Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3 - Lộc Hàm, osin và cà phê


Biện Bạch Hiền sáng suốt cho rằng, cách hữu hiệu nhất bây giờ là phải gặp trực tiếp thư kí tổng giám đốc gì đó, chuyện hộp cơm này có khi lại liên quan tới tận đời sau kiếp sau của cả họ Biện chứ chẳng đùa. Tưởng thư kí mà dễ xơi á, thôi đi, cậu đang đau đầu chết đi được đây.

Căn bản là trong đầu não không có một chút tư liệu nào về văn phòng tổng giám đốc hay vị thư kí kia nên Biện Bạch Hiền lại sáng suốt cho rằng chắc chắn chị A Miên sẽ biết. Cuối cùng vẫn không nằm ngoài dự đoán, đúng là chị ấy biết thật.

"Tầng 30 em ạ." Nói xong A Miên lại vùi đầu vào đống số liệu chi chít trên màn hình.

Thư kí tổng giám đốc gì đó ơi, anh chị thật đúng là lãng phí thời gian cuộc đời em mà.

Phải nói rằng, con người chưa thử thì chưa biết. Ấy thế vừa mới dứt lời phê bình anh thư kí làm phiền mình, thì giờ đây cậu Biện lại đội ơn anh còn không kịp ấy chứ. Tầng 30 đẹp đẽ thoáng mát thế này mà lâu lâu mới có cơ hội được đặt chân lên đây, xung quanh đều là tường kính trong suốt, từ trên cao nhìn xuống vạn vật hảo hão hữu tình, Biện Bạch Hiền nhất thời vứt chuyện hộp cơm ra sau gáy, ánh mắt dán chặt ngoài cửa kính phía xa xa.

Một bàn tay nọ đột ngột chạm vào sau ót cậu.

"Cậu làm gì ở đây?" Tầm mắt Biện Bạch Hiền hiện tại chuyển sang một vị nam nhân thần thánh. Nước da trắng ngần, làn môi đỏ mọng, đôi mắt đen láy với bộ tóc mượt mà tung bay trong làn gió mỏng manh. Ôi, thiên sứ giáng trần~

Cuối cùng vẫn có thể quay về thực tại, trong đầu tự giác tát vào mặt mười cái cho chừa cái tật mê trai, Biện Bạch Hiền hơi lúng túng: "A, tôi cần tìm thư kí tổng giám đốc, anh có thể chỉ cho tôi không?"

Người con trai kia có vẻ ngạc nhiên, đáp: "Là tôi, có việc gì?"

Ồ thư kí Boss xinh trai thế, lại còn ăn nói nhỏ nhẹ, dễ mến nữa. Bạch Hiền suýt chút nữa lại ngất ngây, lắc lắc đầu vài cái mới lao vào được vấn đề chính: "Tôi... Tôi chỉ muốn hỏi là sao hôm qua anh lại mang hộp cơm đến bàn của tôi?"

Anh thư kí nghe xong ngạc nhiên tột độ, chẳng hiểu chuyện gì: "Hộp cơm nào cơ? Có phải màu vàng... Hình quả lê???"

Biện Bạch Hiền ngoan ngoãn gật đầu.

Anh thư kí vò tóc: "Nhưng mà rõ ràng..." Bất chợt, anh ghép những sự việc kì lạ mà gần đây tổng giám đốc thường làm, một ý tưởng hoang dại loé lên trong đầu.

"Cậu nên vào gặp tổng giám đốc đi, hộp cơm đó... Có chút hiểu lầm ở đây rồi." Sau đó, anh thư kí không nói gì thêm liền vỗ vai Bạch Hiền rồi đi vào thang máy để cậu ngẩn ngẩn ngơ ngơ tại chỗ.

Sao lại gặp Boss? Là anh ấy mang tới mà...

Boss có hung dữ lạnh lùng như trong ngôn tình không nhỉ? Liệu Boss có trong nóng ngoài lạnh không ta?

Nhưng anh thư kí bảo mình vào gặp thì chắc sẽ không chết phải không? Boss sẽ không tra tấn mình chỉ vì môt hộp cơm nhỏ nhoi chứ?

