Chương 18 :
Jeon Woong
Tôi không muốn bản thân mình trở thành một kẻ vô dụng. Và với đối với Woojin tôi càng không muốn như thế.
Tôi là thành viên cuối cùng của nhóm, em ấy đã cảm thấy phiền lắm rồi, nếu còn biết rằng người anh mình từng hết sức tin tưởng có tình cảm quá phận. Tôi không chắc em ấy có còn bình tĩnh để có thể nhìn nỗi tôi mà không tức giận hay không nữa ?
Nhưng có lẽ tôi chính là một kẻ ngốc cũng thật ích kỷ. Tôi thật sự cảm thấy ghen tị rất nhiều với con robot đó, nó chính là thứ mà Woojinie thích nhất. Còn tôi thì không, so sánh thế này có lẽ thật sự đúng là điên rồ. Có ai lại đi ghen tị với một mô hình robot bao giờ ?
Trong tình yêu ai cũng muốn là người quan trọng nhất của đối phương, lúc này tôi đã có thể hiểu rõ câu nói đó rồi.
Với Woojinie tôi có một cảm giác mà tôi chưa từng có trước đây. Muốn đến gần hơn với em ấy, muốn chạm vào, muốn ôm, muốn hôn lên đôi môi đó. Chỉ nghĩ đến vậy tôi đã có cảm giác chính mình lại chẳng khác nào một tên tâm thần biến thái. Dù biết điều đó là tội lỗi thì tôi vẫn không thể ngăn nỗi trái tim mình.
Đáng lẽ rằng ngay từ đầu tôi đã không nên theo lời của Young Min hyung mà trở thành roommate của Woojinie mặc cho lời phản đối kịch liệt của em ấy. Nếu tôi không cứng đầu lại gần em ấy thì có lẽ đến lúc này cả hai chúng tôi đều ổn. Con robot đó chưa từng vỡ và tôi cũng sẽ không cần dành trái tim cho một người không yêu mình.
Con robot đó, tôi đã tìm nó.
Tôi cố gắng rất nhiều. Liên hệ với tất cả những người tôi có thể và đến tất cả các cửa hàng trong Seoul. Tôi muốn tìm lại một con robot y hệt như vậy. Tôi đã nghĩ nếu đem về cho Woojin thì có lẽ em ấy cũng có thể nhìn tôi với con mắt thiện cảm hơn một chút, cho dù con robot đó không phải là do chính Park Jihoon tặng.
Nhưng có lẽ nó như vô vọng, con robot đó là một mô hình chất lượng hiếm, ở Hàn Quốc hoàn toàn đã bán hết từ lâu. Ngoài con robot do chính tay tôi làm vỡ ra có lẽ sẽ không còn bất kỳ con robot nào như thế nữa.
Con robot đó tôi không tìm thấy cũng đúng thôi. Nó chính là đại diện cho tình cảm của em ấy và Park Jihoon, mà đã là tình cảm thì làm gì có phiên bản thứ hai chứ, tình cảm chính là phiên bản duy nhất.
.
.
.
Tôi từ căn phòng của Dong Hyun nhìn ra cửa sổ trắng xóa đầy vết mưa. Tiếng guitar dịu êm phát ra từ cây đàn mà Dong Hyun mới mua thật sự rất hợp với cảnh tượng ngoài kia. Trong lòng tôi trống rỗng, đầu không thể nghĩ đến bất kỳ điều gì.
Dạo này tôi không nói chuyện với Woojinie nữa, và chính tôi cũng tránh mặt em ấy. Đã hai tuần rồi, đã lâu đến vậy tôi và em ấy không thể cười với nhau một cái, thời gian khá dài như thế mà tôi cũng không quen nỗi việc này. Tôi nhớ em ấy rất nhiều và cũng nhớ có một bộ phim mà tôi và em ấy còn đang xem dỡ. Có lẽ tôi cũng sẽ không biết, cuối cùng hai nhân vật chính đó có đến được với nhau hay không ?
" Hyung, anh thấy cây đàn mới này thế nào ? " Dong Hyun hớn hở hỏi tôi.
Tôi đưa mắt nhìn qua đàn guitar được trang trí rất đẹp của Dong Hyun, ậm ừ gật đầu.
" Ừm rất đẹp."
Dong Hyun nhìn ra bây giờ tôi không có tâm trạng. Thật ra Dong Hyun cũng không hiểu nỗi, rốt cuộc khúc mắt giữa Woong hyung và Woojin là gì ? Cho dù có giận thỉ cũng nên giận lâu như thế chứ ?
Ngoài trời mưa càng nặng hạt, tôi nghe thấy tiếng mưa càng ngày càng lấn át âm điệu từ đàn. Nghe bảo tí nữa Woojin và Dae Hwi sẽ đi ăn cùng với vài thành viên của Wanna One, mưa thế này liệu có sao không ?
