Chap 33
Hứa Luật Khôi nhìn người hôn mê trên giường, bên cạnh Hàn Trực vẫn đang điều chỉnh ống dẫn.
" Anh nói là cậu ấy bị sốc thuốc ư?" Anh khó hiểu hỏi.
Hàn Trực gật đầu, viết cái gì đó vào giấy rồi đẩy gọng kính lên. " Dạo gần đây chẳng phải xuất hiện một loại ma tuý mới sao? Chỉ cần hoà vào nước thì nhất định sẽ có công hiệu rất tốt. Bệnh viện ở đây đã tiếp nhận mấy chục ca thanh niên bị sốc thuốc vì sử dụng loại đó. Mà cậu trai này lại khác, cậu ta tiếp xúc với chất kích thích thường xuyên, trong xét nghiệm máu còn dương tính với ma tuý. Có thể nói, cậu ta đã nghiện."
Hứa Luật Khôi cảm thấy không ổn, tay cầm điện thoại cũng toát mồ hôi, bây giờ nếu báo cho người kia biết thì nhất định anh sẽ sống không tốt, mà nếu không báo thì anh sẽ càng sống không tốt hơn. Anh do dự, cuối cùng bấm vào một dãy số. Tiếng " tút...tút..." bên tai khiến anh ức chế nhưng rất nhanh đã được nối máy.
" Bạch đại ca!"
" Có chuyện gì mà chú gọi cho anh đấy?"
" Em cứu được vợ của Phác Xán Liệt đây rồi."
" Tốt đấy, sao không gọi cho anh ta báo tin?"
" Nhưng mà, cậu ta có vấn đề."
" Vấn đề gì?"
" Cậu ấy bị dương tính với ma tuý, trong thời gian bị bắt cóc có lẽ cậu ấy đã bị bỏ thuốc."
Bên kia đầu dây im lặng, đột nhiên có tiếng thở dài, " Anh biết rồi. Bây giờ các người vẫn ở Thái đúng không? Chờ anh."
Hứa Luật Khôi thở phào, may quá, anh nhanh trí báo cho Bạch Niên Vũ, như vậy người thông báo tin sốc cho Phác Xán Liệt sẽ không phải là anh. Phù!
Anh trầm tư một lúc lâu thì điện thoại lại vang lên, anh nuốt nước bọt, nghe máy, " Phác ca!"
" Cậu đưa cậu ấy tới Ý đi." Phác Xán Liệt từ đầu dây bên kia không thể lạnh hơn được nữa.
" Ok."
Cuộc gọi kết thúc trong vòng 21 giây, Hứa Luật Khôi vẫn còn nghi ngờ, Phác Xán Liệt bình tĩnh thế sao?
Chiều hôm ấy, chiếc trực thăng tư nhân đã từ Đại sứ quán của Trung Quốc tại Thái Lan đã rời đi. Lộ trình của nó chính là đáp tới Milan, Ý. Từ đầu đến cuối chuyến bay, Biện Bạch Hiền đều được Hàn Trực tiêm thuốc an thần nên vẫn hôn mê từ khi rời đất cho tới lúc đáp đất.
Bãi cỏ mà trực thăng hạ cánh chính là một sân golf rộng trong một khu nhà rộng rãi, mà đã có người đợi sẵn ở đó. Anh ta mặc áo sơ mi màu sữa cùng quần âu màu xám, đứng bên cạnh anh ta là một người đàn ông mặc vest đen. Hai người ấy một là Phác Xán Liệt, hai là Lãnh Phong.
Hứa Luật Khôi ôm Biện Bạch Hiền từ trực thăng bước xuống, trao tận tay cho Phác Xán Liệt. Hàn Trực theo sau đưa cho Lãnh Phong một xấp giấy.
" Đây là toàn bộ báo cáo về sức khoẻ của cậu ấy. Trong đó tôi đã chỉ rõ cách cai nghiện. Phác tiên sinh phải hiểu một điều: cai nghiện, khó ; không cai, chết." Hàn Trực đẩy gọng kính, nói bằng giọng vô cảm.
Phác Xán Liệt gật đầu. " Tiếp theo hai người định đi đâu?"
Hứa Luật Khôi nhìn đồng hồ, " Đổ xăng cho máy bay rồi rời khỏi Ý. Cái nơi này tôi chẳng bao giờ thích."
" Ừ."
Hứa Luật Khôi quay đầu lại, định đi thì nhớ ra điều gì, " Phác Xán Liệt , Justin, Lạc Y và Dung Dĩ đã thoát được. Tôi chắc chắn một điều, cô ả Thera kia đã bắt tay với Justin, Biện Tử Dương chính là người đã cứu anh ta. Còn nữa, vợ anh bị trầm cảm nặng, anh cố gắng mà chiều chuộng cẩn thận. Mấy vết hôn trên cổ cậu ta rất khó coi, anh cũng nhanh chóng mà tẩy kịp đi."