Aaaaa...cứ vào gặp xem sao!

Phòng này đúng không nhỉ? Biện Bạch Hiền nhìn bàn tay thon nhỏ của mình rồi lại nhìn cánh cửa cao vút màu nâu thẫm sang trọng, cuối cũng cũng chịu hạ quyết tâm gõ cửa.

Bên trong vọng ra giọng nói trầm tĩnh: "Vào đi."

Đẩy cánh cửa to lớn, Biện Bạch Hiền rón rén bước vào. Phòng này thật to quá đi, lại còn đẹp nữa! Trang trí khác hẳn phía dưới, trong phòng có khá nhiều cây cảnh, một bàn trà lớn, bộ sopha êm ái, tường kính phía xa tuyệt đẹp và thẳng tầm mắt là bàn làm việc của Boss. Nhìn từ xa hình như Boss vẫn đang chăm chú làm việc không để ý tới cậu thì phải?

"Có chuyện gì?" Tổng giám đốc trầm giọng nói, bàn tay đang viết cũng ngưng lại, ngẩng mặt lên nhìn cậu.

Boss tổng trong truyền thuyết vừa trẻ người lại rất đẹp trai, tổng giám đốc Phác của chúng ta đây cũng không ngoại lệ. Body chuẩn, làn da trắng kì diệu, mái tóc vuốt ngược bóng mượt, đôi mắt to đen láy, chiếc mũi cao, quai hàm đẹp, làn môi bóng hồng hào, đặc biệt là đôi tai lớn rất đáng yêu. Thật sự, chiêm ngưỡng vị tổng tài đây phải nói là giống như đang thưởng thức nghệ thuật, một bức tranh quyến rũ động lòng người.

Ấy mà ngoại hình đẹp sao nghe giọng ghê thấy mồ, Biện Bạch Hiền nghĩ thầm, Boss tổng mà có gào lên chắc ngày này năm sau cỏ mọc xanh mộ cậu luôn!

"Dạ tôi muốn biết về chuyện hộp cơm... Ừm... Thư kí của anh..."

Mới chưa kịp nói hết, Boss tổng đã vội chen vào: "Lộc Hàm nói gì?"

Lộc Hàm ư? Thì ra anh thư kí đó tên Lộc Hàm. Người đẹp mà tên cũng đẹp nữa, chức vụ lại cao, ai đâu như vị sếp trước mặt đây, người đẹp mỗi tội tính cách xấu vờ lêu.

"Dạ, Anh ấy bảo tôi vào gặp tổng giám đốc... Anh ấy bảo có chút hiểu lầm."

Boss tổng lạnh lùng hỏi: "Cậu ăn hộp cơm đó rồi?"

Bạch Hiền nghe xong cúi đầu xuống như cún mắc lỗi, lí nhí đáp: "Vâng."

Khoé môi ai đó bất giác đưa lên, ngay lập tức lại tỏ vẻ trách móc: "Đó là hộp cơm của em họ tôi, nó cùng phòng với cậu."

Bạch Hiền trố mắt: "Hả? Vậy sao nó lại..."

Boss tổng lặng lẽ vuốt cằm, ánh mắt nhìn cậu mang vẻ ý vị xa xăm: "Có lẽ thư kí làm ăn tắc trách rồi."

Được thôi, chuyện này có một hướng giải quyết vô cũng rõ ràng, đó là đền tiền. Nhưng là, các cô các bác đã biết rồi đấy, ở đây làm còn chưa bao lâu, số tiền dành dụm được đã lo cho thứ khác hết rồi, lấy đâu ra để Biện nhân viên trả đủ cho hộp cơm thượng hạng làm tại gia của tổng giám đốc chứ? Thật đúng là, đã rách lại còn nát! (╥﹏╥)

"Tôi không mang tiền để đền cho Phác tổng rồi... Làm sao bây giờ? Hay là... Tôi ghi giấy nợ ạ, cuối tháng trả được không?"

Phác tổng nghe xong cười hắt ra một tiếng: "Hay là thế này đi..." Bàn tay to lớn gõ gõ lên bàn theo nhịp điệu, khuôn mặt bày ra dáng vẻ suy tư: "Làm người giúp việc cho tôi, tiền nợ trừ theo lương."

