Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 : Có gì đó khác lạ.


Park Woojin

Có người nói : " Thái độ sinh ra suy nghĩ và suy nghĩ hình thành nên những hành động." Có vẻ lời nói này không sai chút nào.

Không biết lúc nảy tôi đã nghĩ gì mà lại cùng anh ấy đi ăn đồ nướng thế này. Vốn dĩ tôi vẫn luôn rất tinh ý với những điều xung quanh. Tôi biết anh ấy đắp chăn cho tôi trên xe, biết anh ấy hay lén nhìn sang tôi ở fansign và lắng nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của anh ấy ở phòng chờ.

Hình như con người tôi đang dần thay đổi. Một phần ích kỷ trong tôi đang dần biến mất, tôi đã không còn cảm thấy quá khó chịu khi tiếp xúc với anh ấy, và trong tôi lại hiện hữu một suy nghĩ rằng nếu có thể thân thiết hơn với anh ấy có lẽ cũng không phải là chuyện gì quá tồi tệ.

Nhưng việc thân thiết với một người khó khăn hơn tôi nghĩ rất nhiều.

Tôi nhìn Woong hyung ở trước mặt. Anh ấy từ lúc bước vào quán đã liếc dọc liếc ngang xung quanh, cứ qua vài phút lại cầm ly nước uống một lần, hoàn toàn ở trong trạng thái căng thẳng, lo lắng.

Tôi đáng sợ đến vậy sao ?

Khi ở showcase debut tôi cũng chưa từng thấy anh ấy đổ mồ hôi nhiều như lúc này.

" Anh không tính gọi món sao ? " Tôi mở lời.

" Hả ? " 

Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt lúng túng.

" À để anh gọi món, ha..ha..ha.." Anh ấy đáp

Những tiếng cười ngượng chỉ càng làm anh ấy thêm mất tự nhiên. Từ khi bước vào quán cũng có người nhận ra chúng tôi, tuy vậy họ không đến làm phiền, chỉ là đôi khi lại liếc mắt sang chúng tôi vài giây.

Hành động ngơ ngác của anh ấy lại càng khiến tôi cảm thấy hài hước. Nhìn anh ấy thế này tôi luôn có suy nghĩ anh ấy còn nhỏ tuổi hơn cả Dae Hwi. 

" Cô ơi, cho cháu những món này.."

Anh ấy chỉ vào menu cho người chủ quán. Lúc này điện thoại của tôi lại có tiếng chuông báo tin nhắn tới.

" Đang làm gì đấy đồ ngốc kia ? " 

Tôi mỉm cười nhìn dòng tin nhắn gửi đến, đây là của Park Jihoon. Nhưng giờ này sao lại nhắn tin với tôi chứ ? Không phải đã bảo hôm nay rất bận sao.

" Ăn đồ nướng, sao giờ lại nhắn tin ? Không phải là bảo có buổi quay phim sao ? " Tôi nhắn lại.

Một vài giây sau liền có tin nhắn gửi lại

" Nhớ cậu đấy không được sao ? "

Tay tôi cầm điện thoại bỗng dưng lại cứng đơ giữa không trung. Cho dù luôn biết rằng những lời như " nhớ cậu " thế này chẳng qua cũng chỉ là đùa giỡn nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy thổn thức. Dù sao với người mình thích thì dù có là gì cũng có thể khiến ta rung động.

" Đừng có đùa, sao lại nhắn tin với tớ đây ? "

" Không có gì, cảnh quay hôm nay bị hủy rồi. Tính rủ cậu đến quán ăn cũ ăn sinh nhật tớ đây nhưng có vẻ hôm nay cậu đã ăn rồi nên đành để hôm khác vậy. "

" Mà cậu đang ăn với ai thế ? Dae Hwi hả ? Cậu đưa điện thoại qua cho em ấy đi, tớ gọi video call."

Tôi nhìn dòng tin nhắn rồi lại nhìn Woong hyung ở đối diện. Anh ấy vẫn đang chăm chú nướng thịt lắm, tay cầm đồ gấp không ngừng lật miếng thịt trên lò vĩ, hoàn toàn không có ý định ngẩng mặt chú ý đến tôi. Anh ấy mím môi, mắt vì khói nòng mà không ngừng chớp mắt, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Tôi nhếch mép cười rồi lại nhắn.

" Không có, chỉ đi ăn với quản lý thôi. Dae Hwi đang ở studio công ty rồi."

Tôi không biết tại sao bản thân không thể trực tiếp nhắn là đang ăn cùng Woong hyung. Việc đi ăn cùng anh ấy có điều gì là không bình thường sao ? 

