Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Phác Xán Liệt thật sự rất ấm áp

Bạch Hiền ngủ lịm đi đến gần chiều tối mới tỉnh dậy, thật đúng lúc vừa tan học, mẹ sẽ không biết rằng cả ngày hôm nay cậu đã trốn học. Bạch Hiền từ từ ngồi dậy, cảm giác đau nhói từ dưới mông đánh thẳng lên đầu não khiến đôi mày hơi chút cau lại, cậu đưa mắt nhìn quanh phòng nhưng không thấy Xán Liệt đâu. Bạch Hiền yếu ớt gọi tên Xán Liệt trong không gian lặng thinh, nhưng không thấy anh trả lời. Cậu ngồi dậy để hai chân mình buông thõng trên nền gạch, nhưng lại cảm thấy không được vững vàng cho lắm nên phải bám vào thành giường mới đứng dậy nổi.

Bạch Hiền đang mặc chiếc áo thun trắng của Xán Liệt, vì anh cao hơn cậu nên chiếc áo của anh cũng cao hơn cậu nốt, cái tà áo dài đến tận đầu gối, chắc có lẽ là vì thế nên Xán Liệt không mặc quần cho cậu, mà cậu cũng không chắc rằng mình mặc vừa quần lót của anh. Bạch Hiền tặc lưỡi mặc kệ, vẻ ngoài của mình bây giờ không quan trọng, hiện giờ điều quan trọng nhất là cái bụng đang kêu èo èo kia, vì ngủ liền mạch từ sáng đến chiều nên thật đói bụng.

Vặn tay nắm cửa bước ra ngoài hành lang, Bạch Hiền nghe thấy tiếng xào xào trong phòng bếp, cùng với hương thơm ngây ngút của thịt bò hòa lẫn vào không khí. Bất giác đôi chân trần bước về phía trước, rồi bước xuống cầu thang, rồi lại dừng trước cửa phòng bếp. Ánh mắt cậu mơ hồ nhìn vào tấm lưng rộng kia, miệng bất giác gọi tên Xán Liệt thật nhẹ. Thật không ngờ là anh lại nghe thấy.

Xán Liệt quay đầu lại, thấy gương mặt Bạch Hiền đang chăm chú nhìn mình, anh cười, "Tỉnh rồi à, ngồi trên ghế đợi tôi chút, sắp xong rồi.", nói xong anh quay đầu xào tiếp mấy miếng thịt bò kia.

Bạch Hiền nghe anh ngồi xuống ghế, nhưng cậu phải ngồi quỳ giống như ngồi nệm, vì ở phía sau vẫn còn đau, ngồi như vậy cơn đau mới có thể giảm bớt. Mặc dù có hơi mỏi chân nhưng cậu chịu được.

Âm thanh bíp bíp của bếp ga điện tử vang lên, anh đổ món thịt bò xào kia ra đĩa rồi bưng lên mặt bàn, sau cùng lần lượt bưng ra những thứ khác như canh, rau, cơm,...Vừa bưng anh vừa nói, "Tôi nghĩ tên ngốc như cậu ngủ nhiều vậy chắc chắn khi tỉnh dậy sẽ rất đói bụng, vừa hay lúc tôi nấu gần xong thì cậu đã tỉnh. Tôi tưởng phải lên trên phòng ẫm cậu xuống cơ, không ngờ vẫn còn đủ sức để đứng dậy được.", anh cười gian.

Bạch Hiền bĩu môi nói nhỏ, "Xí, là tại ai."

Xán Liệt xong xuôi đến gần, bế cậu ngồi lên đùi mình, nói, "Được rồi, được rồi, là tại tôi. Mới lần đầu của cậu tôi đã làm mạnh như vậy rồi nên..." Anh chưa nói hết câu đã bị hai tay Bạch Hiền che lại không cho nói, cậu đỏ mặt nhìn Xán Liệt, "Đừng...đừng nói nữa."

Nhìn gương mặt đỏ hồng đáng yêu của cậu. Anh mỉm cười, nắm hai bàn tay cậu bỏ xuống rồi hôn lên đôi môi đỏ hồng ấy, "Được rồi không trêu tên ngốc cậu nữa, ăn đi."

Bạch Hiền nhìn anh rồi lại nhìn những đĩa thức ăn, bất giác liếm môi, ực một cái. Xán Liệt nhìn dáng vẻ chần chừ của cậu, lên tiếng, "Ăn đi, tất cả của cậu hết, không ai tranh với cậu đâu."