Mới nghe đến đây con tác giả này còn cảm thấy công việc mà Boss tổng nói cư nhiên là rất nhẹ nhàng nha, ấy vậy mà, Biện Bạch Hiền của chúng ta thực không muốn đồng ý. Làm việc không thôi về chuyện tăng ca đã thấy rã rời rồi, lại còn thêm vụ bán thời gian này nữa chẳng phải là bị bóc lột hay sao?

Bạch Hiền không đồng tình đáp: "Tôi...sẽ không..."

Phác tổng bắn ánh mắt sát sinh "Cậu giám từ chối tôi sao" về phía Bạch Hiền khiến cậu toát mồ hôi lạnh, anh gầm một tiếng: "Cậu không cái gì??"

Bạch Hiền run lẩy bẩy: "Sẽ...Không từ chối đâu ạ!"

Phác tổng nở nụ cười đầy thỏa mãn, đưa bàn tay to lớn ra vẫy vẫy tỏ ý bảo Bạch Hiền lại gần, cậu chăm chăm nghe theo người ta một cách vô thức.

Boss tổng dịu dàng lên tiếng: "Đi pha cà phê cho tôi."

Biện Bạch Hiền gật đầu, nhìn xung quanh tìm hộp cà phê, Boss để ý nhưng không nói gì cứ mặc kệ. Dù sao trước lạ sau quen, anh không thể lúc nào cũng hướng dẫn cậu từng li từng tí một được. Biện Bạch Hiền để ý thấy dưới bàn tiếp khách có hộp cà phê sữa đóng gói, cậu vội vàng ra lấy mang đi pha. Đến lúc pha xong rồi mang vào cho Boss tổng, anh lại nhíu mày nói: "Tôi không uống cà phê sữa."

Thế sao không nói sớm từ đầu, làm người ta chạy loăng quăng đi tìm nước nóng, nhìn cái mặt chỉ muốn đấm cho phát.

Biện Bạch Hiền cố gượng cười: "Vậy tổng giám đốc anh muốn uống cà phê gì ạ?"

"Cà phê đen."

Hừ... Có mà đen cái đầu anh ý... Phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn.

Cậu đang làm trong công ti người ta, làm giúp việc riêng cho người ta, đương nhiên mệnh lệnh dù có ngu xuẩn đến đâu thì cũng phải tuân lệnh hết.

"Vâng." Bạch Hiền xoay người nhìn ngó quanh quất.

Phác tổng thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời thì cũng gật gù, nhìn rất đắc ý.

Biện Bạch Hiền nhìn khắp phòng không có hộp cà phê đen nào, Phác tổng cư nhiên lại lên tiếng: "Cà phê đen ở phòng Lộc Hàm ấy."

Một phút sau, Biện nhân viên ngoan ngoãn gõ cửa phòng Lộc Hàm.

"Anh Lộc Hàm." Cậu gọi nhỏ.

Lộc Hàm vừa mới đi công chuyện về, thấy cậu gọi, anh liền đáp: "Cậu Biện, có chuyện gì vậy?"

Chẳng quan tâm tại sao Lộc Hàm biết tên mình, Bạch Hiền cứ thế đi vào hỏi: "Anh có cà phê đen không?"

Lộc Hàm ngạc nhiên: "Cậu muốn uống à?"

Bạch Hiền vội lắc đầu: "Không ạ, Phác tổng muốn uống..."

Lộc Hàm đột nhiên trầm tư một lúc lâu, suy đi nghĩ lại thứ gì đó rồi cười bằng vẻ mặt cực kì đểu cáng khiến Bạch Hiền dựng đứng cả tóc gáy.

"Đây này." Anh với lấy hộp cà phê trên nóc tủ đặt vào tay cậu.

Bạch Hiền vui vẻ nhận lấy, vui vẻ chào Lộc Hàm, vui vẻ đi về~ing.

Sau khi Biện osin đi khuất tầm mắt rồi, Lộc Hàm mới khẽ nói: "Phác tổng thật là... Rõ ràng anh thích uống cà phê sữa cơ mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com