật dày, phòng tắm cũng có thảm chống trượt. Chỗ cần chú ý Park Woojin đều quan tâm. Park Jihoon vừa nhìn thấy bồn cầu liền nôn ra, Park Woojin giúp cậu điều chỉnh tư thế một chút, từ phía sau ôm lấy cậu, cho cậu dựa vào lòng mình, có người chăm sóc đúng là khác. Hương bạc hà trở nên vô cùng nồng đậm, Park Jihoon nôn xong liền thoải mái, cậu lắc lắc đầu, bị Park Woojin nửa ôm đứng lên.
"Giày vò đến vậy sao?" Park Woojin lúc này mới phát hiện mấy lần trước hoặc là hắn đi làm sớm hoặc là Park Jihoon ở trước mặt hắn cố chịu đựng.
"Vẫn ổn..." Park Jihoon không còn sức lực "Nôn nghén là chuyện bình thường, mấy lần trước cũng đỡ rồi" Có thể là do tối hôm qua cảm xúc mất khống chế nên mới vậy.
"Đa số Omega đều như vậy sao?" Park Woojin không tin.
Park Jihoon súc miệng rồi nói tiếp "Đều giống nhau, chỉ là bé cưng của chúng ta phi thường mạnh mẽ như vậy, giống nhau..." Park Jihoon lơ đãng từ trong gương nhìn được ánh mắt ghét bỏ của Park Woojin "Anh có ý gì?"
"Nuông chiều nó quá sẽ làm em khó chịu" Park Woojin đem người ôm về phòng "Tôi đã sớm phát hiện ra nó vẫn luôn hấp thu sinh mệnh của em, buổi chiều tôi sắp xếp bác sĩ chuyên môn tiến hành kiểm tra toàn diện, em phải đi với tôi"
Vì Park Jihoon đã thú nhận nên chuyện này cũng không có gì để che giấu nữa, cậu nghe vậy liền gật đầu "Được"
"Buổi sáng muốn ăn gì?" Park Woojin cúi người sờ lên gương mặt Park Jihoon, vẻ mặt cưng chiều và yêu thương làm động lòng người.
"Chua" Park Jihoon thấp giọng nói "Canh cà chua lúc trước được không? Em còn muốn ăn bánh bao nhân thịt"
"Không thành vấn đề" Park Woojin hôn trán cậu "Nấu cơm xong tôi sẽ kêu em"
Chờ Park Woojin rời đi, Park Jihoon có chút không chịu nổi, thần thái cử chỉ lúc này của hắn cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu, cậu giống như một cậu nhóc 17-18 tuổi mới vừa biết yêu gặp được người mà mình hằng mong nhớ, kích động tới mức ôm chăn lăn lộn ở trên giường.
Lần này kiểm tra chi tiết hơn, cơm trưa cũng ăn ở nhà ăn bệnh viện. Park Jihoon thấy ổn, năng lực thích ứng mạnh còn Park Woojin thì đúng là ghét bỏ từ đầu đến cuối "Về nhà lại nấu món ngon cho em, đây đều là cái gì vậy chứ" Nói xong còn gắp hành ra khỏi bát Park Jihoon.
Thực ra thì ăn nhiều hành tỏi tốt cho cơ thể nhưng cái này lại có mùi không dễ ngửi, làm cho lúc buồn nôn phun còn ác hơn.
Sau một loạt kiểm tra, bác sĩ cầm bản báo cáo sắc mặt nghiêm túc sau đó liếc nhìn Park Jihoon.
Park Jihoon lập tức hiểu ra, thái độ kiên quyết nói "Tôi muốn nghe"
Bác sĩ thấy Park Woojin gật đầu, lúc này mới mở miệng nói "Vẫn giữ ý kiến tám tháng sinh"
Park Jihoon giật mình "Đứa bé không có vấn đề gì sao?"
"Nói chung là sẽ có vấn đề như sức đề kháng thấp, nhưng Park tiên sinh là Alpha đỉnh cấp, giai đoạn đầu không có tin tức tố cung cấp nuôi dưỡng nhưng đứa bé vẫn vô cùng khỏe mạnh, tám tháng thì sinh cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, chủ yếu là cậu thôi tiểu Park tiên sinh" Bác sĩ dừng một chút mới nói "Đứa nhỏ đang hấp thu sinh mệnh của cậu"
Park Jihoon sửng sốt "Omega mang thai đều như vậy mà......"
"Vấn đề của cậu rất nghiêm trọng" Bác sĩ lấy ra một mảnh phim chụp, chỉ vào một chỗ dày đặc như mạng nhện nói "Đây là xương đùi của cậu, đã bị loãng xương đến mức như một ông lão 60 tuổi, cậu cũng tự cảm nhận được đúng không? Đứng lâu cơ thể sẽ mệt mỏi"
Park Jihoon không còn lời gì để nói.
"Khả năng miễn dịch đã mất dần, một số chỉ số không đạt mức bình thường" Giọng điệu bác sĩ nghiêm túc "Nếu có thể thì sau khi tiến vào kỳ ngủ đông hãy đánh dấu vĩnh viễn, nếu không..."
"Được" Park Woojin nghe xong lòng bàn tay đều là mồ hôi "Nên làm như thế nào thì tôi biết, đem báo cáo chỉnh sửa lại rồi giao cho tôi"
"Được"
Trên đường trở về Park Woojin đặc biệt im lặng, hoa băng ngưng tụ ở trên xe một lúc lâu cũng không tan nhưng cũng không quấy nhiễu đến Park Jihoon.
"Không sao mà" Park Jihoon nắm tay Park Woojin "Em ổn"
Park Woojin quay đầu nhìn cậu "Em còn nói được lời này sao"
Park Jihoon "....."
Park Woojin rất đau lòng, hắn biết nếu bản thân không kịp thời tỉnh ngộ, theo tính tình của Park Jihoon thì cậu nhất định sẽ tìm cách sinh đứa bé ra, cậu sẽ không quan tâm đến tính mạng của mình, chỉ cần đứa bé bình an, người này sẽ kiên quyết đấu lại bản tính của Omega. Có đôi khi cậu cứng rắn đến mức cho dù làm thế nào cũng không thể phá vỡ, cậu sắc bén và thẳng tắp, cuối cùng lại đâm vào tim Park Woojin.
Bắt đầu từ hôm nay, canh xương hầm của Park Woojin đã chuẩn bị tốt, thuốc chỉ là cách cuối cùng. Lúc trước Park Jihoon vì sức khỏe của đứa bé nên dùng một số thuốc không tốt cho cơ thể mẹ, lần này đều bị Park Woojin cấm hết. Rất ít Alpha có thể gánh vác việc mỗi ngày đều cung cấp tin tức tố nhưng Park Woojin thì có thể. Hắn đem công việc giao cho người mình tin tưởng rồi ở luôn trong căn phòng 80 mét vuông này yên tâm canh giữ Park Jihoon, mỗi ngày lúc hai giờ khi Park Jihoon đang ngủ trưa đánh dấu một lần, một lúc sau cậu cũng thoải mái hơn.
Đừng nói chứ như vậy mà cũng có chút hiệu quả, sắc mặt Park Jihoon đã hồng hào hơn, cơ thể cũng không gầy như trước.
[ Đại ca!!! Cậu đi lên mặt trăng ở luôn rồi hả? Đây là khu thứ 9 cậu đẩy qua cho tôi rồi!] Bae Jinyoung gửi tin nhắn kêu rên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com