Phác Xán Liệt chẳng nói gì.
Rồi trực thăng một lần nữa lại cất cánh, bãi cỏ vốn phẳng lặng bây giờ lại tràn đầy gió.
Phác Xán Liệt ôm cậu trong tay, nơi đáy lòng đau đớn. Ngày tháng sau này, sẽ chỉ là thuỷ tinh, bất cứ lúc nào sơ sẩy cũng đều có thể vỡ tan tành.
" Mẹ và Nam Cung Ngự đã từng có con chưa?"
" Rồi, một đứa con. Tuy nhiên, nó đã chết rồi."
————-
" Phác Xán Liệt , anh đừng dày vò em thế này nữa được không? Đau lắm!" Tiếng hét khản đặc từ căn phòng cuối hành lang cứ vang lên, bên ngoài, một bóng dáng cao lớn đứng đó đầy thê lương, tay anh ta nắm chặt.
" Phác Xán Liệt , nếu không vì anh thì tôi sao lại đến lúc này."
" Mở cửa!"
" Anh mở cửa cho tôi!"
Biện Bạch Hiền ở bên trong phòng vẫn đấm mạnh vào cửa. Một tuần nay, cậu đã chịu đựng sự dày vò đau đớn này. Cứ mỗi lần cơn thèm thuốc xuất hiện là cậu lại nhớ tới Kika, cô bé ấy mỗi ngày sẽ chuẩn bị một loại trà cho cậu, chỉ là không ngờ, lại thêm ma tuý vào. Phác Xán Liệt vì muốn cậu cai nghiện nên mỗi khi cậu lên cơn thì nhất định sẽ nhốt cậu lại trong căn phòng trống không này. Mặc kệ cậu gào thét thế nào cũng không mở. Người cậu tràn đầy cảm giác đau đớn, bứt rứt, thiếu thốn, cậu cào từng đường móng tay trên người mình, máu bắt đầu chảy ra. Nhưng dù có thay thế nỗi đau này bằng nỗi đau khác thì cậu cũng chẳng thế khá hơn. Trong lòng cậu dâng tràn lên nỗi hận. Đáng lẽ ngay từ đầu không nên, không nên quen biết, không nên sa vào, không nên lún sâu. Tiếng khóc cậu bật lên. Bên ngoài cửa, người đàn ông ấy nơi khoé mắt cũng chảy xuống từng hàng lệ.
" Đó là lí do vì sao ta không muốn con cưới Biện Bạch Hiền. Vì con yêu nó nên nó sẽ trở thành viên đạn bạc sắc bén nhất để giết con. Ta đã khuyên con đừng lấy thằng bé, vì một khi con lấy thằng bé, kẻ bị đặt lên đầu ngọn giáo không ái khác chính là Biện Bạch Hiền. Liệt, con hối hận chưa?" Chansuk đứng nơi cầu thang, đôi mắt trầm sâu nhìn con trai của mình, giọng ông nói cũng ngấm đầy nỗi lo lắng.
Phác Xán Liệt ngẩng đầu lên, miệng cười chát chúa, " Đúng vậy, có lẽ ngay từ lúc đầu, con nên nghe lời ba. Lấy Thera, trả lại cho Biện Bạch Hiền một cuộc sống bình yên. Năm nay cậu ấy hai mươi hai tuổi, ở cái tuổi ấy, cậu không nên phải chịu những nỗi đau này. Nhưng vì con, mà cậu ấy đã bị đẩy vào biển lửa."
Không phải anh chưa từng suy nghĩ tới, mà đã hàng triệu lần anh hình dung dáng vẻ của cậu khi không kết hôn cùng anh. Đôi môi cậu vẫn sẽ tươi tắn, cậu sẽ dành thời gian để đi chơi cùng bạn bè, sẽ hẹn hò cùng những chàng trai trẻ chứ không phải bị chôn vùi trong những âm mưu, máu lửa. Có thể không có được cậu, anh sẽ đau khổ nhưng có được cậu rồi lại phải đổi lấy những tổn thương kia thì anh không muốn. Có lẽ, anh sai rồi.
" Cuộc đời ta đã là một sai lầm. Cưới người ta yêu và làm tổn thương người yêu ta. Đến cuối cùng nhận lại toàn bi kịch, bởi vì ta đã quá tham lam khi muốn quá nhiều." Chansuk nhìn phía bên ngoài ô cửa sổ, khi vạt nắng chiều vẫn còn gay gắt, sắc vàng ấy chiếu trong đôi mắt xanh như những thanh gươm sắc nhọn. Mỗi lần ông nhớ tới những việc làm sai trái của mình, trái tim ông sẽ co quắp lại.
Phác Xán Liệt tựa đầu nơi cánh cửa, " Tiểu Hiền, cố gắng chịu đựng, rất nhanh thôi, anh sẽ trả tự do cho em."
