Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17

Sau ba năm, cuối cùng Biên Bá Hiền cũng đặt chân về nơi mà cậu không muốn quay về nhất. So với ngày đầu ngây thơ, bỡ ngỡ, hiện tại Biên Bá Hiền lại mang theo dáng vẻ bình tĩnh cùng lạnh nhạt.

Có lẽ là vì bản thân cậu cũng nhận ra mục đích của mình mỗi khi bước vào nhà Phác Xán Liệt.

Lần đầu là vì đồng tiền, bây giờ cũng không khác mấy.

Dòng đời liên tục chuyển xoay, thời gian vẫn cứ luân hồi vậy mà sau sáu năm vị trí của Biên Bá Hiền trong căn nhà này hay là Phác Xán Liệt vẫn vẹn nguyên như thế. Điều đó khiến cậu không khỏi chạnh lòng. Tất nhiên, Biên Bá Hiền cũng không có quyền kiến nghị.

Vừa bước vào cửa, cậu đã rất ngoan ngoãn theo lời hứa cởi đồ ra. Nhưng Biên Bá Hiền vừa tháo cúc áo đầu tiên, cánh tay rất nhanh đã bị Phác Xán Liệt ngăn lại.

"Em mệt rồi thì nghỉ đi."

Giọng hắn cũng mang theo mấy phần kiềm chế nói với Biên Bá Hiền mà cậu đối với một câu này cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Cậu bối rối nhìn Phác Xán Liệt, sau đó lại làm như không tin mà đứng bất động trước cửa.

"Tối nay tôi cũng không có tâm trạng."

Phác Xán Liệt bắt được phản ứng của Biên Bá Hiền, cố tình bồi thêm một câu, sau đó bỏ đi lên lầu trước.

Biên Bá Hiền cũng theo lên không do dự. Cậu đã mệt mỏi cả ngày nay, hoàn toàn không còn sức đôi co với Phác Xán Liệt. Mà về cơ bản, vấn đề này đều có lợi cho cậu.

Dọc theo hành lang, Biên Bá Hiền theo thói quen mở cửa phòng cho khách bước vào. Trước đây căn phòng này là của cậu, tuy không lớn được như phòng Phác Xán Liệt nhưng đương nhiên hắn cũng không hề bạc đãi Biên Bá Hiền.

Nằm trên chiếc giường đã từng rất quen thuộc, cộng thêm cả ngày mệt mỏi, Biên Bá Hiền rất nhanh liền chìm vào cơn mơ.

Thời điểm Phác Xán Liệt từ phòng tắm bước ra không thấy Biên Bá Hiền, trong lòng hắn tràn ngập trống rỗng. Dù Phác Xán Liệt biết người kia sẽ không bao giờ bước qua cánh cửa phòng hắn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy bản thân mất mát đến như vậy.

Đột nhiên Phác Xán Liệt nhận ra dù Biên Bá Hiền và hắn có ở chung một căn nhà, cậu và hắn vẫn luôn luôn xa cách.

Trước đây Phác Xán Liệt từng nói.

"Không có việc quan trọng đừng lục lọi phòng tôi."

Hiện tại cuối cùng hắn cũng hối hận rồi.

Men theo ánh đèn hành lang, Phác Xán Liệt khẽ đẩy cửa phòng Biên Bá Hiền. Cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy là thân ảnh người kia nằm ôm gối ôm ngủ say.

Trái tim hắn cũng ấm áp lên mấy phần.

Phác Xán Liệt nhẹ chân bước vào trong, sau đó không nhanh không chậm lẻn vào nằm cạnh cậu. Dù giường của Biên Bá Hiền không quá rộng nhưng nếu cố vẫn đủ cho hai người nằm.

Phác Xán Liệt hơi nghiêng người nhìn tóc mái đang vén sang hai bên của Biên Bá Hiền lộ ra cái trán vuông vức của cậu, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. Mà Biên Bá Hiền nhận được hành động thân mật này chỉ hơi cau mày, sau đó vẫn duy trì trạng thái ngủ say.

Sáng hôm sau, Biên Bá Hiền thức dậy rất sớm, một phần vì dưới nhà có tiếng động, một phần nữa là vì cậu lo lắng cho Biên Hòa.

Biên Bá Hiền đặt tay sang vị trí kế bên thấy trên giường vẫn còn hơi ấm nhưng lại không có ai. Cậu lờ mờ bước xuống nhà định bắt xe trở về bệnh viện trước. Không nghĩ tới Phác Xán Liệt đã đứng trong phòng bếp, còn vụng về nấu mì tôm cậu.

