1.
Phác Xán Liệt - thanh niên mười bảy tuổi thuộc đảng nhiệt huyết - sinh viên năm nhất chuyên ngành khảo cổ học thuộc đại học A đẹp trai cao ráo, nụ cười tỏa nắng, giọng nói trầm ấm ngọt ngào chết người, tính cách ôn nhu dịu dàng.
Hình mẫu phi công lý tưởng của các tiền bối trong trường.
"Thầy Phác, con định mua nhà lô X khu Y, không biết thầy có thời gian rảnh rỗi đến xem thổ địa giúp con một lần chăng?"
Phía bên kia đằng hắng nhẹ, một giọng nam thanh niên trầm ấm khẽ vang lên.
"Khụ... cái kia... thầy dạo này đang bị thấp khớp...Không biết có đi bộ nổi không..."
Người đàn ông đang cầm điện thoại vội vàng rối rít chặn lời.
"Ấy chết, thầy Phác cưỡi mây đạp gió, ngày ngày đàm đạo với thần tiên, hà cớ nào con dám để thầy tốn công tốn sức nhọc nhằn. Dưới hạ giới nào có mây gió, phiền thầy phải đi taxi. Tiền đi lại con sẽ lo đầy đủ."
Ở một diễn biến khác, Phác Xán Liệt - hậu bối đẹp trai lai láng nụ cười tỏa nắng - là một thầy thổ địa nổi tiếng trong giới.
Mới mười tám tuổi, nhưng Phác Xán Liệt đều được mọi người công nhận là truyền nhân của Phác gia, tài năng không tệ. Mười nhà xem qua hắn có tới chín nhà phát tài, nhà còn lại cũng đủ sống sung túc cả đời.
"Trộm mộ?? Anh đây nhất quyết không trộm mộ!!!"
Nhưng ít ai biết rằng, Phác Xán Liệt học chuyên ngành khảo cổ học kiêm thầy thổ địa, lại là kẻ nhát gan, sợ ma sợ quỷ nhất trên đời.
Ngô Thế Huân chính là một trong số ít những người biết chuyện này, nhưng hắn cũng hết cách, ai bảo nhà khảo cổ học chỗ hắn gần đây ăn bậy ăn bạ mới bị ngộ độc thực phẩm, không tìm được người thay thế. Bản thân hắn cảm thấy mấy tên khảo cổ học đi trộm mộ cũng chẳng làm ăn được gì, thêm một người tiền lại càng ít đi, nhưng mà cha hắn cứ khăng khăng nhà khảo cổ mới có thể đánh giá đúng giá trị đồ cổ, bắt hắn tìm người cho bằng được.
Mà hắn, lại chỉ quen mỗi Phác Xán Liệt.
Nói đến quen thân, Phác Xán Liệt là học bá cấp ba trường hắn, đồng thời cũng là thầy coi thổ địa nhà hắn. Không thể phủ nhận ngày trông thấy Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân có bao nhiêu xúc động dạt dào, thần tượng trong lòng hóa ra lại là thầy thổ địa. Khỏi phải nói, chính hắn còn nghe thấy tiếng trái tim mong manh của mình bang bang vỡ thành từng mảnh.
"Anh phải nghe em, lần này là một khu mộ hoang không tên không tuổi. Cha em đã mời thầy thổ địa giỏi nhất đến xem phong thủy, tuyệt đối là mộ lành."
Phác Xán Liệt nghe đến đây tức muốn hộc máu. Thầy thổ địa giỏi nhất không phải là ông đây còn có kẻ nào hả?? Nhất định là tên Kim Tuấn Miên trên người áo vàng, nhẫn vàng, vòng vàng suốt ngày lòe người!
Mà đó không phải trọng điểm, mộ nhà giàu nào có mộ lành bao giờ. Nhất định toàn ma quỷ chết chóc âm u, âm hồn vất vưởng. Hắn sợ.
Ụ v Ụ
"Vụ này mà kiếm được 70-30."
Ngô Thế Huân khẳng định chắc nịch.
Phác Xán Liệt sợ ma, nhưng cũng ham tiền. Hắn bắt đầu đặt tiền và ma lên bàn cân tính tính. Nhưng mà hắn vẫn có chút lo sợ.
"Năm nhất anh mới chỉ học mấy môn đại cương, chưa học chuyên ngành. Lỡ như định giá không đúng..."
Ngô Thế Huân đập bàn gạt phăng, hùng hồn tuyên bố.
"Anh chỉ cần nhờ ông nội anh một chút là được rồi. Đồ cổ anh được chụp lại mà, đem hỏi ông nội một chút, anh chỉ cần có mặt cho đủ quân số. Em chỉ tin mỗi anh. Anh là vì tinh tú hội tụ sức mạnh đất trời đến đây để phù hộ em đó. Không có anh, em không sống nổi."
Câu cuối cùng còn có chút sụt sùi, nghe sao cũng thật đáng thương.
Vì thế cho nên...
"Hắt xì!"
Phác Xán Liệt đứng ở hẻm núi hoang vu lạnh giá, trong lòng muốn chửi thề 8888 lần.
