12.
Phác Xán Liệt trong lòng mù mờ, nước đã sôi, mà hai người trong phòng không ai để ý tới.
"Vậy...vậy cháu và Biên Bá Hiền kia...là kiểu sống chết có nhau hả ông?"
Ông Phác hai mắt trợn trắng, tức đến nổ phổi, đứng dậy cốc mạnh vào đầu hắn.
"Mi tỉnh táo lại cho ông! Biên Bá Hiền là người thiên cổ, còn mi đang sống sờ sờ ra đấy! Sống chết có nhau cái đầu mi ấy, có biết nghĩ không hả?? Ôi tức chết ông đây..."
Phác Xán Liệt biết mình lỡ lời, mau chóng vuốt lưng rồi đỡ ông ngồi xuống.
"Thế Biên Bá Hiền kia, thì có liên quan đến tổ tiên của mình ạ?"
Ông nội khẽ lườm Phác Xán Liệt một cái, xua hắn tiếp tục đi nấu cơm, một bộ không thèm nói chuyện với kẻ ngốc. Phác Xán Liệt có sốt ruột mấy cũng đành nhịn, đi ra phía bếp tiếp tục xào nấu. Y như rằng, một lúc sau đó, ông nội hắn lại tiếp tục cất lời.
"Tổ tiên Phác gia, trước đây cũng có một người sở hữu 'dương khí thịnh', ta chỉ nghe nói qua người ấy cùng Biên Bá Hiền trải qua một đời ân ân oán oán. Biên Bá Hiền mất từ khi còn trẻ, người kia cũng không thọ được lâu. Kể từ đó, tung tích về âm dương thể cũng biến mất. Người ta suy đoán rằng, âm dương thể tồn tại song song, đồng sinh cộng tử, vậy mới cân bằng."
"Ông nói xem..."
Phác Xán Liệt còn chưa nói hết lời, ông Phác dường như đã đoán được hắn muốn hỏi gì. Ông lắc đầu, nơi đáy mắt hiện ra tia lo âu nhìn về phía cháu trai mình.
"Người sở hữu 'âm khí thịnh' hiện vẫn chưa có tin tức. Có hai khả năng, một là người đó vẫn còn an toàn, hoặc có thể không cần hai bên tồn tại song song. Nhưng ta chưa từng nghe qua đến khả năng thứ hai."
Trong thâm tâm Phác Xán Liệt dường như không để ý mấy lời ông Phác đang nói, gì mà xuất hiện hay chưa xuất hiện, hắn chỉ muốn làm một người bình thường mà thôi. Đống củ quả trên bàn đã bị thái đến lần thứ hai, Phác Xán Liệt vẫn là nhịn không nổi, ấp úng hỏi ông nội.
"Ông ơi, vậy người đó là ai?"
"Ông có biết, người sở hữu 'dương khí thịnh' cùng thời điểm với Biên Bá Hiền kia là ai không ạ?
"Nhà mình có chân dung người đó không ông?"
Ông nội Phác khẽ nheo mày, nhìn Phác Xán Liệt như nhìn người có bệnh, dường như không hiểu sao cháu mình lại thắc mắc vấn đề này. Ông hơi lắc đầu, nói rằng mình không nhớ.
Phác Xán Liệt tự dưng muốn cho mình một bạt tai, chẳng hiểu tại sao mình lại thắc mắc vấn đề chẳng liên quan này làm gì.
Chỉ là, hắn cảm thấy có chút không thoải mái khi nghĩ đến Biên Bá Hiền. Biên Bá Hiền quấn quýt mình như vậy, có phải là do mình cùng người kia giống nhau, đều sở hữu dương khí thịnh gì gì đó?
Y luôn khen hắn đẹp trai, thế thì hắn với người kia ai đẹp trai hơn? Phác Xán Liệt thầm nghĩ, Biên Bá Hiền là một thanh niên tiên tiến hiện đại, nhanh chóng hội nhập, tốt nhất khiếu thẩm mỹ cũng phải như vậy. Người thời xưa có gì mà đẹp trai chứ, không được!
Nghĩ đến Biên Bá Hiền vốn dĩ nên cùng sống cùng chết, trải qua một đời ân ân oán oán với người nào đó, Phác Xán Liệt bặm môi băm băm đống cà rốt trên bàn.
Phác Xán Liệt ngồi ăn với ông đến khoảng giữa trưa, liền đứng dậy rửa bát dọn dẹp. Hắn đem đồ ăn vẫn còn trong nồi vào một chiếc cặp lồng, bị ông nội bắt gặp liền tra hỏi.
"Mang cho đứa nhỏ nhà ai đấy?"
Phác Xán Liệt có tật giật mình, nhanh chong trút hết thức ăn vào nồi, nhanh nhảu đáp.
"Mang cho Ngô Thế Huân chút ít, nó cứ nhắc con mãi."
Ông Phác bĩu môi, dường như không tin tưởng lắm.
"Cũng không thấy mi tốt với nó như vậy bao giờ."
