83
- Xán Liệt à ! Xán Liệt !
- Dạ ?
- Con giúp mẹ mang bao gạo vào đi
- Mẹ để đó, đợi con một lát
Anh đặt cái máy nghe nhạc xuống. Vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy Bạch Hiền đang đứng đó
- Ấy, cậu đến làm gì vậy ?
- Đến chơi một chút không được sao ?
- À
- Này, con mang bao gạo này vào
Mẹ anh chỉ chỉ vào bao gạo dưới chân. Nhìn thôi cũng thấy đủ nặng
- Nhà mình còn nhiều gạo, mẹ mua thêm làm gì thế ?
- Không có, là bé con mua đó. Đứa nhỏ này cũng thật là...đến chơi còn mua đồ nữa
- Ây, con đây là góp gạo đó - Bạch Hiền vỗ vỗ vào bao gạo đùa vui nói - Cũng không thể ăn chực mãi
- Chậc, nói gì thế, là cô mời bé con ăn cơm mà
Bà yêu chiều xoa xoa đầu Bạch Hiền. Sau đó cả hai người dắt nhau đi vào trong nhà. Để Phác Xán Liệt loay hoay với bao gạo cả một buổi
Mẹ anh rót cho cậu một ly nước. Tay cầm quạt phe phẩy về phía cậu
- Uống nước trước đã, sao lại mồ hôi mồ kê đầy thế này ?
- Không sao ạ, chắc do trời nóng
Cậu cũng không để ý bản thân lại đổ nhiều mồ hôi như vậy. Ban nãy đi bộ còn lôi theo bao gạo, rõ ràng không mệt mà
Phác Xán Liệt đem cái quạt máy nhỏ trong phòng anh ra ngoài. Cắm điện để nó quay về phía hai người
- Bé con mát chưa ?
- Mát ạ
- Mát thì tốt, nếu còn chưa để cô đem quạt trong phòng cô ra nhé
- Không, không cần đâu, đủ mát rồi
Như thế thì thật phiền. Lúc đầu cậu không có ý định đến đây đâu. Nhưng mà do đi mua đồ, vô tình trùng đường về nhà Phác Xán Liệt. Cũng lâu rồi chưa ăn cơm mẹ Xán Liệt nấu, thú thật có chút nhớ. Mà đến ăn hoài thì cũng không phải lẽ, thành ra cậu mua thêm một bao gạo làm quà biếu
- Bé con này
- Dạ ?
- Lần trước cô có hứa, sẽ nấu một bữa thịnh soạn cho con. Nhưng mà hôm này không kịp đi chợ mất rồi
- Không sao, con ăn cái gì cũng được. Đồ cô nấu đều ngon hết
Bạch Hiền tít mắt cười. Mẹ Phác Xán Liệt liền không kìm được lòng mà đưa tay bẹo má cậu, hết lời khen ngợi
- Ô, đáng yêu quá đi, thật đáng yêu mà
Phác Xán Liệt đứng dựa ngay cửa phòng nhìn hai người họ cười khổ lắc đầu. Không biết ai mới là con ruột của mẹ đây nữa. Có chút ghen tị thật đấy !
Hai người họ cứ một câu khen qua, một câu khen lại. Khen mãi mà không thấy điểm dừng. Phác Xán Liệt phải hối mẹ anh vào bếp nấu cơm, có như vậy mới có thể dừng lại được
Bạch Hiền đến khá bất ngờ, đồ ăn trong nhà cũng không còn nhiều. Buổi sáng Phác Xán Liệt lại lười đi chợ, thành ra không có bao nhiêu món. Vậy mà cậu vẫn ăn ngon lành, ăn hết hai bát cơm đầy. Anh nói đồ ăn mẹ nấu rất có sức hút đâu có sai
Sau bữa cơm, Phác Xán Liệt gom bát đũa đi rửa. Bạch Hiền muốn phụ nhưng anh với mẹ lại không cho. Cậu đành phải ngồi một bên, chống cằm nhìn Phác Xán Liệt rửa bát
- À, cậu nghĩ chuyện kia chưa Xán Liệt ?
- Chuyện gì ?