Nghe anh nói Bạch Hiền bắt đầu cầm đũa lên gắp miếng thịt bò bỏ vào miệng, hai mắt cậu sáng rực lên, "Ngon quá, Xán Liệt thật giỏi." Rồi cậu thử hết món này đến món khác, ánh mắt sáng lên không ngừng. Được một hồi, cậu thở phù, nằm dựa lên lồng ngực của anh nói, "Hiền Hiền no rồi, Xán Liệt nấu ăn rất ngon a."

Anh nhìn đôi mắt cậu híp lại cười với mình, bất giác đỏ mặt. Né tránh ánh nhìn của cậu, anh bối rối ậm ừ một cái "Ừm."

Cậu lại hỏi tiếp, "Bây giờ là mấy giờ rồi Xán Liệt?"

Anh nhìn lên đồng hồ trên tay rồi trả lời, "Năm giờ hai sáu phút, sao thế."

"Hiền Hiền phải về nhà mà.", cậu nũng nịu.

"Ừ, vậy để tôi đưa cậu về.", Xán Liệt nói được một lúc lại nhìn thấy cậu nắm lấy vạt áo chần chừ, anh cau mày hỏi, "Cậu làm sao vậy?"

Bạch Hiền ậm ừ nói, "Hiền Hiền...không thể mặc thế này về được. Mẹ Hiền Hiền sẽ mắng."

Anh nhìn bộ dạng cậu mặc cái áo thun trắng của mình, cổ áo trễ xuống tận một bên vai, phía dưới không mặc gì lộ ra cặp đùi mảnh khảnh, nhìn không khác gì tên nhóc nhỏ đáng yêu. Anh bất giác thò tay vào trong áo xoa nắn hai đầu ngực hồng hào, miệng kề sát vành tai cậu thì thầm, "Tôi thấy...mặc như này, rất hợp với em ấy chứ.", giọng nói khàn đặc của anh khiến cậu sợ hãi rụt cổ lại, đôi tai dần trở nên đỏ bừng, gương mặt nóng như sắp nổ.

Xán Liệt từ khi nào trở thành anh của mình vậy, rõ ràng mình với Xán Liệt bằng tuổi nhau mà.

Bạch Hiền nắm chặt hai tay Xán Liệt, cố gắng không để cho anh khi dễ mình, giọng nói cậu ấp úng, "Không...không được."

Anh mỉm cười, bế cậu trên tay rồi hôn nhẹ lên đôi môi đỏ hồng ấy, anh vừa bước vừa nói, "Cậu đúng là tên ngốc."

Lên đến phòng của mình, Xán Liệt để cậu ngồi trên giường rồi đi lấy quần áo của cậu được anh gấp gọn đặt trên mặt bàn. Xán Liệt nhẹ nhàng cởi chiếc áo thun trên người cậu xuống, Bạch Hiền ngượng ngùng cúi đầu xuống chẳng nói gì.

Anh khoác cho cậu chiếc áo đồng phục rồi đóng từng cúc áo lại, cuối cùng đến chiếc quần thể dục, anh vỗ nhẹ vào mông cậu rồi nói, "Nhấc mông cậu lên một chút." Bạch Hiền làm theo lời Xán Liệt, nhấc mông mình lên để anh mặc quần vào cho cậu. Xong xuôi, anh lấy máy điện thoại gọi cho tài xế xe đến nhà mình, "Ông ấy sắp tới rồi đấy, để tôi ẫm cậu xuống." Bạch Hiền gật đầu, từ nãy cho đến giờ cậu chưa nhìn anh lấy một cái. Xán Liệt cảm thấy hơi khó chịu liền nâng cằm cậu lên, không nhận ra đôi má cậu ửng đỏ như vậy. Anh cong khóe môi hôn lên môi cậu "Ngại gì chứ, chỗ nào của cậu mà tôi chưa nhìn qua."

Không cần phải nói thẳng như vậy chứ, Xán Liệt đúng là...không có liêm sỉ gì cả.

Xe đến, Xán Liệt bế Bạch Hiền từ trên tầng xuống, không quên đeo cái cặp lên vai cậu. Vào trong xe anh để cậu ngồi lên đùi mình. Bạch Hiền nhìn Xán Liệt với ánh mắt sợ sệt như muốn nói còn có người trong xe, nhưng anh lại bảo không sao đâu nên cậu đành phải ậm ừ nghe theo, mặc dù trong lòng như rất sợ ánh mắt khinh miệt của ông ấy nhìn vào mình qua gương chiếu hậu.

