Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Tựa như đứng ở hai đầu thế giới, em chênh vênh, anh không thấu hiểu. Muốn tiến đến gần, nhưng lại cứ dần xa cách. Em muốn quay đầu, nhưng hình như đã không còn cơ hội...

Những cơn đau rồi cũng trở nên quen thuộc. Tôi thức dậy, nhìn những vết thương trên cơ thể lại cảm thấy chẳng đau đớn chút nào. Nếu như đang hạnh phúc, đột nhiên một ngày phải cảm nhận đau khổ, có thế mới có thể thấu hiểu được toàn vẹn của nỗi đau. Nhưng tôi đây đã bị đau khổ đeo bám trong một khoảng thời gian dài, đến nỗi bây giờ dù có đau như thế hay đau hơn nữa thì vẫn vậy thôi. Đồng hồ trong phòng đã chỉ ba giờ chiều, có lẽ Xán Liệt đã tới công ti rồi. Trưa hôm nay trở về, chẳng biết lão Kim đã nói gì mà anh lại nổi giận đến thế. Tôi nghĩ lại, cảm thấy Xán Liệt nóng giận cũng không sai.

Anh nói đúng, tôi đến gặp lão Kim, cùng lão ăn uống, còn cùng hẹn hò cả tối hôm đó. Chỉ là...anh không biết được

ngày hôm ấy tôi đã phải chịu đựng những gì. Có cảm giác chúng tôi ngày một cách xa rồi, cả tâm hồn và thể xác đều diễn biến như vậy.

Nếu như trước đây, Xán Liệt còn có thể bình tĩnh hỏi tôi lí do là gì, nhưng hiện tại, anh thậm chí chẳng xem lời xin lỗi của tôi có tác dụng. Cũng đúng thôi. Chuyện gì một lần đều có thể tha thứ, nhưng nếu lặp đi lặp lại lần hai, lần ba, rồi lần bốn, sẽ chẳng ai rộng lượng đến mức tha thứ một sai lầm đã phạm phải quá nhiều cả.

Tôi bắt đầu phát chán chính bản thân mình. Thực ra, cảm giác này đã xuất hiện rất lâu rồi, chỉ là hiện tại nó được đẩy lên cao hơn, đến mức tôi chẳng dám soi gương, chẳng dám đối diện với chính mình, cảm thấy rất rất sợ.

Trời vẫn lạnh nhưng mà đã có nắng. Bên ngoài cửa sổ, nắng mảnh mai như những sợi chỉ luồn vào trong phòng, vắt ngang qua không gian như cố gắng xua tan đi sự lạnh lẽo. Giống như tôi, nỗ lực để quay đầu nhưng mãi chẳng có một điểm hi vọng. Tia nắng kia cũng thế, cố gắng thế nào cũng chẳng xua tan được cái lạnh cuối đông đâu.

Tôi mở điện thoại xem tin tức. Hóa ra chiều nay Xán Liệt có buổi họp báo, hình như là để quảng bá cho một chương trình thực tế vừa quay xong. Ảnh của anh ngập tràn hết các mặt tin tức. Trong những bức ảnh của fansite hay là nhà báo chụp, Xán Liệt đều cười rất tươi. Tôi nhìn vào, lập tức ngây ra một chút.

Khi không đối diện với tôi, anh sẽ cười hạnh phúc như vậy sao?

Tôi nhìn nụ cười ấy, đẹp đến lóa mắt. Nhớ lần đầu tiên gặp nhau, cũng là sự ấm áp căng tràn trong nụ cười của Xán Liệt khiến tôi siêu lòng.

Nhưng mà hiện tại, có lẽ nụ cười ấy chẳng thể thuộc về duy nhất mình tôi.

Trong buổi họp báo, anh đã được yêu cầu hát bài hát chủ đề của album mới phát hành. Tôi tò mò bấm vào video ghi lại, không biết nội dung bài hát là gì. Tôi vẫn nhớ, tất cả những tâm sự không thể nói ra, Xán Liệt thường mang vào âm nhạc. Âm nhạc của anh chính là tâm hồn của anh, thế nên mỗi giai điệu thường rất thu hút được người nghe, bởi có lẽ họ cũng cảm nhận được phần nào tâm tình trong đó. Giữa người viết nhạc và người nghe nhạc phải có đồng cảm, nếu không tạo được sự kết nối này, thứ âm nhạc mà bạn viết ra sẽ lập tức trở nên nhạt nhòa.

