35
Cuộc sống vẫn luôn diễn ra xung quanh chúng ta, kể cho dù nó không theo ý ta muốn.
Phác Xán Liệt cũng vậy, sau vụ tổng duyệt văn nghệ kia, cho dù hắn không được chọn, nhưng đêm văn nghệ tạm biệt học sinh năm cuối vẫn sẽ tiếp tục diễn ra.
Điều này khiến tôi lại càng xót hắn hơn bao giờ hết.
Hắn nói rằng không sao, nhưng theo một cách nào đó, trực giác của tôi lại cảm giác sự việc không chỉ có như vậy, là do tôi đã nghĩ quá nhiều rồi chăng?
- "Ê thằng kia! Mày có nghe tao nói không đấy?"
- "A hả?"
- "A hả cái thằng bố mày! Tao nói mà mày không nghe lọt tai một câu nào à??"
- "A...xin lỗi, xin lỗi mà!"
Tôi hề hề vuốt tay Kim Chung Đại nịnh nọt xuôi xuôi, tiện thể xách dùm nó cái túi thức ăn màu trắng to đùng, chả là hôm nay nó có hẹn tôi đi mua đồ ăn để hỗ trợ cho đội văn nghệ của Ngô trưởng ban, Kim Chung Đại năm nay cũng vừa mới lên chức bí thư đoàn trường, vì vậy không tránh khỏi một chút trách nghiệm cần phải tham gia.
Đội văn nghệ của trường X nếu xét về mặt chất lượng và kinh nghiệm đều thuộc hàng đứng nhất nhì thành phố, số lượng cũng trên dưới khoảng bốn mươi mạng người, một đội hình hùng hậu như vậy, mà để một bí thư mới đảm nhiệm như Kim Chung Đại quán xuyến thực sự là quá khó khăn.
Và chính vì vậy, Biện Bạch Hiền - bạn thân đẹp trai, hiền lành, ấm áp, tốt bụng của nó tuyệt nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn nó chịu khổ đã giang tay nghĩa hiệp giúp đỡ nó vượt qua trông gai này.
Tôi rất cao cả mà, tôi biết mà.
Kim Chung Đại hai tay ôm đầy hai túi lớn khác đặt vào xe, quay lại nhìn nhìn ngắm ngắm tôi một lúc mới mở miệng hỏi:
- "Hiền, mày biết nấu ăn rồi chứ gì?"
- "Tao biết mà!"
Tôi vẫn biết nấu đấy chứ!!
Chẳng qua trước đó... không được giỏi cho lắm thôi...
- "Haiz... học nhiều như vậy thì chắc cũng miễn cưỡng ăn được đi..."
Ý gì đây! Người bình thường không nói giọng kiểu đó với người giúp mình đâu!!
- "Tao sẽ làm một ít bánh mì kẹp cùng mấy món chiên rán đơn giản, đồ uống..."
Tôi cùng Kim Chung Đại dành nguyên một ngày lên kế hoạch nấu nướng và đi chợ mua đồ. Đồ đạc cứ chất đống rồi lại chất đống, khiến tôi nghĩ rằng mình thiếu điều khuôn luôn mấy cái sạp về để đựng đồ bán nữa thôi.
Tôi ngán ngẩm nhìn đống thức ăn chất kín yên ghế sau ô tô vận chuyển, nghĩ mà xem, nấu từng này đồ cũng con mẹ nó quá khủng bố rồi!!
Kim Chung Đại cùng tôi nhảy lên con xe điện vù vù lao về nhà đợi xe vận chuyển, cái nóng tháng 4 khiến cho lưng áo của cả tôi và nó đều ướt sạch, nhem nhuốc dinh dính khó chịu.
- "Mày định nấu tất chỗ đồ ăn kia sao? Không sợ thừa nhiều à?"
Vẫn chưa hết bàng hoàng, tôi liền mở miệng hỏi nó lại một lần nữa.
Kim Chung Đại cũng lười biếng gật gật đầu, một tay nới lỏng cổ áo phông cho gió lùa vào trong.
- "Họ Ngô kia vừa bảo tao sẽ có thêm người tham gia, nên bảo tao thừa còn hơn thiếu, lần chào học sinh năm cuối này cũng hoành tráng lắm, mời cả mấy ông chủ tịch xuống nữa"
- "Quy mô lớn thế sao?"
- "Ừ, cũng vì hết năm nay hiệu trưởng trường tao cũng nghỉ hưu luôn rồi"
Ồ ra vậy...
Mà! Tôi cũng chẳng quan tâm lắm, trường người ta cơ mà.
- "Xán Liệt cũng tham gia"
- "Hả? Gì cơ!"
Tôi hốt hoảng vươn người túm lấy gáy áo Kim Chung Đại, khiến nó chệch tay lái suýt nữa thì tông phải cột điện.
- "Cái bà mợ nó! Mày muốn chết đấy à!"