Phác Xán Liệt nào dám khai thật là mang đồ ăn về cúng cho người ta, chỉ đành cười xuề xòa hai tiếng.
"Cháu còn đi lấy bùa nữa, người bạn tốt của mọi nhà."
Nhìn hắn bước ra khỏi cửa nhà, ông Phác liền không nhịn được lo âu trong lòng. Đứa cháu này là người thân còn lại duy nhất, thân thể đặc biệt, cái thứ nghề dính líu đến nhà họ cũng đặc biệt.
"Phác Xán Liệt, làm gì cũng phải bảo trọng thân thể. Ông đây già rồi, khó tính, không có mi nấu ăn thường xuyên là không được."
Tấm lưng Phác Xán Liệt hơi cứng lại, hắn hít một hơi sâu, rồi đáp lại chắc nịch.
"Ông yên tâm, con khỏe re. Cuối tuần, con lại về nhà nấu cơm cho ông đấy!"
______
Biên Bá Hiền ngồi ngây ngốc ở trong nhà Ngô Thế Huân, nghe thấy tiếng cửa kêu vang liền ngẩng đầu lên ngóng. Y trông thấy Phác Xán Liệt, đáy mắt không tự chủ được mà cong lên, đưa tay lên vẫy vẫy.
"Anh Xán Liệt, em chờ anh mãi."
Phác Xán Liệt lần đầu tiên nhìn thấy có người mong chờ mình, rồi cười thật tươi tới vậy liền không thích ứng kịp, hơi ngây người.
A~ hình như Biên Bá Hiền không phải người.
Hắn không dám nhìn về phía y, bèn đưa mắt liếc xung quanh, lại chẳng tìm thấy bóng dáng Ngô Thế Huân đâu.
"Tên nhóc kia đâu rồi?"
Biên Bá Hiền lắc lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Phác Xán Liệt kỳ thực cũng chẳng để ý Ngô Thế Huân đến thế. Hắn bước vào nhà, tự nhiên tiến đến phòng bếp, thuần thục lấy bát đĩa dọn dẹp được một bàn đồ ăn. Sau đó, như thường lệ, hắn lấy một bó hương từ trong balo rồi châm lửa, quay về phía Biên Bá Hiền.
"Ăn cơm nào, ăn cơm nào."
Biên Bá Hiền ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, vui vẻ nhấm nháp từng thứ hương vị mới mẻ. Cảm giác quen thuộc nào đó cứ vậy len lỏi trong lòng. Phác Xán Liệt trông vẻ mặt Biên Bá Hiền mãn nguyện đến thế, vui vẻ cũng lan tràn. Hắn ngồi xuống, bắt đầu lôi vài thứ lên bàn. Bút lông, nghiên mực, một xấp giấy bùa vàng vẫn trống trơn, chỉ có vệt ấn phượng hoàng mờ mờ.
Biên Bá Hiền ăn xong liền đi về phía Phác Xán Liệt, trông thấy hắn đang vẽ bùa chăm chú.
Người vẽ bùa bình thường khi vẽ xong phải làm đầy đủ lễ nghi, dâng hương cúng bái. Nhà họ Phác lại không giống vậy, cúng mực, cúng giấy, bùa linh được ba phần. Bảy phần còn lại phải dựa vào dương khí cùng nét vẽ bùa. Biên Bá Hiền nhìn ra được Phác Xán Liệt đặt bút thành thạo, nét vẽ chỉn chu chuẩn mực, không nhòe không lệch.
Thế nhưng bùa này lại bị vẽ ngược so với bùa chú thông thường, tác dụng của nó cũng sẽ ngược lại.
"Anh vẽ bùa triệu tà?"
Phác Xán Liệt đang nhập tâm, nghe thấy Biên Bá Hiền hỏi liền quay lên nhướng mày ngạc nhiên, nét mực vẫn trơn tru đều đặn.
"Cậu biết đây là bùa triệu tà?"
Biên Bá Hiền gật gật đầu. Phác Xán Liệt nghĩ cũng đúng, ở trong mộ lâu như vậy, linh thức vẫn tỉnh táo, chỉ có thân thể là không cử động, vậy thì bùa dạng gì mà y chẳng xem qua.
Kỳ thực, Phác Xán Liệt không biết rằng trước đây cũng có người hay vẽ bùa triệu tà này, y ngắm cũng đến là quen thuộc.
"Anh triệu tà để làm gì?"
Phác Xán Liệt cho rằng Biên Bá Hiền nghĩ mình định làm gì mờ ám, cho nên không nhịn được biện minh.
"Cái này, tôi không định làm việc gì xấu đâu."
Thế nhưng Biên Bá Hiền đâu có quan tâm cái này, y đương nhiên tin tưởng anh đẹp trai của y sẽ không làm điều gì xấu rồi.
"Em muốn nói, anh có em rồi, còn muốn triệu tà nào nữa?"
Phác Xán Liệt lúc này mới vỗ tay lên trán ngộ ra.
Biên Bá Hiền đây là một 'tà' chính hiệu.
Hình như, tà Bá Hiền này còn biết ghen tuông nữa kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com