Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17 + 18

- " Thằng ranh con! Làm mẹ mày lo muốn chết!"

- "A! A! Đau con! Đau con mà!"

- "Hừ! Còn dám kêu à??"

- "Mẹ xinh đẹp, xin nương tay mà!!!"

- "Hừm, tạm tha!"

Tôi nước mắt ngắn nước mắt dài, xót xa xoa xoa hai má bị mẹ véo đến muốn biến dạng, ấm ức nhìn mẹ đẹp một cái, chẳng qua là do ho quá mà lỡ cắn phải lưỡi chảy máu thôi, có phải tôi tự đi cắn đâu! Tại sao có thể cư xử độc ác như vậy với người đang bị ốm được chứ!!! OH WAEEEEE!!!!

- " Không sao là được rồi".

Phác Xán Liệt trái lại với sự tức giận và ồn ào của mẹ con tôi, hắn chỉ nhắm mắt thở ra một hơi, bộ dạng xem chừng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Cũng phải, từ khi đến bệnh viện, khuôn mặt hắn gấp đến nỗi còn doạ bác sĩ phát hoảng, lúc tôi kiểm tra cũng không khá lên là bao, hắn nửa bước cũng không rời, khiến tôi vừa vui vừa xấu hổ, trong đầu thầm nghĩ hắn như vậy là thật sự cũng có quan tâm đến mình đi.

Lồng ngực bỗng trở nên rộn ràng.

- " Không sao là được rồi, chúng ta về thôi"

Mẹ tôi giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn, sau đó vừa nói vừa tiến tới bên cạnh, một tay vòng qua tay tôi muốn đỡ dậy, nhưng ngay lúc ấy lại bị một cánh tay khác ngăn lại.

- "Cô Biện, Hiền không mang giày, cứ đi chân trần sẽ cảm lạnh mất"

Lời của Xán Liệt làm tôi và mẹ cùng lúc mới nhìn xuống bàn chân mình, quả thật chỉ thấy hai bàn chân năm ngón trơ trọi vung vung vẩy vẩy trong không khí, bảo sao từ nãy tới giờ cứ thấy man mát, hoá ra là không có đi giày.

Mẹ tôi lúc này mới vỡ lẽ, hốt hoảng lên tiếng.

- "Chết rồi, nãy cô quên cầm theo rồi!"

- "Không sao ạ"

Rồi trước sự phân vân của mẹ tôi, Phác Xán Liệt trả lời không đầu không đuôi, rồi đưa tấm lưng to lớn đến trước mặt tôi, bất ngờ ngồi phụp một phát xuống, khiến tôi giật nảy cả mình.

- "G-G-Gì vậy?"

Tôi thắc mắc hỏi hắn.

- "Mau lên đây"

Tiếng hắn trầm trầm vang trong không gian, khiến đầu tôi nổ một tiếng "uỳnh" to đùng, hai mắt không tài nào nhắm lại được, cơ miệng cũng đồng dạng tương tự, chỉ có thể chăm chăm nhìn cái gáy màu mật của hắn.

Thời gian tưởng như chỉ còn lại tôi và bóng lưng của hắn thì:

- "A Liệt, như vậy phiền con quá, hay để cô chạy đi mua cho nó đôi dép đi tạm cũng được"

Mẹ yêu vừa nói dứt câu, tôi đã cảm thấy hôm nay yêu bà nhiều đến lạ, đúng rồi, đúng rồi mẹ ạ, mẹ không thể giao con cho tên này được, sẽ chết thật đấy! Là CHẾT theo nghĩa ấy đấy!!!

Nhưng trái lại, Phác Xán Liệt hôm nay nhiệt tình đến lạ, hắn không hề có ý định đứng dậy, hai tay ngửa ra sau vẫy tôi hai cái, ý như muốn nói mau lên đi.

- "Không phiền đâu ạ, cháu và Hiền là bạn mà".

Bạn...

Tôi ngẩn ngơ nhìn bóng lưng ấy, một tiếng "bạn" hắn thốt lên sao nghe thật gần mà cũng thật xa, tận sâu bên trong như vừa có thứ gì đó rơi tõm một cái xuống đáy lòng sâu như biển Đỏ, mông lung, hời hợt, khiến cho chính tôi cũng không còn rõ là vui hay là buồn nữa.