- "Mày nói Xán Liệt có tham gia?"
Không quan tâm tiếng thét tức giận của Chung Đại, hiện tại tôi chỉ muốn biết tại sao Xán Liệt lại được tham gia, không phải tôi không vui mừng khi hắn được biểu diễn, chỉ là cảm thấy chuyện này thực sự khó hiểu mà thôi!
- "Ừ! Cây tài năng của trường thì làm sao mà không tham gia được!"
Kim Chung Đại bực mình vặn tay ga, không thèm nhìn tôi lấy một cái.
- "Nhưng hôm đi duyệt văn nghệ, hiệu phó trường mày không phải đã không chọn hắn sao?"
Đã thế còn nói mấy lời khó ngửi nữa!
- "Tao hỏi mày nhé, hiệu phó với hiệu trưởng thì ai to hơn?"
- "Đương nhiên hiệu trưởng."
- "Vậy mày còn thắc mắc gì?"
....
Ờ thì...
- "Là sao?"
Kim Chung Đại bất lực cúi gằm mặt xuống đất, điệu bộ có vẻ muốn dừng xe đập cho tôi mấy phát dép rồi, nhưng may sao bản chất nó cũng hiền lành, vì thế cũng đành thở dài một hơi nhẫn nại.
- "Thế mày vẫn chưa biết bố Xán Liệt làm chủ tịch Tỉnh M này à?"
Xin lỗi!
- "Cái gì cơ..."
Tôi tròn mắt nhìn lưng áo Kim Chung Đại, như không tin vào tai mình vừa nghe, chuyện bố Xán Liệt làm to như vậy, cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy, bản thân không khỏi bị trấn động đến ngây ra.
- "Hiền ơi là Hiền! Tao nói mày nghe, mày thích người ta thì cũng nên tìm hiểu gia cảnh nhà người ta một chút chứ!"
- "Tao quan tâm gia cảnh nhà hắn làm gì chứ! Cũng đâu phải yêu vì tiền"
Gặp hắn rồi cũng là động tâm vì hắn, cũng chỉ thích hắn rồi tìm hiểu vì bản thân hắn.
Gia cảnh hắn thế nào tôi đâu có quan tâm, nhà tôi không thuộc dạng giàu có, nhưng cũng có của ăn của để, từ bé đến lớn mẹ cũng không để tôi thua thiệt cái gì.
Cái tôi muốn chỉ là trái tim hắn mà thôi.
- "Aiz! Tao có nói mày yêu vì tiền đâu! Mày ngu như vậy thì lừa tiền được ai? Có lừa cũng là người ta đi lừa mày!"
- "Mày nói gì!"
Tôi giật giật khoé mắt bấu thật mạnh vào hông Kim Chung Đại một phát, thằng khốn nạn, hoá ra tao trong mắt mày xấu xí ngu ngốc thế à!
- "Tó này! Đau tao!"
- "Đừng có vòng vo! Cuối cùng là do nể mặt bố Xán Liệt nên hiệu trưởng cho hắn tham gia?"
- "Cũng là như thế"
- "Hắn có đồng ý không?"
- "Tất nhiên là không rồi"
Quả đúng như tôi đoán, Phác Xán Liệt từ xưa đến nay đều có cái tôi cao như vậy, nay bị từ chối tài nănv đã khiến hắn một trận ấm ức, sau đó lại trở mặt vì nể năng bố hắn mà thay đổi quyết định, bảo hắn làm sao mà dễ dàng đồng ý cho được.
- "Rồi sao lại vẫn tham gia?"
- "Nói là tham gia cũng không phải làm tham gia, Xán Liệt đến cãi nhau một trận to với tên Thế Huân, bảo rằng sẽ không biểu diễn, nhưng tên họ Ngô kia vẫn kiên quyết xếp tiết mục của hắn vào danh sách chương trình"
- "Sao tên họ Ngô kia cứ bắt ép hắn quá vậy?"
Ngay từ lần đầu gặp tôi cũng không định có thành kiến gì với con người này, Ngô Thế Huân nổi tiếng đã nghe danh nhiều nhưng tận lúc ấy mới có dịp gặp mặt, lại nghe Xán Liệt nói cả hai cũng thân thiết, nhưng rốt cuộc là thân đến mức nào mà lại không chịu nghĩ cho hắn một chút như vậy?
Kim Chung Đại đỗ xe trước cửa nhà, quay người vuốt vuốt cằm nhìn tôi cười một thật cái sâu xa.
- "Đoán xem"
- "..."
Muốn đấm nó ghê...
——————
Mấy ngày nay bận đu zai nên hơi lười các bạc ạ 🤣🤣
🍓🍓❤️❤️😍😍Happy Lay Day 😍😍❤️❤️🍓🍓
Tình iu của em sang tuổi mới thật thành công và vui vẻ nhiều hơn nhaaaaaaaaa ❤️
Zai nhà ai mà đẹp trai thế nhở 😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com