- Đi Thượng Hải đó
- Chuyện đó....tôi quên mất
Là quên thật. Mà nghĩ chắc là không thể. Nhà chỉ có hai mẹ con, một tuần lại quá dài. Anh không thể để mẹ ở nhà một mình được. Nhưng mở lời từ chối, cũng là một chuyện khó
- Không sao, chỉ hỏi vậy thôi. Thời gian còn dài, không cần gấp
Bạch Hiền ở chơi một lúc rồi mới rời đi. Phác Xán Liệt không muốn nhìn cậu lại đi bộ một đoạn xa nên lấy xe chở cậu về
Ngồi sau xe Phác Xán Liệt, cậu đột ngột choàng tay ôm eo anh. Phác Xán Liệt có chút ngạc nhiên, nhưng mà đôi lúc Bạch Hiền cũng có nhiều hành động vô thức như vậy nên anh cũng không để ý lắm
- Gần đây, có người lạ nào gửi đồ đến nhà cậu không ?
- Không có
- Vậy còn ở trường ?
- Có. Nhưng mà nghe lời cậu dặn, tôi không quan tâm tới nó lắm
- Ừ đừng để ý. Ở nhà Chung Nhân với Lưu Dã, tôi cũng kêu hai đứa nó xử lí giúp cậu rồi
- Cảm ơn
- Không cần khách sáo
- Ừ nhỉ, tôi với cậu thân thiết đến mức này rồi. Cần gì phải khách sáo nữa
Anh không biết biểu tình trên mặt cậu thế nào, chỉ nghe Bạch Hiền cười một tiếng. Cậu nói tiếp
- Vì sao chúng ta lại thân như thế này ?
- Chẳng phải cậu kêu tôi cùng cậu làm bằng hữu tốt sao ?
- Phải ha. Là tôi muốn vậy còn gì
Phác Xán Liệt quay đầu nhìn một cái. Anh không biết Bạch Hiền hôm nay làm sao. Cái gì cũng thật lạ. Trông chẳng giống cậu ấy mọi hôm chút nào
- Tôi hỏi cái này, cậu phải trả lời thật đó
- Ừm
- Cậu không thấy tôi đáng ghét sao ? Kiểu như kiêu ngạo, khó ưa chẳng hạn
- Không có
- Vậy cậu thích tôi ở điểm nào ?
Phác Xán Liệt im lặng một lúc, có lẽ là suy nghĩ. Một lúc sau mới lên tiếng
- Vô tư, đơn thuần. Còn có...đáng yêu
Ra là vậy. Bạch Hiền thầm gật nhẹ đầu
Phác Xán Liệt ở phía trước chỉ nghe Bạch Hiền " À " nhỏ một tiếng. Rồi cả hai đều im lặng cho tới lúc đến nhà cậu
.
.
.
.
.
.
.
Phác Xán Liệt gạt chống xe trước sân, nhanh chân chạy vào nhà. Mẹ anh ngồi phơi lá trà, nhìn thấy thì gọi lại
- Xán Liệt !
- Dạ ?
- Ban nãy mẹ vô tình nghe hai đứa nói gì đó
- Bọn con ? Nói gì ?
- Bé con rủ con đi chơi sao ?
- A phải, nhưng mà có lẽ đi không được
Bà đứng dậy, tiến tới chỗ Phác Xán Liệt phủi phủi chiếc lá rơi trên áo anh xuống
- Là đi đâu mà đi không được ?
- Thượng Hải, nhà trước kia của cậu ấy. Đi một tuần, con không yên tâm để mẹ ở nh....
- Đi đi - Bà cắt ngang lời anh
Phác Xán Liệt khó hiểu cau mà nhìn bà
- Mẹ bảo đi đi. Hiếm lắm mới có dịp đi chơi với bạn mà
- Nhưng mẹ...
- Mẹ không sao - Bà vỗ vỗ nhẹ đầu anh, nhẹ giọng nói - Mẹ không thể dẫn con đi nhiều nơi được. Vậy nên có cơ hội, hãy đi đi
-....
- Cứ yên tâm, mẹ không sao. Ra ngoài nhiều thì học hỏi nhiều, tốt mà
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com