"Anh sẽ rất vui nếu có thể cùng em hẹn hò vào ngày tuyết đầu mùa..."

Bài hát chủ đề có tên "First Snow".

"Một năm lại trôi qua rồi, nhưng anh vẫn còn đầy luyến tiếc.

Cô đơn quá, anh tự nói với bản thân mình như thế.

Nếu có thể quay ngược thời gian, nếu như anh có thể trở về năm trước thì bây giờ đôi ta sẽ khác chứ?

Nếu tuyết rơi, thì trái tim bị tổn thương của anh sẽ được bao phủ bởi một màu trắng chứ?

Anh xin lỗi vì không thể đối xử với em tốt hơn, Giáng sinh năm nay, anh cứ mãi hối hận..."

Bài hát được sáng tác trước khi Xán Liệt biết tôi vẫn hẹn hò với lão Kim vào tối thứ sáu tuần trước. Có lẽ anh đã muốn cùng tôi hàn gắn lại tất cả sau một khoảng thời gian dài lạnh nhạt, thế nhưng có vẻ như ý trời đã định cho chúng tôi hai người hai lối.

Có lẽ khi đối diện với tôi của hiện tại, Xán Liệt sẽ chẳng thể nào cười hạnh phúc. Bởi vì tôi là thương tổn của anh, là nỗi đau mà anh không muốn chạm tới. Tôi ngắm nhìn những bức ảnh của Xán Liệt với nụ cười rực rỡ, tự cảm thấy bản thân mình thực sự nực cười. Nỗ lực ở lại đây để tìm lại hạnh phúc trước kia cho anh ư? Tôi làm sao có thể khi chính tôi là đau khổ của anh. Đáng lẽ ra tôi phải rời đi thật sớm mới phải. Lẽ ra phải biến mất khỏi tầm mắt của anh từ lâu rồi, để cho anh quên đi hết những dối trá trước kia, để cho anh tìm một người yêu mới tốt hơn tôi vạn lần.

Nếu một ngày em biến mất, anh sẽ cảm thấy ấm áp chứ? Sẽ hạnh phúc, sẽ cười thực tươi. Sẽ tiếp tục sáng tác nhạc, quên đi sự tồn tại của em, quên đi một người đã từng vì tham lam mà phản bội tình cảm của anh rồi lại mặt dày quay về tiếp tục tìm kiếm tình cảm của anh...

Có lẽ hết ngày hôm nay, tôi phải rời đi rồi. Hiện tại còn chín tiếng để tôi ở cạnh Xán Liệt, thế là tôi điên cuồng tìm lại, ghi nhớ tất cả kí ức về anh. Sợ sau rằng sau này có điều gì đó khiến tôi buộc phải quên đi anh, tôi sẽ đau lòng không chịu đựng nổi.

Tôi xuống bếp dọn dẹp đống bát đĩa và thức ăn đổ nát lúc trưa, sau đó lại ra ngoài mua đồ. Vẫn muốn nấu một bữa tối

thật ngon đợi Xán Liệt về ăn, giống như trước kia, chúng tôi luôn luôn cùng nhau ăn tối, cảm giác ngày đó rất hạnh phúc.

Tôi nấu những món ăn mà Xán Liệt thích nhất, không thiếu một món nào, xong xuôi cũng đến gần tám giờ tối. Đánh liều mở điện thoại nhắn cho anh một tin nói anh về cùng ăn tối. Dẫu biết rằng kết quả sẽ chẳng như mong đợi, nhưng ba từ "lần cuối cùng" cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến tôi làm việc máy móc không có kiểm soát.

Thêm một tiếng nữa, điện thoại vẫn chẳng có dấu hiệu hồi âm. Sợ thức ăn nguội hết, tôi lại đem hâm nóng lại, sau đó tiếp tục ngồi đợi.