Là vui...

Vì hắn đã coi tôi là bạn?

Hay là buồn

Vì hắn chỉ coi tôi là bạn?

- "Mau lên đi"

- "..."

Giọng hắn một lần nữa vang lên, khiến tâm trí tôi bế tắc đến điên cuồng, trái tim vừa đập rộn ràng hừng hực lửa nóng lại như bị ai kia vô tình dội một xô nước lạnh băng.

Tôi vẫn biết, thậm chí là vẫn luôn biết...

Chúng tôi là không thể.

Nhưng tại sao tôi vẫn không thể ngừng hy vọng với con người này.

Vẫn không ngừng muốn được cảm giác muốn cùng hắn thân mật, cùng hắn yêu đương.

Tôi vươn tay chạm vào hắn, phó mạc cả trọng lượng cơ thể mong manh lên tấm lưng rộng ấy, Phác Xán Liệt nhẹ nhàng đứng lên, hai tay vòng qua hai khuỷu chân tôi sốc nhẹ một cái, tôi theo đó mà vòng tay ôm lấy cổ hắn, trái tim tưởng chừng bình lặng kia lại trở nên giao động đến lạ thường.

- "Chúng ta đi thôi"

Chúng tôi cùng nhau đi trên con phố đã nhuộm màu hoàng hôn, mẹ tôi cùng Xán Liệt nói gì đó, nhưng không lời nào có thể lọt nổi vào tai tôi. Cơn sốt khiến tôi cảm thấy mệt và có chút buồn ngủ.

Ánh mắt dừng lại một nhành hoa trắng mong manh bên đường, cả thân hình nó cũng đã không còn chỉ là một màu xanh, trắng đơn thuần nữa, cả lá và hoa đều đã chìm trong ánh tà tàn đỏ rực rỡ nhưng có chút gì buồn bã của cuối ngày, tất cả sẽ lụi tàn vì màn đêm kia không?

Nó sẽ giống như tôi không?

Chìm dần vào một thứ tình yêu màu đỏ căng mọng tưởng như ngọt ngào, nhưng thực sự lại đắng đến thấu tim thấu phổi.

Sẽ không phải không?

Vì khi bình minh lên, màu đỏ kia, màn đêm kia rồi cũng biến mất, trả lại cho nhành hoa ánh sáng rực rỡ thực sự, thứ ánh sáng khiến nó có thể đâm trồi, nảy nở, thứ ánh sáng khiến người ta phải hạnh phúc.

Còn tôi? Đâu là ánh sáng của tôi?

Trong không gian âm trầm cô đọng ấy, tôi có thể nghe được âm thanh có phần hơi nặng của hắn, có lẽ sau khi đi một đoạn đường dài như vậy với một bao thịt trên vai, hắn chắc cũng đã thấm mệt rồi.

- "Mệt lắm không?"

Tôi hỏi hắn.

Phác Xán Liệt hơi quay đầu, dừng lại một chút sốc nhẹ tôi một cái rồi đi tiếp.

- " Không, vẫn còn một đoạn nữa mới về đến nhà, nếu buồn ngủ thì cứ ngủ đi"

- "...ừ..."

Cơn buồn ngủ không cho tôi để tâm nhiều hơn thế nữa, nhẹ nhàng dựa vào tấm vai ấy, mùi hương tự nhiên từ cơ thể hắn bay vào cánh mũi luôn khiến tôi yêu thích đến lạ, không từ một loại nước hoa hay bột giặt nào, hệt như trên đời này, tôi chỉ biết và chỉ yêu duy nhất mùi hương này vậy.

Tầm mắt dừng lại phía cuối chân trời xa xăm, mặt trời nhuộm đỏ cả 1 vùng bằng màu sắc bi thương của chính nó, rồi lại lẳng lặng biến mất, như để bỏ lại những điều nó đã gây ra.

Ánh sáng của tôi...

"Anh giống như hoàng hôn vậy"

Cho dù là ánh sáng.

Nhưng lại nhuốm một màu đau thương.

Cho dù ở ngay trước mắt.

Nhưng lại vĩnh viễn không thể chạm đến...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com