Tôi tự mắng chính mình. Dù có sao hay không thì đã liên quan gì đến tôi chứ ? Việc này vốn không phải là thứ tôi phải bận tâm.
Bất chợt điện thoại tôi rung lên, trên màn hình hiện lên dòng số không tên. Tôi nhấc máy.
" Alo."
" Jeon Woong-ssi phải không ạ ? " Tiếng nói lịch sự của người nào đó của đầu dây bên kia.
" Vâng ! Là tôi." Tôi đáp.
" Là thế này, tôi là từ cửa hàng mô hình lần trước anh ghé tới. Bộ mô hình cậu muốn kiếm có người muốn bán lại, độ mới khoảng 80%, không biết anh có muốn mua không ? "
Tôi như nghe thấy tim mình hẫng lại một nhịp, câu nói chưa dứt môi đã vươn thành nụ cười, cũng chẳng chú ý hành động đột ngột đứng dậy của mình khiến cho Dong Hyun ngồi bên cạnh hết hồn.
" Thật sao ? Bây giờ tôi có thể đến lấy liền không ? " Tôi hỏi.
" Hiện tại trời có chút mưa, ngày mai anh có thể đến cũng được."
" Không cần, ngay bây giờ tôi sẽ đến lấy luôn."
Giọng tôi gấp gáp, sau khi xác nhận từ phía bên kia, tôi liền cúp máy, nhanh chân chạy vào phòng mình, lấy cái khoác trong tủ. Lúc bước ra mới nhận ra có Woojin và Dae Hwi trong phòng khách.
" Hyung, anh đi đâu giữa trời mưa lớn thế này ? " Dae Hwi hỏi tôi.
Tôi đưa ánh mắt sang Woojin ở bên cạnh, em ấy hoàn toàn không để tâm đến tôi, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cơn mưa phía cửa sổ.
Nếu tôi tặng lại cho em ấy con robot, có phải ánh mắt đó sẽ trở nên ấm áp hơn không ?
" Anh có việc gấp, đi một lúc sẽ về ngay."
Tôi nói gấp rồi vớ nhanh cây dù, ra khỏi cửa. Mưa thế này sẽ không bắt xe nhanh được.
Cả cuộc đời của Jeon Woong tôi, có lẽ chưa bao giờ tôi chạy nhanh như lúc này. Cây dù cầm trên tay như có lệ, chân tôi dẫm lên vũng nước trên đường ướt cả quần áo, cảm nhận mưa tát vào mặt càng làm đôi chân tôi càng chạy nhanh hơn.
Ngay khi đến cửa hàng, tình trạng ướt sũng của tôi cũng làm không ít nhân viên ở đó hết hồn. Nhân viên cho tôi xem mô hình robot nằm trong hộp, ngay cả là từ một người khác bán lại nhưng con robot này vẫn mang đến cảm giác mới tinh, người chủ trước đã bảo quản nó rất cẩn thận.
Tôi đưa thẻ của mình cho nhân viên, ánh mắt chỉ vui vẻ ngắm nhìn con mô hình robot trong tay. Con robot đẹp thế này nếu Woojin nhìn thấy có lẽ cũng sẽ thích thôi ?
" Xin lỗi, nhưng mà ở đây có dịch vụ gói quà không ? Tôi sẽ trả thêm tiền." Tôi hỏi người nhân viên.
" Đương nhiên rồi, thưa quý khách."
Tôi nhìn hộp mô hình từ từ được bọc lại trong giấy kín xinh đẹp, niềm hạnh phúc lại từ từ nâng thêm một bậc.
Nhưng rồi tôi lại nhận ra, mưa bên ngoài không có chút nào giảm bớt. Tôi liền cởi áo khoác bọc món quà lại, rồi lại cầm dù tấc tốc, nhanh chân trở về nhà như một đứa trẻ đang có 10 điểm trong tay muốn được mẹ phát thưởng.
Nụ cười trong cơn mưa lạnh cóng vẫn nở rộ, tôi chưa từng nghĩ đến mưa lúc này lạnh như thế nào, hay tôi sẽ bị bệnh nếu cứ tiếp tục dằm mưa trờ về. Tôi hiện tại chỉ nghĩ, có lẽ món quà này là thứ có thể khiến tôi và Woojin trở lại như trước, và tôi mong chờ và khát khao vô cùng.
Tôi muốn cười với em ấy, tôi muốn lại gần em ấy, tôi muốn thích em ấy...cho dù chỉ là thích trong im lặng.
.
.
.
Vote !
Sorry vì để mọi người chờ nhưng mà tôi không còn nhiều thời gian rảnh nữa. Tôi phải dành rất nhiều thời gian cho việc học, nên rất mong mọi người thông cảm. Nhưng các nàng có thể nhắc tôi bằng tin nhắn, như thế tôi có thể nhanh chân chạy sớm deadline hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com