Chương 4🌸
Biện Bạch Hiền được Phác Xán Liệt đưa dắt phòng làm việc, anh ngồi xuống ghế thì tiện tay kéo cậu ngồi lên đùi mình luôn. Ngô Thế Huân nhìn hai vợ chồng tình tình tứ tứ mà ứa gan. Anh cũng có vợ nhé, nhưng tới tối mới được ôm.
"E hèm ! Chiều 4 giờ có cuộc họp, đừng tới trễ."
"Ồ.", Phác Xán Liệt chữ nghe chữ không.
Ngô Thế Huân vẫn cắn răng chịu đựng:"Hôm trước đi khảo sát, có tiểu thư chú ý, muốn hẹn giờ bàn công việc."
"Tuỳ cậu đặt giờ."
"Vậy sau giờ họp nhé ?"
"Ừ, cậu đi bàn hợp đồng.", nói xong liền phủi tay đuổi Ngô Thế Huân đi.
Biện Bạch Hiền nhìn Ngô Thế Huân lủi thủi đi khỏi phòng liền thấy có lỗi, định kéo Ngô Thế Huân lại thì bị Phác Xán Liệt chặn ngay:"Nó buồn thì có vợ an ủi, em đừng có để ý."
"Anh ghét thật đó."
"Đừng ghét anh mà.", nói rồi hôn lên mũi nhỏ của Bạch Hiền, cậu ngại ngùng liền ôm lấy Phác Xán Liệt không cho anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Phác Xán Liệt cười nhẹ, xoa xoa mái tóc của cậu. Có lẽ cả đời này, Phác Xán Liệt cũng không dám rời xa con người đáng yêu này.
Chiều gần 4 giờ, cửa phòng tổng giám đốc vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi !"
"Ông chủ Phác, tới giờ rồi. Buông vợ ra và mau đi làm việc đi !", Ngô Thế Huân thò đầu vô nói.
"Bé con, chơi ngoan nhé. Anh họp xong sẽ quay lại liền."
Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nhắc nhở cậu vợ nhỏ của mình. Biện Bạch Hiền đang mệt mỏi nhìn anh với ánh mắt hờn dỗi. Ngô Thế Huân hiếu kỳ vì vừa bước vào đã thấy quần áo Biện Bạch Hiền bị xốc lên, trên mặt có nét mệt mỏi, phòng thì bày bừa lung tung nên trong đầu hiện lên mảng đen tối. Phác Xán Liệt phát hiện tên Ngô Thế Huân nhìn về vợ nhỏ cười nham hiểm liền liếc mắt.
"Cậu bớt cái suy nghĩ đen tối đi. Điều cậu nhìn thấy sẽ không giống cậu nghĩ.", Phác Xán Liệt lườm.
"Cậu biết tớ nghĩ gì à , hà hà.", Ngô Thế Huân nham nhỡ.
Phác Xán Liệt nhún vai rời đi, trước khi đi không quên quay đầu lại nói với Biện Bạch Hiền một câu"Bé con, em còn nợ anh đó nha."
"Anh... anh biến đi, đáng ghét !", Biện Bạch Hiền la lớn.
Phác Xán Liệt gian xảo rời đi, Ngô Thế Huân nghi ngờ cái việc lúc nãy Phác Xán Liệt nói nên thầm nghĩ trong bụng: Rõ rõ ràng ràng thế mà bảo không đen. Có khi cậu còn đen hơn cả tớ nữa ấy.
Thôi thì kệ, chuyện vợ chồng người ta mình để ý làm gì chứ. Miễn cục cưng ở nhà có thể cho Ngô Thế Huân vào mỗi đêm là hạnh phúc rồi. Nghĩ rồi quay lại chào Biện Bạch Hiền xong mới bước đi
"Anh đi nhé, bé Hiền.", Ngô Thế Huân tạm biệt cậu.
Biện Bạch Hiền đang giận nên chẳng quan tâm Ngô Thế Huân nói gì. Điều bây giờ cậu quan tâm là PHÁC XÁN LIỆT VỪA BẮT NẠT CẬU. Chỉ là lúc nãy anh chơi thua cậu mà lại dám cắn cậu nên Biện Bạch Hiền đuổi theo anh mệt đến tắt thở. Giận dỗi Phác Xán Liệt nên cậu nằm xuống ghế ngủ một giấc cho khỏe thân.
"Mặc kệ anh có làm gì, em đây sẽ trả thù.", Biện Bạch Hiền thề trong lòng. Nói rồi nằm xuống ngủ một giấc.
Phác Xán Liệt đang não nề với cuộc họp, anh chỉ mong là thời gian trôi nhanh để về với vợ thôi. Thật sự là cảm thấy nhớ quá rồi!!!. Anh ngồi đếm từng giây từng phút để tan họp.
"Hôm nay chúng ta đến đây, mọi người có thể gữi thông tin thắc mắc đến phòng dịch vụ. Mọi người tan họp.", nói xong liền vụt mất khỏi phòng họp.