Nhưng cuối cùng lại chẳng có ánh mắt nào như vậy cả, chẳng qua là do cậu đang hoang tưởng mà thôi.

Dù vậy trong nhưng lòng Bạch Hiền lại cảm thấy vừa sợ sệt lại vừa xấu hổ, cậu thật sự rất bối rối, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi...nhưng Xán Liệt lại nắm lấy bàn tay đầy mồ hôi đó của cậu, như an ủi rằng tên ngốc như cậu đã có tôi ở đây rồi, đừng lo.

Phác Xán Liệt thật sự rất ấm áp.

...

Sau kì nghỉ Tết dài ngày, Xán Liệt và Bạch Hiền cuối cùng cũng gặp mặt nhau. Bởi anh phải sang nước ngoài để gặp mặt gia đình và cậu thì lúc nào cũng ngồi ở nhà chờ anh về, phải nói là cậu rất rất nhớ anh.

Trước kì nghỉ dài ngày đó Xán Liệt lúc nào cũng kè kè bên cậu, cũng chính vì vậy mà cậu cảm thấy điều này như một lẽ thường xuất hiện trong cuộc sống của cậu giống như trời xanh phải có mây trắng vậy. Khi thầy giáo đứng trên bục giảng thông báo về lịch nghỉ Tết, Bạch Hiền nhảy dựng lên vì sung sướng, trong đầu cậu đang suy nghĩ không biết phải cùng Xán Liệt đi đâu trong kì nghỉ này, liền quay sang nở nụ cười tươi với anh.

"Xán Liệt muốn đi chơi đâu trong kì nghỉ Tết này.", trên mặt cậu không giấu gì vẻ phấn khởi khi hỏi anh. Nhưng nhìn cậu như vậy Xán Liệt lại thấy trong lòng như có thêm một gánh nặng, gánh nặng này không phải cậu mà là gia đình anh.

Xán Liệt thở dài chán nản nói, "Tôi phải đi nước ngoài."

Nghe anh nói xong cậu cảm thấy rất hụt hẫng, sau đó là buồn bã, nước mắt lưng chừng chẳng biết lúc nào sẽ chợt trào ra, cậu nấc nghẹn trong lòng nhìn anh hỏi, "Đi...sang đó làm gì, khi nào Xán Liệt về?"

Nhìn Bạch Hiền như vậy Xán Liệt cũng cảm thấy hơi buồn, sắp phải xa thằng ngốc này một thời gian dài, chẳng biết cậu ấy có xảy ra chuyện gì không, "Gia đình tôi ở bên đó mà, sau hẳn một năm trời không gặp ít nhất Tết tôi cũng phải về chào hỏi một chút chứ." Anh xoa đầu cậu, lấy tay lau đi những giọt nước sắp tràn khỏi khóe mắt, lại nói thêm, "Tôi đi rồi sẽ về mà, đừng khóc như kiểu tôi sắp chết vậy, như thế tổn thọ tôi lắm."

Đến nước này mà vẫn còn đùa được, Phác Xán Liệt cậu đúng là chẳng biết liêm sỉ gì cả, Bạch Hiền sụt sịt nước mũi.

Câu chuyện là như vậy, đến ngày đi học đầu tiên sau kì nghỉ Tết dài ngày ấy Xán Liệt vẫn không buông tha cho cậu. Bạch Hiền đang đeo cặp đi bộ dưới sân trường thì anh từ đằng sau nhấc bổng chiếc cặp cậu lên thật cao, quai cặp cũng vì thế mà kéo cả người cậu lơ lửng trên không. Cậu a lên một tiếng, quay đầu nhìn đằng sau thì lại thấy nụ cười gian của anh đập vào mặt, cậu nắm chặt quai cặp kêu lên, "Thả Hiền Hiền xuống..."

Xán Liệt không những không buông ra mà còn lôi cậu đi tận nửa sân trường, cuối cùng lại thả cậu xuống ở một góc trong phòng vệ sinh, anh chống tay lên tường, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi cậu. Bạch Hiền bất ngờ, không nghĩ rằng cậu tự nhiên bị tên biến thái này hôn sâu như vậy, liền khó thở lắc đầu không muốn, hai tay đẩy anh ra. Nhưng còn một điều Bạch Hiền vẫn phải chú ý...sức cậu không bằng một phần ba sức anh.