Trả tự do cho cậu đồng nghĩa với việc cuộc hôn nhân của bọn họ kết thúc, và từ nay, tất cả mọi ân oán của họ sẽ đều chôn vào mảng tối của quá khứ.
Ánh hoàng hôn le lói dần biến mất, cánh cửa phòng mở ra. Biện Bạch Hiền lúc này đã mệt lử, gục đầu ngủ trong góc phòng. Phác Xán Liệt đi vào, bế cậu dậy, nhìn thấy trên tay là những đường móng tay dài, có nơi còn xuất hiện máu. Nhìn cậu, anh càng thấy đau lòng. Anh đưa cậu trả về phòng, cẩn thận đặt cậu vào bồn nước ấm. Chiếc áo trắng cởi ra, để lộ thân hình mỹ lệ của người con trai nhưng trong mắt của người đàn ông, anh chỉ thấy những vết cào, tổn thương của cậu. Giúp cậu tắm rửa, rồi cẩn thận mặc đồ cho cậu, anh bế cậu lên giường. Phác Xán Liệt cẩn thận cắt móng tay cho cậu, anh cắt gần như cụt ngủn, vì anh sợ cậu sẽ dùng nó để làm tổn thương mình. Cắt xong, anh lại lấy bông rửa qua vết thương, vì chất cồn rất rát nên mỗi lần lướt qua vết cào, đôi mày của cậu sẽ không nhịn được mà cau lại, anh cố gắng làm nhẹ nhàng. Sau khi làm xong, cậu vẫn say ngủ. Anh nhìn ngắm dung nhan khi ngủ của cậu, đôi môi không nhịn được hôn lên vầng trán.
" Tiểu Hiền, anh phải làm sao với em đây?"
Điện thoại chợt rung lên, anh đi ra ngoài nghe điện thoại.
" Hứa Luật Khôi, có chuyện gì không?"
" Tìm được tung tích của Dung Dĩ rồi."
" Hắn ở đâu?"
" Ở chỗ cô ả Thera nhà anh."
"..."
" Nói thật chứ tôi nghĩ trùm cuối là Thera đấy. Bất cứ chuyện gì xảy ra cũn đều dính líu tới cô ta cả."
"...."
" À mà, anh biết tin gì chưa, đòn ra tay của anh mạnh quá, Biện gia không chịu nổi được nữa, bắt đầu rao bán hai cô con gái của nhà họ rồi đấy. Đúng là, vì tiền đồ mà cái gì cũng dám."
" Ừ. Cậu cứ lo chuyện của cậu đi."
" Rồi rồi. Vợ anh ổn chưa?"
" Vẫn đang cai nghiện."
" Hàn Trực nói chất ma tuý đó còn có thể tạo ra ảo ảnh khiến con người bị trầm luân. Mà ảo ảnh tạo ra thường là những tổn thương trong lòng, có nhiều người đã tự sát vì không chịu được. Cẩn thận với vợ anh đấy."
" Được rồi."
Phác Xán Liệt tắt điện thoại, trở lại phòng, người trên giường vẫn nằm ngủ nhưng bên khoé mắt từ bao giờ chảy xuống giọt lệ. Ngón tay thon dài của anh đưa lên lau giọt lệ ấy, bỗng nhiên, đôi mắt của Biện Bạch Hiền mở ra, nhìn anh, " Phác Xán Liệt, chúng ta sai ở đâu?"
Anh giật mình khi nghe thấy tiếng cô nói, anh vẫn ngồi bên giường song không hề lên tiếng.
" Em mơ một giấc mộng, trong đó, chúng ta sống rất hạnh phúc, không hề bom đạn khói lửa. Nhưng mở mắt ra, em lại phải thất vọng. Xán Liệt, nói em nghe, ta sai ở đâu?" Tiếng cậu nức nở.
Phác Xán Liệt đưa tay vuốt má cậu, " Em không làm gì sai cả, người sai là anh."
Biện Bạch Hiền vẫn chìm trong nước mắt. Cậu đã thấy bao nhiêu người chết rồi, ba, Kika, họ đều là người thân yêu nhất đối với cậu nhưng cuối cùng, cậu đều phải tự mình đối mặt với cái chết của họ.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, một người phụ nữ đi vào.
" Liệt, tới giờ ăn rồi."
Biện Bạch Hiền nhìn bà ta, một cảm giác đau đớn đánh ập lên trái tim cậu, khuôn mặt này chôn sâu trong tầng tầng kí ức, là nỗi nhớ nhung nhiều năm chưa từng nguôi. Cậu nhớ bức ảnh gia đình chụp vào năm cậu năm tuổi, người này đã đứng bên cạnh cậu mỉm cười.
" Tiểu Hiền của mẹ, sinh nhật vui vẻ!"
Cậu run rẩy bật lên thanh âm đã phủ kín nhiều năm, " Mẹ!"
Người đi vào cũng giật mình khi nhìn thấy cậu , đôi mắt bà ta phủ lệ, " Tiểu Hiền!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com