Cửa mộ hướng phía Tây, hướng Tây hành Kim, là hướng Bạch hổ, cửa mở về hướng này, chủ tất bị hình thương, tình cảm lục thân cũng hình khắc chia ly. Xung quanh là vách núi cheo leo, địa hình hung hiểm ẩm thấp.
Địa hình như thế này ở chỗ nào lành hả? Một chút lành cũng không có, mà là đại của đại hung đấy. Mộ này không có bẫy rập thì cũng có lệ quỷ sống ngàn lắm giận dữ ngút trời gặp kẻ nào ăn thịt kẻ đó. Tên kia nhất định là thầy thổ địa rởm, rởm của rởm mới có thể phán địa hình nơi đây thiên thời địa lợi nhân hòa!
Như để chứng minh cho lời Phác Xán Liệt nói, một cơn gió lạnh sượt qua gáy hắn. Phác Xán Liệt liền cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, phản ứng sinh lý theo đó càng mãnh liệt, không nhịn được ghé tai sang phía Ngô Thế Huân.
"Anh đi trút bầu tâm sự một chút. Chú đi với anh đi..."
Ngô Thế Huân không nặng không nhẹ liếc đối phương một ánh mắt đầy khinh bỉ, trên mặt viết rõ chữ 'em biết tỏng anh sợ ma rồi', hất hàm đầy kiêu hãnh.
"Em dẫn anh đi."
Phác Xán Liệt xác định chắc chắn Ngô Thế Huân đang ở phía sau lùm cây rồi, mới yên tâm thả họa mi ra hót. Nỗi sợ hãi dường như cũng theo tiếng nước chảy mà dần dần tan biến. Phác Xán Liệt thả lỏng, thả đến mức còn nghe được giọng nói lao xao đâu đó.
Không hiểu sao hắn lại cảm thấy giọng nói kia vô cùng quen thuộc, giống như trong tiềm thức, Xán Liệt đã được nghe thấy giọng nói ấy rất nhiều lần. Trong một giây phút nào đó, Phác Xán Liệt lại quyết định không gọi Ngô Thế Huân, mơ mơ màng màng đi về phía giọng nói. Con đường dường như cũng rộng mở, hắn nhìn thấy một cửa động phát ra ánh sáng mờ mịt.
Âm thanh hỗn loạn khiến đầu óc của hắn cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ, cho đến khi bước chân được vào mật thất, Phác Xán Liệt mới tỉnh táo nhận ra thì đã muộn rồi. Hắn muốn quay trở lại, nhưng cửa động đã không còn nữa, tất cả chỉ tựa như ảo ảnh.
Họa mi của Phác Xán Liệt lại muốn hót.
QAQ
Không lùi được, chỉ có thể tiến về phía trước. Phác Xán Liệt run rẩy nhìn xung quanh. Mật thất này thực sự không có gì nhiều, chỉ có một chiếc quan tài băng thu hút sự chú ý của hắn. Chiếc quan tài không có hoa văn kiểu cách, thoạt nhìn chỉ giống như được tạc qua loa từ một khối băng thô. Nhưng ở một nơi có khí hậu như vậy, chiếc quan tài kia vẫn tồn tại một cách phi thường, thì lại càng là điều bất thường.
Bước chậm từng bước, Phác Xán Liệt thận trọng tiến lên nhìn. Phía đầu của quan tài là một trận đồ sao sáu cánh, đỉnh mỗi cánh sao đính một viên đá. Phác Xán Liệt để ý còn thấy được sóng lưu chuyển giữa những viên đá ấy.
Mà điều khiến hắn chú ý hơn cả, lại là một thiếu niên tóc dài mặc trung y thời xưa, ngũ quan thanh tú nằm trong quan tài.
Cảm giác quen thuộc lưu luyến kia lại trỗi dậy, thật giống như đã quen biết từ rất lâu trước đây, trái tim mơ hồ đau đớn. Giọt nước hổi từ hốc mắt hắn khẽ chảy xuống. Bản năng mách bảo Phác Xán Liệt chạm đến trận đồ kia.
Âm thanh trong trẻo vừa rồi lại vang lên lần nữa, đánh mạnh vào não hắn.
Nhưng điều khiến hắn không thể tin vào mắt mình hơn nữa là, thiếu niên ngũ quan nhợt nhạt đã chết kia bất chợt mở mắt, ngồi bật dậy mà reo mừng nói với hắn.
"A ha chào anh đẹp trai~"
Phác Xán Liệt dồn hết nội lực bao nhiêu năm bú sữa mẹ, không nhịn được mà gào to.
"Mẹ ơi có maaaaaaaaaa!!!!"
Thiếu niên kia che tai lại, bĩu môi lắc đầu.
"Không phải ma, là quỷ. Em là quỷ Biên Bá Hiền."
Mẹ ơi, quỷ còn có tên nữa! Phác Xán Liệt không thèm hét nữa, trực tiếp ngất xỉu tại chỗ luôn.
Biên Bá Hiền lại một lần nữa bĩu môi, nhảy ra khỏi quan tài tiến đến chỗ Phác Xán Liệt. Y không nhịn được sờ sờ mặt mềm của đối phương mấy lần rồi cảm thán.
"Anh đẹp trai thật là đẹp trai~"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com