Trải qua 2 tiếng đồng hồ thì cuối cùng Phác Xán Liệt cũng có thể tan họp. Anh thật sự là gấp gáp về với vợ lắm rồi, quá ham muốn cái hơi ấm của cậu. Còn Bạch Bạch Hiền ngủ được một giấc dài, cậu ngồi dậy đến phòng vệ sinh để rửa mặt. Từ trong phòng vệ sinh bước ra thì thấy có một cô gái đang làm gì đó trên bàn Xán Liệt, cậu lên tiếng làm cô gái giật mình quay lại.
"Chị là ai vậy ? Đang làm gì trên bàn Xán Liệt vậy ?", Biện Bạch Hiền nghi ngờ.
"Tôi... cậu là ai ? Dám vô phòng tổng giám đốc mà còn hỗn xược gọi thẳng tên vậy hả ?"
"Tôi là bạn trai của Xán Liệt."
"Tôi chưa từng nghe qua tổng giám đốc có tình nhân. Khai thật đi, cậu đến ve vãn tổng giám đốc đúng không ?!"
"Tôi không phải tình nhân, tôi là bạn trai chân chính của Phác Xán Liệt."
"Hừ, đúng là giỏi nói dối."
Biện Bạch Hiền đang đứng liền bị ả ta bước đến xô đẩy một cú thật đau. Tay cậu lỡ xước vào cạnh bàn gần đó, vết thương không lớn nhưng bị máu chảy, đủ làm cậu đau nghiến răng. Cậu nhăn nhó mặt mày, cắn răng chịu đau.
"Đúng là đáng đời, dám tùy tiện bước vào đây. Cũng may là tôi không giết chết cậu là vui rồi, bị chỉ một vết thương nhỏ mà bày đặt rơi lệ lấy lòng người khác sao. Thật nực cười !"
Đúng lúc Phác Xán Liệt mở của bước vào, cảnh đầu tiên anh nhìn thấy là giấy tờ rớt lung tung kèm theo Biện Bạch Hiền đang ôm tay mình, đau đớn nghiến răng.
"Bé con, em sao vậy?", Phác Xán Liệt quan tâm.
"Em đau quá, chảy máu rồi."
Biện Bạch Hiền nhăn nhó khuôn mặt, anh liền phát hiện cánh tay phải của cậu đang máu chảy. Anh luống cuống đỡ cậu đứng dậy đến bộ sofa ngồi. Phác Xán Liệt tìm nguyên nhân xảy ra chuyện gì thì mới phát hiện ra có một cô gái đứng đó nhìn anh.
Phác Xán Liệt nhăn mày hỏi:"Trưởng phòng Lê, đã xảy ra chuyện gì ?"
"Tôi... tôi không biết. Lúc nãy vào là cậu ta như vậy rồi."
Phác Xán Liệt nhìn vết thương của Biện Bạch Hiền rồi nhìn nét mặt của cậu thì anh biết đàn bà kia nói dối. Anh gọi cho Ngô Thế Huân vào.
"Cậu sang phòng tôi có việc cho cậu làm đây, gấp."
"Ờ ờ, sang liền.", Ngô Thế Huân đáp.
"Còn cô, chuyện chưa lớn thì thành thật chút đi."
"Tôi không làm gì cả. Anh phải tin tôi, chính cậu ta tự làm mình té thì cậu ta chịu. Với lại cậu ta cũng chỉ là một tình nhân nhỏ bé, bị xước bé xíu thôi mà."
"Im miệng !", Phác Xán Liệt tức giận quát.
Cô gái kia bị Phác Xán Liệt quát lớn, tay chân cô run lên, khuôn mặt đầy phấn đổ mồ hôi lem luốc. Anh nhìn ả ta lạnh lùng rồi vội vả quay sang lo lắng vết thương cho Biện Bạch Hiền, anh chạy qua chạy lại để băng vết thương cho cậu. Nếu Biênn Bạch Hiền có chuyện gì thì người làm cậu bị thương sẽ sống không bằng chết dưới tay anh.
Ngô Thế Huân vội vả chạy vào phòng Phác Xán Liệt thì thấy căn phòng rối tung, giấy thì nằm chỗ này chỗ kia còn Biện Bạch Hiền thì nước mắt chảy cùng với vết thương trên tay
"Xán Liệt, có chuyện gì ?", Ngô Thế Huân hỏi.
"Cậu mau mở camera phòng này xem chuyện gì đã xảy ra. Không có chuyện mà bé con tự té được."
Nghe vậy Ngô Thế Huân vội vàng chạy đến máy tính bật camera lên quan sát. Sau khi xem xong thì anh phát hiện ra là cô gái kia tự động vào phòng Phác Xán Liệt rồi xô đầy Biện Bạch Hiền.
Anh quay sang nói nói Ngô Thế Huân:"Xử lý cô ta gọn gàng xíu."
Đã chỉnh sửa: 27/10/2021
COMMENT VÀ VOTE ĐI NÈ MỌI NGƯỜI
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com