Xán Liệt nhìn gương mặt đỏ bừng đang thở hổn hển trước mặt, miệng cong lên thành một nụ cười, "Sao, nhớ tôi không?"

"Xì...Xán Liệt đánh giá cao bản thân quá rồi đấy.", Bạch Hiền bĩu môi khinh thường anh. Xán Liệt cau mày, lần này giọng đanh lại, "Thế tóm lại cậu có nhớ tôi không?"

"Có...có nhớ mà...", đôi môi cậu thoáng cong xuống khiến nét buồn càng thêm hiện rõ. Xán Liệt không cho cậu cúi đầu xuống, tay nâng cằm bắt cậu phải ngẩng lên nhìn mình. Nghe Bạch Hiền nói như vậy Xán Liệt mới gật đầu thỏa mãn, tên ngốc này trước đây chưa bao giờ nói dối cả trước mặt mình cả.

Xán Liệt xoa đầu cậu nói rằng ngoan lắm. Song, anh lấy ra một quyển sách dày quơ trước mặt cậu, "Vì cậu ngoan nên tôi có thưởng cho cậu đây, tập mới nhất của bộ truyện tranh mà cậu thích?"

Bạch Hiền ngạc nhiên đến nỗi mắt trợn tròn lên, anh nói tiếp, "Tuần sau mới phát hành cái này đúng không, muốn hỏi vì sao tôi có đúng không?". Bạch Hiền bị Xán Liệt đoán được suy nghĩ liền gật đầu lia lịa, anh cười đắc ý, nói, "Hô biến ra đấy."

Nhìn quả mặt đần thối của cậu khiến Xán Liệt có chút buồn cười, anh đập nhẹ quyển truyện vào đầu cậu, "Đùa thôi, tên ngốc, cầm lấy đi." Bạch Hiền bất giác đỡ lấy quyển truyện từ trên đầu mình xuống, nhìn nhìn ngắm ngắm một lúc rồi cười hiền, cúi đầu cảm ơn anh. Khi cậu ngẩng đầu lên thì anh đã đi trước rồi, cậu vội vội vàng vàng cất quyển truyện vô cặp rồi chạy đuổi theo anh.

Vừa lúc ngồi xuống ghế thì có tiếng chuông reo, sau đó là ông thầy khó tính bước vào, đập mạnh cái thước gỗ lên bàn khiến cả phòng học lặng thinh. Ông nói linh tinh gì đó một hồi dài đằng đẵng, tóm lại nội dung là sắp đến kì thi học kì, để có thể đạt thành tích một cách tốt hơn thì hai người trong một bàn phải giúp đỡ nhau, cùng nhau ôn tập, có thể ôn ngoài giờ lên lớp được thì càng tốt.

Nghe đến hai từ "thi cử" là Bạch Hiền lại cảm thấy mệt mỏi, sợ hãi trước những áp lực sắp xảy đến. Nói thẳng ra là một thằng chậm hiểu như cậu phải nhồi nhét hàng đống những kiến thức nâng cao vào đầu nếu không muốn bị lưu ban. Cậu bắt đầu thấy hơi nóng nừng nực trong người, trên trán đã sớm ướt đẫm mồ hôi, hai bàn tay lo lắng đan chặt vào nhau.

Bỗng nhiên Xán Liệt nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy, nói bằng chất giọng trầm thấp mê người, "Đừng lo, tôi sẽ giúp cậu."

Cậu nhìn anh, hai mắt chớp chớp, "Cảm...cảm ơn Xán Liệt."

Trong một khắc, Bạch Hiền bỗng cảm thấy sự ngọt ngào trong câu nói và hành động của anh. Không có trêu ghẹo, không có cười cợt mỉa mai, chỉ có cái nắm tay nhẹ bẫng và lời nói trầm thấp kia.

Lần đầu tiên Bạch Hiền cảm thấy cuộc đời mình không phải chỉ toàn là xui xẻo, vì có Xán Liệt là niềm may mắn nhỏ nhoi mà ông trời ban cho cậu.


...

Vote ủng hộ đi mà TT
Sr mình lặn khá lâu :Đ, mình bây giờ quay trở lại rùi hihi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com