Có lẽ là vì tôi thấy không cần thiết hoặc trong tôi lại sợ việc tôi cùng anh ấy đi ăn có thể làm Jihoon hiểu lầm. Nhưng sẽ hiểu lầm gì đây ? Ngay cả khi Jihoon không có bất kỳ tình cảm đặc biệt nào dành cho tôi ngoại trừ tình bạn và ngay cả khi quan hệ của tôi và anh ấy cũng chưa từng thân thiết như nhiều người vẫn tưởng.

Vậy thì tôi lại sợ gì chứ ? 

 " Được rồi, không phiền cậu ăn nữa. Bye bye."

Tôi đặt điện thoại xuống bàn, anh ấy trước mắt vẫn đang chăm chỉ nướng thịt, tuy vậy tôi lại bắt đầu ngửi thấy mùi khét. Rõ ràng người trước mặt tôi đây hoàn toàn không có một chút kiến thức nào về thức ăn và càng không có chút kinh nghiệm nướng đồ ăn nào.

Tôi thở dài trong lòng, tay giật lấy cái gấp từ tay anh ấy. Woong hyung bất ngờ, nhìn tôi có chút ngạc nhiên.

" Thịt khét mất rồi, anh mà nướng tiếp thì chúng ta sẽ về nhà trong tình trạng đói meo mất." Tôi nói.

" À...tại nướng thịt thật sự rất khó mà." Anh ấy nói khẽ.

Anh ấy xấu hổ, trên má xuất hiện chút ửng đỏ, Woong hyung lại cầm ly nước lần nữa đưa đến miệng. Lúc này người phục vụ lại mang lên món cơm chiên. Anh ấy liền cúi đầu cảm ơn, rồi lại đẩy món ăn sang bên tôi.

" Em bị đau dạ dày mà, ăn cơm để lót dạ đi đã nếu không nửa đêm sẽ đau đấy."

Tôi nhìn món cơm trước mặt, trong đầu lại suy nghĩ, việc tôi bị đau dạ dày tôi đã từng nói với anh ấy khi nào sao ?

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, có lẽ là vì sợ tôi không hài lòng, khó chịu chăng ?

" Cảm ơn...hyung " Tôi nói với tông giọng còn thấp cả bình thường.

Nhưng rồi tôi thấy người trước mặt lại cười rất tươi. Hai đôi mắt anh nhắm lại, khuôn miệng kéo đến tận mang tai, chỉ vì một câu cảm ơn mà anh ấy cũng có thể vui đến thế sao ? Một người như anh ấy không phải là quá ngây thơ sao ?

Anh ấy ăn rất ngon miệng, hầu như chẳng bao giờ để dạ dày nghỉ ngơi. Woong hyung cũng chẳng còn lo lắng và căng thẳng như lúc nảy, anh ấy bắt đầu trò chuyện với tôi, cho dù tôi không đáp lại và hưởng ứng câu chuyện của anh ấy, Woong hyung vẫn thao thao bất tuyệt. Cảm giác như mối quan hệ của tôi và anh ấy chưa từng có sự ngăn cách. 

Cuối cùng khi ăn đến miếng thịt cuối cùng anh ấy rốt cuộc cũng không nói nữa, không phải vì thấy tôi không phản ứng mà là vì anh ấy đã ăn quá no, hầu như không còn sức để nói tiếp. Thời gian làm roommate của nhau không phải là quá lâu nhưng tôi cũng tưởng rằng mình hiểu đã rõ con người của anh ấy.

Cho dù trước ống kính anh ấy vui vẻ và hay cười nhưng bình thường anh ấy rất trầm tĩnh, anh ấy rất biết giữ khoảng cách và giỏi chăm sóc cho người khác. Và tôi thật sự chưa từng gặp một Woong hyung ngốc ngếch và vụng về thế này.

Hoặc có lẽ là vì trước kia tôi chưa từng thật sự hiểu anh ấy như tôi vẫn nghĩ. Lúc này đây anh ấy bắt đầu lộ rõ con người mình hơn đối với tôi, nguyên do chắc là vì một tiếng "  cảm ơn " lúc nảy tôi nói ra hay anh ấy hiểu rằng hóa ra tôi không hề ghét anh ấy như anh ấy tưởng ?

" Hyung, sau này đừng về nhà trễ nữa." Tôi bỗng dưng lại mở miệng.

Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi, không ngờ được tôi đột ngột nói như thế.

" Sao thế ? " Anh ấy hỏi lại tôi.

" Rất phiền, em không thể ngủ được." 

" À, anh biết rồi. Sau này sẽ không về trễ nữa đâu" 

Tôi cúi đầu nhìn ly nước trong tay, khuôn mặt lại bắt đầu thấy nóng. Rõ ràng ý tôi không phải như thế, tôi luôn thức khuya làm gì có chuyện một chút tiếng động nhỏ đó có thể phá hoại giấc ngủ của tôi chứ ?

Tuy vậy thừa nhận việc mình đang quan tâm anh ấy lại làm tôi cảm thấy bối rối với chính mình.

.

.

.

Vote !!!








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com