"Em ăn xong tôi đưa em đi."

Nhìn thấy Biên Bá Hiền đã thức dậy, Phác Xán Liệt bày ra vẻ mặt rất chân thành nói với cậu. Bộ dạng này làm Biên Bá Hiền có chút khó nuốt trôi nhưng tất nhiên cậu cũng không ghét bỏ.

Nghe theo lời hắn, Biên Bá Hiền cũng ăn qua loa vài gắp rồi theo Phác Xán Liệt đi đến bệnh viện.

Quả nhiên hắn làm việc rất năng suất.

Lúc tới nơi, Biên Bá Hiền chỉ cần kí một vài giấy tờ, Biên Hòa đã được đưa vào phòng phẫu thuật tốt nhất sau một ngày dài xét nghiệm, kiểm tra.

"Anh không có việc cần làm à?"

Thời điểm ngồi ngoài phòng phẫu thuật, Biên Bá Hiền không khỏi lo lắng mà bất đắc dĩ bắt chuyện cùng Phác Xán Liệt. Dù bác sĩ cũng nói tình hình của Biên Hòa không quá nguy hiểm nhưng trên cương vị người thân, cậu không thể thờ ơ.

Phác Xán Liệt cũng biết Biên Bá Hiền là kiểu người càng lo lắng càng nói nhiều, rốt cuộc liền tiến tới ngồi cạnh cậu.

"Em không cần run như thế. Có tôi ở đây bên em."

Phác Xán Liệt nói rất dịu dàng làm Biên Bá Hiền có chút hoảng hốt nhưng rất nhanh được sự bồn chồn của cậu đè nén lại. Tâm trí Biên Bá Hiền hiện tại đặt hoàn toàn vào em gái. Tất nhiên, Phác Xán Liệt cũng khiến cậu rất cảm kích chỉ là bây giờ không tiện thể hiện ra.

Cuộc phẫu thuật kéo dài ba tiếng, Phác Xán Liệt không nói thêm với Biên Bá Hiền lời nào. Nhưng sự xuất hiện của hắn khiến cậu cảm thấy bản thân có điểm tựa, cảm thấy rất an tâm.

Tuy nhiên đây là điều Biên Bá Hiền không muốn nhất, vì sợ sau này sẽ khó lòng rời xa Phác Xán Liệt.

Biên Hòa phẫu thuật rất thành công, lúc trở về phòng hồi sức, Phác Xán Liệt vì có cuộc điện thoại quan trọng mà phải ra ngoài trước, trong phòng chỉ còn lại Biên Bá Hiền.

Biên Hòa chưa tỉnh, cậu cũng không biết làm gì. Vẩn vơ suy nghĩ, thế nào lại nhớ tới một loạt hành động của Phác Xán Liệt.

Có lẽ đây là lần mà hắn tốt đẹp nhất trong mắt Biên Bá Hiền.

Nói cậu có cảm động hay không.

Tất nhiên là có.

Nhưng nếu để trở về như lúc xưa, thực sự Biên Bá Hiền không dám chắc mình có can đảm ấy.

Bản thân cậu cũng không muốn tổn thương lần hai.

Lúc Phác Xán Liệt quay lại phòng bệnh. Sắc mặt hắn kém hẳn đi, không biết là đã nghe được tin tức gì.

Hắn tiến về phía Biên Bá Hiền, thâm trầm vuốt ve mái tóc cậu, sau đó lại suy tư cười khổ.

Biên Bá Hiền cũng không lạnh nhạt mà ngây ngốc nhìn hắn.

"Anh sao vậy?"

Cậu ngây thơ hỏi Phác Xán Liệt nhưng hắn cũng không đáp lại Biên Bá Hiền chỉ tiến công áp môi mình lên môi cậu, thuận thế đưa Biên Bá Hiền vào một nụ hôn sâu.

Biên Bá Hiền si ngốc trước hành động của hắn. Vốn dĩ định đẩy Phác Xán Liệt sang một bên nhưng cánh tay vô lực không cách nào ngăn hắn lại.

Mà Phác Xán Liệt sau khi hôn đủ cũng buông cậu ra, tâm trạng hắn có vẻ khá lên nhưng về cơ bản thì vẫn tệ.

Biên Bá Hiền cũng thất thần theo hắn.

Nhận thấy người đối diện bị mình ảnh hưởng, Phác Xán Liệt cũng nhoẻn miệng cười, sau đó hắn chỉ dịu dàng vuốt ve hai má cậu, nói:

"Em mệt rồi thì nghỉ đi. Tối nay tôi có hứng lại rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #chanbaek