Một tiếng, rồi hai tiếng, đến tận hơn mười một giờ đêm, Xán Liệt vẫn không về. Ngày sắp tàn, tôi thất vọng nhìn thức ăn nguội lạnh trên bàn, cũng không buồn động đũa. Có thể đêm nay anh sẽ không về đâu, cơ hội gặp anh cuối cùng chẳng thể đạt được rồi. Thế là tôi lên phòng, sắp xếp vài đồ vật cần thiết để đem đi. Sau đó vì đột nhiên cảm thấy cơ thể rất mệt, tôi liền nằm nghỉ một lúc. Nói là nằm nghỉ, nhưng chẳng hiểu sao tuyến lệ bị kích động, nước mắt cứ rơi ra không ngừng. Vốn dĩ biết là sẽ thất vọng, vậy mà tôi lại cứ hi vọng. Hi vọng bao nhiêu thì tuyệt vọng bấy nhiêu. Có những người cho dù biết sẽ đau khổ nhưng vẫn cứ làm, tôi chính là kiểu cố chấp như thế. Thật chán ghét chính bản thân mình mà. Thế giới này vốn dĩ không có một ai quý trọng tôi cả. Nhớ lại cảm giác hạnh phúc khi được người khác quan tâm một chút là Xán Liệt cho tôi, cảm giác đứng trước đám đông được trân trọng là các Fan cho tôi.

Hạnh phúc của tôi, là hạnh phúc mà người khác ban phát. Tôi không những dùng không biết quý trọng còn tự tay đập đi, bây giờ lại hối tiếc cái gì?

Bên ngoài chợt truyền vào tiếng động. Tôi nghe tiếng bước chân lên cầu thang, biết ngay đó là Xán Liệt. Cuối cùng thì anh cũng trở về, nhưng nếu đối mặt với tôi, hẳn là anh chán ghét lắm. Thế là tôi kéo chăn lên, giả vờ đã ngủ.

Bước chân ở ngoài cửa phòng cứ ngày một tiến đến gần, cho tới khi tôi cảm thấy đệm giường lún xuống một chút. Sau đó liền nghe được tiếng thở thật dài của Xán Liệt, hẳn là anh mệt mỏi lắm đi. Tôi không dám mở mắt, cứ vờ ngủ như thế, cũng không biết anh đang làm gì, sao mãi chưa rời đi?

Phải đến một lúc lâu sau, tôi mới thấy phía Xán Liệt có động tĩnh. Cảm giác chăn được vén lên, sau đó có người nằm xuống bên cạnh, mùi hương dễ chịu vẫn vương trên quần áo anh, mùi từng khiến tôi phát nghiện. Xán Liệt nằm xuống, nhưng không quay mặt về phía tôi. Chúng tôi nằm quay lưng lại với nhau, nhưng tôi lại cảm thấy thế này vẫn là gắn bó. Ít nhất thì vẫn hơn thời gian trước, anh gặp tôi liền trút giận, có tiếp xúc thân thể, nhưng chẳng gì khác ngoài bạo lực. Có những ngày tôi trở nên rất sợ anh, nhưng sau khi đã quen với đau khổ, tôi chọn cách thích nghi, chỉ cần có thể ở bên cạnh là tốt rồi.

Nằm một lát nữa, tôi quyết định quay lại. Đối diện với tấm lưng vững chãi của Xán Liệt, tôi cứ chần chừ. Thật sự rất muốn vươn tay ôm anh một chút, nhưng mà bản thân còn có tư cách sao? Cả cơ thể tôi hiện tại đã mang theo bụi bẩn, nếu không cẩn thận, có khi còn làm bẩn anh.

Tôi hết vươn tay lên lại hạ xuống, cuối cùng vẫn là không dám. Nhìn chiếc bóng trên tường, tôi mới đưa tay lên. Bởi vì khi ánh đèn ngủ chiếu xuống sẽ in bóng hai người lên bức tường trước mặt, tôi liền đưa tay chạm vào cái bóng đó, có cảm giác như thế cũng rất thỏa mãn rồi. Thà tự ôm ảo mộng của mình rồi rời đi, cho anh được tự do, cho anh được hạnh phúc, còn hơn ở lại chỉ khiến anh đau khổ thêm. Chỉ cần tôi biến mất là tốt rồi. Đến một nơi vĩnh viễn anh không thể tìm ra được, để cho anh quên đi, để cho anh có thể an tâm tìm một người mới, không có tôi làm vật cản trong mắt mọi người. Cả thế giới đều đã quay lưng lại với tôi, giống như đi đường một chiều nhưng xung quanh không có ai đồng hành cả. Tôi vẫn quen với cô độc từ trước, chỉ là ngày Xán Liệt xuất hiện, anh cho tôi hạnh phúc được chở che. Hiện tại đã không còn điểm tựa, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy cực đại chán ghét, hay là...

Hay là vĩnh viễn biến mất đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com